Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 912: 912





“Anh… rốt cuộc anh có nghe rõ những gì em nói không vậy?” Lương Huyền Mị lo đến mức cả người như sắp nỗ tung.

Đồng thời khiêu chiến với ba người ư?
Điều này chẳng khác gì với tự sát cả!
Nhưng Lâm Dương lại chỉ cười cười, không hề lên tiếng đáp lại cô.

Lương Huyền Mị sắp phát điên rồi.

“Lâm thần y! Cậu thực sự nghiêm túc sao?”
Đảo chủ dường như lúc này mới hoàn hồn, lập tức nhìn chằm chằm vào Lâm Dương rồi hỏi.

“Ông cho rằng tôi giống như đang nói đùa ư?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

Đảo chủ lập tức ha ha cười lớn, vội vàng vỗ tay nói: “Được! Được! Lâm thần y không hổ danh là người anh hùng trẻ tuổi, quả nhiên khí phách ngập trời! Đảo chủ ta đây rất bội phục! Nếu cậu đã muốn như thế thì cứ quyết định như vậy đi! Chỉ là ta đây hy vọng, đợi một lát nữa Lâm Thiên Kiêu thua rồi thì cũng đừng có chối bỏ!”
“Sao có thể chứ? Nếu như tôi thua, vậy thì Thiên Kiêu lệnh trong tay tôi sẽ là của các người!” Lâm Dương nói.

“Tết lắm!”
Đảo chủ vui mừng khôn xiết.

Đám trưởng lão cũng vui vẻ cười tươi như hoa.


“Lâm Thiên Kiêu, anh là đang xem thường chúng tôi sao?”
Huyết Trường Phong mặt không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt đang nhìn chằm chằm Lâm Dương lại cực kỳ lạnh lùng.

“Không hè.


“Vậy tại sao anh lại đồng thời khiêu chiến cả ba chúng tôi cùng một lúc?”
“Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian thôi.

Ba người các anh cùng nhau lên thì sẽ tiết kiệm được thời gian và công sức, vậy không tốt sao?”
“Anh ….

Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến tức giận đến nỗi không nói nên lời.

Huyết Trường Phong lại liên tục gật đầu, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: “Tốt! Rất tốt! Lâm thần y, từ trước tới nay chưa từng có ai dám coi thường Huyết Trường Phong này như vậy, anh chính là người đầu tiên.

Hôm nay nếu như tôi không so chiêu cùng Lâm thần y, vậy chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao?”
Nói xong, Huyết Trường Phong trực tiếp rút ra thanh kiếm sắc bén treo bên hông, đi từng bước về phía Lâm Dương.

Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến lập tức quay sang nhìn nhau, sau đó không chút do dự lao thẳng về phía anh.


“Lâm Thiên Kiêu, hãy cẩn thận!”
Chỉ thấy Thịnh Siêu hét lớn một tiếng, trong mắt đột nhiên lóe lên sát khí, cả người vọt tới nhanh như một mũi tên, rút ra trường kiếm sắc bén từ bên hông trực tiếp đâm vào cổ họng Lâm Dương.

Đây là một kiếm mang theo ý đồ giết chết Lâm Dương!
Nhanh như chớp giật, khó thể đánh bại!
Tất cả những người đứng xem đều kinh hãi.

Lương Huyền Mị hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đang đâm tới kia.

Thực ra cô cũng không lo lắng lắm.

Thế kiếm này của Thịnh Siêu mặc dù rất mạnh mẽ hung tàn, vô cùng xảo quyệt, nhưng muốn khiến cho Lâm Dương bị thương cũng không dễ dàng như vậy.

Quả nhiên là như vậy, ngay khi kiếm đến trước mặt Lâm Dương thì anh liền mạnh mẽ ra tay, cơ thể di chuyển cực nhanh, hai ngón tay trực tiếp kẹp lấy thanh kiếm sắc bén giữ chặt nó lại.

Mũi kiếm vụt đến cách Lâm Dương chỉ gần một tắc thì dùng lại.

Nửa tắc cũng không thể tiền thêm.

Hô hắp của mọi người xung quanh lập tức trở nên run rẩy.

Tốt lắm!
Lương Huyền Mị vui mừng khôn xiêt, trong lòng âm thâm reo hò.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một lưỡi dao sắc bén đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đâm thẳng về phía trái tim Lâm Dương.