Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 932: 932





Chuyện của bọn họ chính là chuyện của tôi, tại sao tôi không quản được chứ? Chuyện của Huyền Y Phái tôi cũng không đến lượt các ông khua tay múa chân ở đây!”
“Cậu …đáng ghét!”
Các trưởng lão tức giận và lo lắng.

Chỉ nghe thấy Lâm Dương quay đầu lại hét lên với những người này: “Tôi hỏi các người, các người có đồng ý gia nhập vào Huyền Y Phái của tôi, theo tôi tu luyện và học tập không?”
“Đồng ý! Chúng tôi đồng ý!”
“Chỉ cần Lâm thần y có thể đưa chúng tôi đi, muốn chúng tôi gia nhập vào bất cứ môn phái nào chúng tôi cũng đều đồng ý!”
Các đệ tử ngoại đảo vội vàng hét lên.

“Huyết trưởng lão, ông có nghe thây không?” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Cậu…”
Các trưởng lão tức giận nói không nên lời.


Đảo chủ của đảo Vong Ưu ở bên này đã không thể chịu đựng được nữa.

Ông ta hít sâu một hơi, mặt không biểu cảm nói: “Lâm Dương, xem ra hôm nay cậu quyết tâm muốn chia cắt đảo Vong Ưu của tôi!”
“Những điều này không phải là do ông ép sao? Tôi muốn đi, nhưng ông không cho.

Đã như vậy, tôi hà tất phải khách sáo với ông?” Lâm Dương bình tĩnh nói.

Anh không phải là quả hồng mềm, không thể mặc cho người khác ức hiếp mà không đánh trả.

Hơn nữa, anh hoàn toàn không đặt đảo Vong Ưu vào trong mắt mình.

Lương Huyền Mi lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, thấp giọng nói: “Lâm Dương, người thường thấy tốt thì thu lại, dù sao đây cũng là đảo Vong Ưu.

Nếu như chủ đảo thực sự huy động toàn bộ sức mạnh của hòn đảo để đối phó với chúng ta …e rằng chúng ta sẽ rất khó đối phó… “
“Vậy thì ý em là gì?”
“Thiên Kiêu Lệnh hay là bỏ đi, về phần những đệ tử này …
bọn họ cũng không liên quan gì đến chúng ta, không cần phải quan tâm đến bọn họ! Các đệ tử ngoại đảo đều không học được bản lĩnh thực sự trên đảo.

Nếu như ra tay, chỉ dựa vào bọn họ không đủ để giúp chúng ta đối phó với cường giả trên đảo, tới lúc đó chúng ta thân lâm vào trọng vây thì càng khó thoát thân…vẫn là nên sớm rời khỏi đảo đi…” Lương Huyền Mi thấp giọng nói.

Lâm Dương vừa nghe xong, âm thầm lắc đầu.

“Huyền Mi, mặc dù em và anh dường như không có tiếp xúc nhiều, nhưng anh hiểu em, em đã sống trên đảo này mắấy năm, tất cả suy nghĩ chắc chắn phải lấy môi trường lớn này làm tiêu chuẩn cơ bản, điều này không sai, nhưng anh phải nói cho em biết, tất cả những gì mà em nhìn thấy vẫn còn quá hạn hẹp, chuyện ngày hôm nay đã được định sẵn là phải truyền ra ngoài, nếu như em thực sự muốn bảo vệ mẹ nuôi và những người thân bên cạnh mình, thì tuyệt đối không được ích kỷ hay sợ hãi như vậy! Có đôi khi, khó khăn trước mắt chúng ta không đáng sợ như: trong tưởng tượng, còn em cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng, em hiểu không? “
Lương Huyền Mi nghe xong liền sững sờ tại chỗ.


Một lúc sau, cô ấy khẽ lắc đầu: “Em.

.

không hiểu lắm.


“Được, anh nói một câu đơn giản, chính là người của đảo Vong Ưu, không thể làm gì được anh nuôi của em, bây giờ đã hiểu chưa?”
“Cái này… nhưng mà, Lâm Dương …” Lương Huyền Mi muốn nói lại ngừng.

Nhưng đảo chủ của đảo Vong Ưu đã không còn muốn phí lời với Lâm Dương nữa.

Ông ta xua tay, trầm giọng hét lên: “Tất cả mọi người nghe lệnh!”
“Có đệ tử!”
Vô số người của đảo Vong Ưu từ bốn phương tám hướng trong ngoài trường đấu đều đồng thanh hét lên.

“Tên tặc tử Lâm Dương, có ý đồ chia cắt đảo Vong Ưu của tôi, tội không thể tha thứ.


Bổn đảo chủ lệnh cho các người bằng mọi giá phải hạ gục Lâm Dương cho tôi! Bất kể sống chết!” Đảo chủ đảo Vong Ưu hét lớn.

Lời này vừa dứt, toàn bộ hiện trường bùng nổ.

Sắc mặt của Lương Huyền Mi tái nhợt đến cực điểm.

Huyết U U bối rồi tại chỗ.

“Đảo chủ!” Lương Huyền Mi lo lắng hét lên.

Nhưng lúc này sát tâm của Đảo chủ đảo vong Ưu đã trào dâng rồi, đâu có quan tâm đến nhiều như vậy.