Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 955: 955





Còn đảo chủ đảo Vong Ưu, đã ném hồn phách đi từ lâu, ngây ngốc ngồi ở kia.

Mà Lương Huyền Mị bên này, che mạnh ngực của mình, cố hết sức muốn cho tim đang nhảy lên cổ yên tĩnh lại.

Nhưng cô ấy làm không được.

Cô ấy cảm thấy giờ này phút này, đầu óc của mình choáng váng, máu cả người điên cuồng quay cuồng.

“Giả, chuyện này nhất định là giả, tôi nhất định là đang nằm mơ, nhất định là…” Lương Huyền Mị lầm bẩm nói, trên trán nóng bỏng.

“Mười bảy giọt Linh Huyệt, tôi nghĩ hơn phân nữa toàn bộ Hoa Quốc cũng không có, bằng vào những Lạc Linh Huyết này, tôi có thể diệt đảo Vong Ưu này của các người hết lần này đến lần khác?” Lâm Dương đi lên trước, vẻ mặt vô cảm nói.


Tuy rằng thực lực ông lão Tư Qua này thể hiện ra vô cùng mạnh, nhưng phải biết rằng, Lâm Dương còn chưa xuất ra toàn lực, lực lượng Lạc Linh Huyết từ đầu tới đuôi còn chưa động tới, nếu thật sự đánh nhau, Lâm Dương chưa chắc không phải địch thủ.

Đảo chủ đảo Vong Ưu vừa nghe tháy, run bần bật.

Dù cho là thiên kiêu Huyết Trường Phong, giờ phút này ánh mắt cũng lộ vẻ tuyệt vọng, nhìn Lâm Dương.

Lâm Dương đi tới, toàn bộ người vây quanh đảo chủ đảo Vong Ưu tự giác tránh ra, căn bản không dám đến gần.

Mỗi người giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Lâm Dương đều tràn ngập kính ý, tràn ngập sợ hãi, tựa như đối đãi một vị thần linh vậy.

Cũng không ai dám động thủ với Lâm Dương nữa!
Mà vào lúc này, ông lão Tư Qua ở bên kia tiến lên vài bước, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, dập đầu với Lâm Dương.

“Tiền bối Tư Qual”
Người đảo Vong Ưu đều kinh ngạc thốt lên.

“Tiền bối Tư Qua, ông… Ông đây là muốn làm gì?” Một trưởng lão run rầy hỏi.

Nhưng ông lão Tư Qua vẫn không thèm để ý tới mọi người, mà là bái lạy nói với Lâm Dương: “Thiếu hiệp, mong cậu buông tha đảo Vong Ưu chúng tôi, nếu như thiếu hiệp đồng ý giơ cao đánh khẽ, tha cho đảo Vong Ưu tôi một con đường sống, ngày sau đảo Vong Ưu tôi nhất định sẽ là trợ lực của thiếu hiệp, thiếu hiệp có bất cứ sai phái nào, tôi tuyệt đối không chối từ, trừ chuyện này ra, ông lão đồng ý hiến giọt Linh Huyết này thiếu hiệp!”
Nói xong, ông lão giơ tay cao lên, quy phục Lâm Dương.

Lời này vừa nói ra, người đảo Vong Ưu đều chết tâm.


Ông lão Tư Qua thế mà cũng thần phục dưới gối Lâm Dương.

Đảo Vong Ưu… Đã hết cách cứu…
*Tốt lắm!”
Lâm Dương vừa lòng gật đầu, nhàn nhạt cười nói: “Nếu ông đã nói như vậy, tôi đây liền buông tha đảo Vong Ưu một lần, nhưng tôi hy vọng đảo Vong Ưu máy người có thể nhớ kỹ lời hôm nay ông đã nói, nếu ngày sau đảo Vong Ưu còn muốn làm kẻ thù với tôi, vậy tiếp sau đó, sẽ không có bắt kỳ một ai có thể cứu các người được nữa!”
Nói xong, Lâm Dương tiến lên vài bước, trong tay giương lên, một ngân châm bị hắn niết ở lòng bàn tay, thả châm đâm chính xác lên cổ tay của ông.

Lạc Linh Huyết kia dính ở trên ngân, sau đó châm vào trên tay của Lâm Dương.

Trong khoảnh khắc, chỗ tay của Lâm Dương lại nhiều thêm một chấm.

Mười tám giọt Linh Huyết!
“Mười tám giọt! Là mười tám giọt!”
Hai mắt tang thương của ông lão Tư Qua nhìn tay của Lâm Dương, trong mắt toát ra kính sợ và trung thành vô cùng.

“Nghe nói một giọt Lạc Linh Huyết có công hiệu tẩy tinh phạt tủy cường hóa huyết nhục xương cốt, kéo dài tuổi thọ, có thể khiến cho một người tài bình thường trong nháy mắt hóa thành tuyệt thế thiên tài, mười tám giọt Linh Huyết này… Vậy sẽ là cảnh tượng kinh khủng gì đây?” Một đệ tử tinh nhuệ ngây ngốc nhìn một màn này, nỉ non thốt ra tiếng.


*Uy lực của mười tám giọt Linh Huyết đương nhiên là rúng động trời đất, kỳ thật trong lịch sử đã từng có ghi chép, nghe đồn nếu như có người có thể gom đủ hai mươi nhỏ Linh Huyết, dựa vào năng lượng của Lạc Linh Huyé, luyện hóa cơ thể thành Thiên Huyết Linh Thể, cũng chính là Tiên Thiên Cương Khu trong truyền thuyết!” Ông lão Tư Qua khàn giọng nói.

“Tiên Thiên Cương Khu?”
Hơi thở của Huyết Trường Phong và đảo chủ đảo Vong Ưu chủ đều căng thẳng.

Sắc mặt của những trưởng lão đó đều dại ra, như bị sét đánh.

“Sư huynh, cái gì… Là Tiên Thiên Cương Khu vậy?” Có đệ tử Ấp úng hỏi.