Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 140: Không Đi Được





Y tá vừa nói xong, Thước đại sư lập tức vội vàng xông vào.

“Thước đại sư, cuối cùng ông cũng tới rồi,” Khương Sơn thấy Thước đại sư đến, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra tia hy vọng, bởi anh biết Thước đại sư chính là ngôi sao sáng trong giới trung y, nếu đến ông cũng không thể làm gì được thì thật sự là rắc rối lớn rồi.

“Ông Khương đã uống thuốc ho đặc trị chưa?”
Thước đại sư không kịp chào hỏi nhiều với người khác, vội vàng chạy tới chỗ Khương Vũ hỏi.

“Đã uống rồi, lúc trước còn có ích, nhưng lần này lại không có tác dụng gì hết,” Khương Sơn vô cùng sốt ruột nói.

“Tôi biết rồi,” Thước đại sư nhìn Khương Vũ đang ho khan dữ dội, ánh mắt cũng dần trở nên nghiêm trọng.

Thước đại sư ấn một tay lên huyệt ở phổi của Khương Vũ, một tay ấn lên huyệt giác tôn trên tai ông cụ, sau khi ấn mạnh vài cái, cơn ho của Khương Vũ dịu đi ngay lập tức.

Thấy thế, Thước đại sư tiếp tục dùng thủ pháp xoa ấn bằng ngón tay đặc thù, quả nhiên cơn ho của Khương Vũ đã dừng lại, chẳng qua lúc này mặt Khương Vũ lại đỏ bừng vì cơn ho vừa xong.

“Ông Khương, ông nằm xuống nghỉ ngơi trước đã, cố gắng giảm nói chuyện hết mức có thể,” Thước đại sư đỡ Khương Vũ nằm xuống giường bệnh, an ủi nói.

Thấy tình hình của Khương Vũ ổn định lại, người trong phòng bệnh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thước đại sư, ông đúng là thần y tái thế,” Khương Sơn nhìn thấy quả nhiên bệnh của ông nội đã được trị khỏi, anh lập tức kích động nói.


“Đúng thế, Thước đại sư quả là danh bất hư truyền a,” Đồng Lỗi chứng kiến tình huống này cũng thở phào một hơi.

Thước đại sư nghe vậy vẫn giữ vẻ mặt u sầu như trước, trầm giọng nói: “Phương pháp này của tôi chỉ là tạm thời làm giảm triệu chứng ông Khương, trị được ngọn không trị được gốc, có lẽ sẽ không kéo dài được bao lâu, chắc chắn lát nữa ông ấy sẽ còn ho dữ dội hơn trước.


“Thước đại sư, ngay cả ông cũng bó tay sao?” Khương Sơn vừa nghe những lời này, biểu cảm trên gương mặt lập tức nghiêm trọng.

“Phải, tình huống của ông ấy còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng, ít nhất nếu là tôi thì đúng là không còn cách nào khác,” Thước đại sư rất bất đắc dĩ.

“Đến ông cũng bó tay vậy thì còn ai có thể chữa trị được chứ?” Khương Sơn sốt ruột vô cùng.

“Khương Sơn, tôi bảo cậu đưa ông nội cậu đến đây không phải là do tôi có phương án điều trị mà là ở đây có một bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh cho ông cậu,” Thước đại sư nói.

Khương Sơn cũng biết, lý do anh đưa ông nội tới nơi này là vì nghe theo lời của Thước đại sư, nếu không anh cũng sẽ không từ thành phố tới đây, thì ra là vì ở đây có bác sĩ giỏi như thế.

“Là ai? Chẳng lẽ còn giỏi hơn ông?” Khương Sơn kinh ngạc hỏi.

“Cậu ấy tên là Giang Thành, y thuật của cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều,” Thước đại sư có phần tự giễu cười nói.

“Giang Thành?”
Khương Sơn vội vàng nhìn về phía Đồng Lỗi, lúc trước thần y mà Đồng Lỗi nhắc đến cũng chính là tên thanh niên Giang Thành này sao, Thước đại sư cũng tán dương cậu ta như thế?

“Cậu Khương, đúng là Giang Thành mà tôi vừa nhắc tới, nếu cậu ấy tới, chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho ông Khương,” Đồng Lỗi cũng nghiêm túc nói.

Khương Sơn nghe vậy, vẻ mặt lập tức xị xuống, anh tuyệt đối không tin một người trẻ tuổi như thế lại có thể học giỏi trung y.

“Cục trưởng Đồng, cậu Khương, sao lại không muốn mời bác sĩ Giang tới?” Thước đại sư cũng đã nhìn ra, Khương Sơn không hề muốn mời Giang Thành đến.

“Thước đại sư, Khương Sơn cảm thấy Giang Thành tuổi còn trẻ, chắc chắn kiến thức trung y chẳng ra đâu vào đâu nên mới không mời tới,” Đồng Lỗi đứng bên cạnh giải thích.

“Hồ đồ, từ khi nào trung y lại xét tuổi tác để xác định y thuật có giỏi hay không?”
Thước đại sư nghe nói thế lập tức mất hứng nói.

Tuy Khương Sơn trong lòng không phục nhưng thấy Thước đại sư cũng coi trọng người kia như thế, anh ta bèn nói: “Thôi được rồi, nếu Cục trưởng Đồng quen người tên Giang Thành kia thì ông gọi điện bảo anh ta tới đây đi.


Đồng Lỗi nghe thấy Khương Sơn nói vậy, vẻ mặt ông hơi nhăn nhó, Giang Thành chính là thần y đó, bây giờ có việc cần nhờ người ta giúp đỡ, nếu chỉ gọi điện thoại thì quá không tôn trọng người ta.

“Khương Sơn, cậu vẫn nên tự đi mời đi, như thế có thành ý hơn,” Thước đại sư nhìn Khương Sơn nói.

“Một tay bác sĩ như thế còn muốn tôi tự mình đi mời?” Lúc này Khương Sơn càng không phục hơn, dù sao anh ta cũng tự nhận mình là người có địa vị cao, ở thành phố ai cũng nể mặt ông nội anh ta nên không dám gây sự với anh ta, bây giờ lại bắt gã đi mời người ta.

Khương Sơn lập tức cảm thấy không chấp nhận được, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu.


“Khương Sơn, ông nội cậu đã bệnh thế này rồi, chẳng lẽ cậu không muốn ông nội cậu nhanh chóng khoẻ lên à?” Đồng Lỗi cũng đưa ra lời khuyên bảo, rõ ràng là thằng nhóc Khương Sơn này tự cao tự đại, không muốn cúi mình nhờ vả người khác.

“Sao tôi biết anh ta có thể chữa khỏi cho ông nội tôi hay không chứ, đến Thước đại sư cũng chẳng có cách gì hết,” Khương Sơn nói: “Hay thế này đi, tôi sẽ gọi xe đi đón anh ta, như thế được rồi chứ?”
Thước đại sư thấy thái độ kiêu ngạo này của Khương Sơn, trong lòng ông cũng bùng lửa giận, nếu ông không có quan hệ tốt với ông già Khương Vũ này thì ông đã mặc kệ chuyện này từ lâu rồi.

“Khương Sơn, cậu ấy ở ngay trong bệnh viện này, cậu gọi xe cái gì, đi bộ vài bước cũng khó thế sao?”
Tuy giọng điệu của Thước đại sư không quá hung dữ nhưng biểu cảm trên mặt cũng nói rõ ông đang không vui.

Mặc dù trong lòng Khương Sơn không phục lắm nhưng gã cũng nhìn ra được sắc mặt Thước đại sư khá khó coi, gã đành phải đứng dậy nói: “Được rồi, tôi sẽ đi tìm anh ta ngay.


“Tôi cùng đi với cậu,” Đồng Lỗi sợ mình Khương Sơn đi lại giở tính xấu làm Giang Thành bực bội thì khó mà mời được người, dù sao người có tài năng đều có lòng kiêu ngạo tương đối cao.

“Duẫn Nhi, cô biết tình hình cụ thể của phòng khám bên kia thế nào không?” Giang Thành tiễn Hứa Tình đi thì cùng Lâm Duẫn Nhi đi ra ngoài bệnh viện.

“Tôi cũng không rõ lắm, hình như là một bé trai bị bệnh khá nặng,” Lâm Duẫn Nhi cũng sốt ruột nói.

“Sao lại tới tìm tôi?” Giang Thành có chút tò mò.

“Chẳng phải là do lần trước anh vạch trần mánh khoé của tay bác sĩ đểu ở phòng khám bên cạnh, còn chữa khỏi bệnh liệt nửa người cho bệnh nhân đó, khoảng thời gian này, bệnh nhân tới phòng khám của mẹ tôi đều là nghe danh tiếng của anh mà đến,” Lâm Duẫn Nhi chắp hai tay sau lưng, cười nói.

“Thì ra là thế,” Giang Thành cũng cười.

“Mẹ tôi còn bảo, nếu sau này tìm con rể mà tìm được một người như anh thì tốt quá,” Lâm Duẫn Nhi hơi đỏ mặt, ám chỉ Giang Thành nói.


“Cô xinh đẹp thế này, chắc chắn sẽ tìm được thôi,” Giang Thành không hiểu ý của Lâm Duẫn Nhi, cười nói.

“Chẳng phải anh cũng đang độc …”
Lâm Duẫn Nhi vừa định nói tiếp, bỗng thấy một người đàn ông mặc quân phục chắn trước mặt Giang Thành và cô, chính là Khương Sơn và Đồng Lỗi.

“Cậu là Giang Thành?” Khương Sơn mặc quân phục lạnh lùng hỏi.

“Là tôi,” Giang Thành trả lời.

“Bác sĩ Giang, vị này là khách quý tới từ thành phố, Khương Sơn,” Đồng Lỗi vội vàng bước ra giới thiệu.

“Ồ, chào anh,” Giang Thành nhìn ra được, Khương Sơn mặc một thân quân phục này không phải nhân vật đơn giản, anh cười và vươn tay ra.

Khương Sơn lạnh nhạt liếc qua Giang Thành, hoàn toàn không có ý định bắt tay, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.


Vẻ mặt Giang Thành cứng lại, anh xấu hổ rút tay về, hỏi: “Đi đâu?”
“Đi khám bệnh cho ông nội tôi, bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi, hỏi lắm thế làm gì?” Vẻ mặt Khương Sơn khó chịu nói.

“Xin lỗi anh Khương, tôi có hẹn với bệnh nhân khác trước nên không đi với anh được,” Giang Thành nói xong thì kéo Lâm Duẫn Nhi rời khỏi đây.

.