Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 823



Chương 823:

 

Mấy người xoi mói, lại không hề có ý đứng dậy nghênh đón, ngược lại là dáng vẻ ngạo mạn nhìn Lâm Dương.

 

“Thần y Lâm!” Hạ Quốc Hải tiến tới vài bước, mỉm cười đón chào.

 

Lâm Dương đánh giá Hạ Quốc Hải một phen, khẽ gật đầu: “Khí sắc của ông tốt lắm, xem ra dược liệu ông hấp thu cũng tốt lắm.”

 

*Ha ha, nêu không có linh đan diệu dược của thần y Lâm, ông già này sao có thể có cơ thể khỏe mạnh như vậy được? Thần y Lâm, lúc trước cậu đã cứu tôi một lần, lần này thuốc tăng tuổi thọ của cậu lại để cho tôi sống thêm mười năm nữa, cậu thật đúng là quý nhân của tôi đó, ha ha ha…” Hạ Quốc Hải cười to.

 

“Lời khách sáo thì không cần nói, ông không phải nói có người muốn gặp tôi sao? Người đâu?” Lâm Dương hỏi.

 

“À, thần y Lâm, bên này là vài người đại diện đến từ Yến Kinh kia, người này chính là ông Khâu Qua, người này chính là Viên Khởi, người này chính là…”

 

Hạ Quốc Hải giới thiệu từng người.

 

Lâm Dường nhìn đến, những người này cũng đang đánh giá anh, có người sẽ thoáng gật đầu chào, những người còn lại không nói lời nào, chỉ ngồi ở ghé trên nhìn.

 

“Cậu chính là thần y Lâm?” Lúc này, ông lão tên Khâu Qua nhướn mày lên lạnh nhạt hỏi.

 

“Đúng vậy.” Lâm Dương gật đầu.

 

“Tôi là chủ tịch của tập đoàn Khâu thị, tôi cho cậu một tỷ, cậu bán thuốc tăng tuổi thọ cho tôi, thấy sao?” Khâu Qua lãnh đạm nói.

 

“Nếu như muốn thuốc, phải làm theo quy tắc của tôi, lập tức tuyên chiến với nhà họ Tư Mã, mới có thể có được thuốc tăng tuổi thọ.” Lâm Dương nói.

 

“Hai mươi trăm triệu!” Khâu Qua lại nói.

 

Mọi người đều nhìn anh.

 

Nhưng Lâm Dương lắc đầu, vẫn không dao động.

 

Khuôn mặt già nua của Khâu Qua trầm xuống.

 

“Thần y Lâm, đừng quá đáng!”

 

“Quá đáng?”

 

Lâm Dương lập tức ngồi xuống, châm điều thuốc, lạnh nhạt nhìn Khâu Qua: “Lời này của ông Khâu là có ý gì? Tôi có làm chuyện gì quá đáng sao? Hay là… Tôi thiếu ông thứ gì?”

 

“Thần y Lâm! Ông già tôi đây đã một bó tuổi, tới Giang thành gặp cậu, chuyện này đã cho cậu mặt mũi rồi, cậu đừng một tấc lại muốn tiến một thước! Tôi ra giá cuối cùng, ba tỷ, lấy một viên thuốc tăng tuồi thọ! Bằng không, cũng đừng trách tôi không có cho cậu cơ hội!” Khâu Qua đập bàn một cái, lạnh lùng nói.

 

“Cơ hội?”

 

Lâm Dương liếc nhìn ông ta một cái: “Tôi không hiểu lời ông nói cho lắm?”

 

“Thần y Lâm, cậu còn không rõ? Chúng tôi lặn lội xa xôi đi tới đây, đương nhiên là vì thuốc tăng tuổi thọ, nhưng chúng tôi cũng sẽ không làm theo lời cậu nói đi trêu chọc nhà họ Tư Mã, Tư Mã Tàng và cậu đã là tử địch, ai nấy đều thấy được, cậu muốn lợi dụng thuốc tăng tuổi thọ để điều khiển chúng tôi, sai khiến chúng tôi để đối phó với nhà họ Tư Mã, ý tưởng hay lắm, nhưng chúng tôi đều là nhân vật có uy tính với danh dự ở Yến Kinh, sao có thể dễ dàng bị người thanh niên trẻ tuổi như cậu dắt mũi?

 

Chuyện này nếu như bị truyền ra, mặt mũi của chúng tôi chẳng phải mắt hết sao?”

 

Không đợi Khâu Qua mở miệng nói tiếp, Viên Khởi ở bên cạnh đã lên tiếng.

 

Ông ta vuốt râu cười nói, dáng vẻ thản nhiên.

 

“Cho nên, lần này mấy người tới đây, đều định dùng tiền mua thuốc?” Lâm Dương hỏi.

 

“Không sai!”

 

Mọi người đồng thanh nói.

 

“Mấy người…” Vẻ mặt Hạ Quốc Hải ngượng ngùng nhìn Lâm Dương nói: “Thần y Lâm, tôi đã nói hết những lời cậu nói cho bọn họ rồi, bọn họ kiên trì muốn gặp cậu, tôi cho rằng bọn họ sẽ đồng ý quy tắc của cậu, lại không ngờ rằng bọn họ….”

 

“Không có việc gì, thật ra tôi cũng không cảm thấy bọn họ có thể nghe lọt lời tôi nói, muốn sử dụng những người này, vốn dĩ không phải chuyện dễ dàng, tôi cũng dự liệu được tính toán của bọn họ.”

 

Lâm Dương bình tĩnh nói: “Tôi đoán không sai thì, nếu tôi không chấp nhận phương án lấy tiền đổi thuốc của máy người, mấy người hẳn là sẽ đứng về phía Tư Mã Tàng bên kia không chút do dự nào đi?”

 

“Dương Hoa của cậu tuy rằng phát triển rất nhanh, Huyền Y phái nổi danh trong nước, thế lực quật khởi kinh người, nhưng đối mặt với nhà họ Tư Mã không khác gì lấy trứng chọi đó, ngược lạ với Dương Hoa, chúng tôi đương nhiên không muốn đắc tội với nhà họ Tư Mã, nếu toàn bộ chúng tôi đừng về phía nhà họ Tư Mã kia, tôi nghĩ Dương Hoa của mấy người nhát định như lá khô trong gió, gió hơi lớn chút, thì lập tức bị cuốn theo gió.” Khâu Qua lãnh đạm cười nói.