Ánh mắt mọi người theo hướng giọng nói, đều tập trung lên người của Giang Thành.
Phương Kiến Quốc nhìn về phía Giang Thành, phát hiện trên người anh đang mặc áo bệnh nhân, trầm giọng hỏi: “Người này cũng là bác sĩ?”
“Cậu ta không phải, chỉ là y tá thực tập của bệnh viện chúng tôi mà thôi.” Chủ nhiệm Trần vội nói.
Chủ nhiệm Trần vốn muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng tên nhóc Giang Thành này lại muốn nhặt cái trách nhiệm ấy về.
Mà chưa kể Giang Thành chỉ là một y tá, vốn chẳng biết gì về điều trị, cho dù biết thì với tình huống hiện tại của Phương Lan Lan căn bản cũng không thể chữa khỏi được.
Lỡ như vì điều trị không tốt thì trách nhiệm vẫn thuộc về phía bệnh viện của mình, chắc chắn Viện trưởng sẽ quở trách mình làm việc không ra gì.
Phương Kiến Quốc vừa nghe được đó chỉ là một y tá thực tập thì không nói thêm gì nữa.
Thực ra trước khi đến, ông ta cũng nghĩ đến tình huống vết thương của con gái nghiêm trọng, cho nên ông ta đã liên hệ với một vị thần y, để vợ mình đi đón.
Thần y đó chính là ngôi sao sáng trong làng Y học Trung Quốc, Thước đại sư, hay còn được biết với danh hiệu Biển Thước sống.
Nhưng phải mất một tiếng để Thước đại sư đến được đây, nên dù thế nào cũng phải để con gái mình vượt qua một tiếng này mới được.
“Chủ tịch Phương, mạng người quan trọng, tôi bảo đảm có thể bảo toàn tính mạng cho con gái ông.” Giang Thành vội nói.
Hứa Tình thấy Giang Thành muốn nhận ca phẫu thuật này thì vội vàng tiến lên ngăn cản Giang Thành, nhỏ giọng nói: “Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi đang cứu người.” Giang Thành nói nghiêm túc.
Hứa Tình biết Giang Thành chỉ từng làm công việc của y tá như tiêm thuốc, nâng giường cho người ta còn được chứ ca phẫu thuật lớn như thế này đến bản thân cũng không dám chắc mà anh ta lại muốn thực hiện, không biết Giang Thành lại giở trò điên khùng gì đây.
Hứa Tình vốn dĩ định tiếp tục ngăn cản Giang Thành, nhưng ánh mắt tự tin của anh trong thoáng chốc ánh mắt ấy đã chạm đến trái tim cô.
Sự tự tin đó còn mãnh liệt hơn ánh mắt của thầy cô khi làm phẫu thuật.
Đây là sự tự tin mà chỉ có những người có thực lực mới có được.
Lời ngăn cản của Hứa Tình đến bên miệng rồi lại nuốt trở về, cô nhìn Giang Thành gật đầu, cuối cùng cô vẫn lựa chọn tin tưởng Giang Thành lần này.
Vệ sĩ Ngô Hạo đưa Phương Lan Lan đến nhìn Giang Thành rồi vội tiến lên nói với Phương Kiến Quốc: “Chủ tịch Phương, có lẽ anh ta thực sự có thể làm được.
Vừa nãy anh ta chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhận ra tình trạng vết thương, nếu như không phải tên chủ nhiệm này ngăn cản thì Lan Lan chắc chắn đã được cứu chữa kịp thời.”
“Anh….” Chủ nhiệm Trần muốn cãi lại, nhưng quả thật ông ta đã làm sai, bây giờ có giải thích gì cũng chỉ càng bôi càng đen mà thôi.
Phương Kiến Quốc lạnh nhạt nhìn người đàn ông trung niên, lạnh giọng nói: “Từ nay về sau cậu bị đuổi khỏi tập đoàn Phương Nguyên, vĩnh viễn không được tuyển dụng lại nữa.”
Ngô Hạo vừa nghe, lập tức quỳ xuống xin tha: “Chủ tịch Phương, chuyện này không trách tôi được, do Lan Lan cứ muốn đua xe….
Nhà tôi vẫn còn người già bệnh nặng, tôi không thể mất công việc này….”
Ngô Hạo còn chưa nói xong đã bị vệ sĩ bên cạnh Phương Kiến Quốc kéo ra ngoài.
Phương Kiến Quốc biết rõ nếu cứ tiếp tục kéo dài tình hình hiện tại thì con gái mình chết chắc, chi bằng còn nước còn tát.
Nhìn tình hình bây giờ, lời Ngô Hạo vừa nói chắc là đúng, chàng trai này vừa nhìn đã chẩn đoán ra tình trạng của con gái mình, nói không chừng cậu ta thật sự có thể cứu được con bé.
Nếu không nắm chắc thì cũng sẽ không tự chuốc phiền phức như vậy.
Hít sâu một hơi, Phương Kiến Quốc nói với Giang Thành: “Cậu có thể thử.”
Giang Thành lập tức gật đầu, nhưng Phương Kiến Quốc bổ sung thêm: “Nếu cậu thật sự cứu được con gái tôi thì Phương Kiến Quốc, tôi nợ cậu một ân tình.
Nhưng nếu như con gái tôi có gì bất trắc thì hậu quả cậu tự gánh.”
“Tôi biết rồi.” Giang Thành trả lời rồi lập tức vào phòng phẫu thuật.
Hứa Tình nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết kia của Giang Thành, cô bỗng cảm thấy từ sau khi tự sát, anh như đã biến thành người khác.
Giang Thành và Hứa Tình chỉ kết hôn trên danh nghĩa.
Mặc dù Giang Thành ở rể, nhưng Hứa Tình lại chẳng hề xem thường anh, ngược lại cảm thấy mắc nợ anh rất nhiều.
Hứa Tình không thích đàn ông nên mới tìm Giang Thành ở rể, vì anh rất thật thà, nghe lời, hai người lại làm cùng bệnh viện.
Đến giờ đã ở bên nhau hai năm nhưng Giang Thành chưa từng có suy nghĩ gì vượt quá với cô.
Nhưng cũng chính vì ở rể nên Giang Thành luôn bị người ta chỉ trỏ, đàm tiếu đủ chuyện, bị chế giễu vô dụng, bám váy vợ.
Họ hàng cũng coi thường Giang Thành, hai người mãi không có con, cũng bị người ta chế giễu là vô sinh.
Thực sự anh đã phải chịu đựng quá nhiều sự tủi nhục vì cô rồi.
Chủ nhiệm Trần ở bên cạnh nhìn thấy Giang Thành chủ động đem mối họa rước về người mình thì thở phào một hơi.
Chí ít thì nếu có xảy ra chuyện gì thì Phương Kiến Quốc sẽ chỉ trách Giang Thành, không thể trách bệnh viện nữa.
Não tàn đúng là não tàn, chẳng trách chỉ có thể ăn bám.
Chuyện xui xẻo thế này mà vẫn dám vơ vào, đáng đời bị người ta bắt nạt.
Trong phòng phẫu thuật, y tá đã cởi đồ của Phương Lan Lan ra, dù sao thì xương sườn của cô ấy cũng bị gãy, làm sạch vết thương, Giang Thành cũng đã sát trùng xong, đi đến bên giường mổ.
Nhìn thấy vết thương trước ngực Phương Lan Lan, anh nhíu mày.
Vốn dĩ anh là bác sĩ thực tập, cũng từng thực hiện phẫu thuật, hiện tại lại có được truyền thừa của Y Thánh thì càng chắc chắn khả năng thành công.
“Mau mang ngân châm đến đây.” Giang Thành nói với y tá bên cạnh.
Y tá vốn đã xem thường Giang Thành vừa nghe làm phẫu thuật còn cần lấy ngân hcaam thì lập tức không hài lòng nói: “Rốt cuộc anh có biết chữa không? Có ca phẫu thuật nào mà cần kim châm chứ?”
Giang Thành nghe xong thì quét mắt nhìn rồi lạnh lùng nói: “Mau lấy đến đây, nếu không ảnh hưởng đến mạng người thì cô tự chịu trách nhiệm.”
Ánh mắt lạnh băng của Giang Thành khiến cho cô y tá giật mình, trong ấn tượng của cô, Giang Thanh vốn là người dễ bắt nạt.
Dù có bị người ta chế giễu thế nào cũng không nổi nóng.
Hôm nay sao lại đáng sợ như vậy chứ.
Vả lại y tá cũng sợ phải chịu trách nhiệm nếu để chết người nên lập tức chạy ra ngoài, lấy kim châm đến.
Giang Thành hít sâu một hơi, vận chân khí trong cơ thể truyền vào kim châm.
Sau đó hai tay anh thuần thục nhanh chóng châm kim lên người cô gái.
Các y tá đứng bên nhìn thấy Gianh Thành làm thuần thục như vậy thì ngơ ngác nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.
“Dao phẫu thuật!”
Đến khi kim châm cắm chi chít lên người cô gái thì Giang Thành mới dừng tay nói.
Lúc này y tá bên cạnh không dám chậm trễ, vội đưa dao phẫu thuật và lau mồ hôi trên mặt Giang Thành.
Lúc Giang Thành đang làm phẫu thuật cho Phương Lan Lan, bên ngoài có một quý phu nhân và một ông già râu tóc bạc trắng vội vàng bước đến.
Quý phu nhân chính là mẹ của Phương Lan Lan, bà Trương Diễm Hoa.
Khi Trương Diễm Hoa đến nơi, thấy đèn phòng phẫu thuật sáng liền vội vàng hỏi: “Ai đang làm phẫu thuật cho Lan Lan?”
Phương Kiến Quốc nhìn Trương Diễm Hoa không nói gì, chỉ nhăn mày lại.
Chủ nhiệm Trần ở bên cạnh, khó xử nhìn Phương Kiến Quốc, gương mặt đau khổ nói: “Bà Phương, là y tá thực tập của bệnh viện chúng tôi.”
“Y tá thực tập?”
Trương Diễm Hoa bỗng nổi trận lôi đình, hét lớn: “Bệnh viện các người đối xử với con gái tôi như vậy hả? Một y tá thực tập cũng xứng để làm phẫu thuật cho con gái tôi? Bác sĩ, ông làm ăn vậy hả?”
Gương mặt chủ nhiệm Trần đầy vẻ đau khổ, không biết nên giải thích như thế nào.
“Tôi bảo làm đó!” - Phương Kiến Quốc trầm giọng.
Trương Diễm Hoa nhìn Phương Kiến Quốc khó hiểu, nói: “Họ Phương kia, ông cũng để tâm đến con gái ông nhỉ? Sao ông không đợi Thước đại sư đến?”
Trong lòng Trương Diễm Hoa chỉ tin tưởng danh tiếng.
Thước đại sư là người được tôn là Biển Thước sống, sao có thể để người khác làm phẫu thuật cho con gái mình.
Phương Kiến Quốc trầm giọng nói: “Thời gian không kịp.”
Trương Diễm Hoa đang định đôi co với Phương Kiến Quốc thì Thước đại sư ở bên cạnh nói: “Không sao, để tôi xem kết quả kiểm tra rồi quyết định cũng không muộn.”
Chủ nhiệm Trần đương nhiên biết được địa vị của Thước đại sư, có thể giao thiệp với nhân vật siêu cấp như vậy sẽ rất có lợi cho con đường thăng tiến của bản thân.
Nghĩ vậy, chủ nhiệm Trần lập tức cung kính đưa kết quả kiểm tra cho ông, nói: “Thước đại sư, mời ngài xem.”
Thước đại sư nhìn báo cáo một lượt, đồng tử bỗng co lại.
Đây là báo cáo của bốn mươi phút trước, với vết thương như vậy, cho dù bốn mươi phút trước ông ở đây thì cũng chỉ có thể nắm chắc bốn phần, huống hồ bây giờ đã là bốn mươi phút sau rồi.
Nếu là người khác thì Thước đại sư chắc chắn sẽ nói vô phương cứu chữa là có thể đi rồi.
Nhưng ở trước mặt người bạn cũ là chủ tịch Phương thì ông không thể nói thẳng như vậy.
“Tình hình con tôi thế nào?” Trương Diễm Hoa nóng lòng, hỏi.
Thước đại sư thở dài một hơi, nói: “Tình trạng của Lan Lan, không được khả quan lắm.”
Trương Diễm Hoa nghe xong thì càng sốt ruột, đến Thước đại sư cũng nói không lành thì cái anh y tá đang làm phẫu thuật cho con gái mình kia thì không phải càng tệ hơn sao?
Cứ nghĩ đến việc con gái rượu của mình đang được một y tá tiến hành phẫu thuật, Trương Diễm Hoa càng thêm lo lắng.
Đúng lúc này, đèn phòng phẫu thuật tắt, Giang Thành còn chưa bước ra thì Trương Diễm Hoa đã không chờ thêm được nữa mà xông vào bên trong.
Chủ nhiệm Trần không dám ngăn cản, chỉ đành theo vào.
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.” Giang Thành cảm thấy có người tiến vào thì nói với vẻ yếu ớt.
Mặc dù anh có được truyền thừa, nhưng cơ thể này vừa mới tự sát xong, vừa rồi lại tiêu hao không ít chân khí nên cơ thể có hơi yếu ớt.
Trường Diễm Hoa nghe thấy lời của Giang Thành thì lập tức không hài lòng nói: “Nếu như con gái tôi không có chuyện gì như lời cậu nói thì tốt.
Còn nếu con bé xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến cả nhà cậu chết không có chỗ chôn.”
Nghe những lời ngang ngược này của Trương Diễm Hoa, Giang Thành cũng không muốn nói nhiều.
Nói rồi Trương Diễm Hoa quay sang nhìn con gái trên bàn mổ.
Khi nhìn thấy trên người con gái cắm đầy châm thì bà ta lập tức phẫn nộ.
“Đồ khốn, cậu cắm nhiều kim châm lên người con gái tôi như vậy làm gì? Sau này để lại sẹo thì cậu chịu trách nhiệm được không?” Trương Diễm Hoa tức tối nói với chủ nhiệm Trần: “Rút ra ngay cho tôi.”
Giang Thành nghe vậy liền nói: “Không được, những chiếc châm đó dùng để lưu thông khí huyết, không thể rút.”
Chủ nhiệm Trần nhìn điện tâm đồ vô cùng ổn định, hoàn toàn không giống có vấn đề thì lập tức lạnh giọng nói với Giang Thành: “Sao không thể rút? Tình trạng bệnh nhân bây giờ rất ổn định, một y tá thực tập không có chứng chỉ hành nghề như cậu mà cũng có tư cách khoa chân múa tay với tôi sao? Phá lệ để cậu phẫu thuật là đã coi trọng cậu lắm rồi.
Giờ thì lập tức ra ngoài cho tôi!”
Giang Thành vẫn muốn nói gì nữa nhưng Trương Diễm Hoa liền la lớn: “Cút ra ngoài cho tôi, khiến con gái tôi thành như vậy, chủ nhiệm Trần, sau này tôi không muốn nhìn thấy cậu ta ở trong bệnh viện này nữa!”
Chủ nhiệm Trần nịnh nọt nói: “Được, chỉ là một y tá, chút nữa tôi sẽ đuổi việc cậu ta.”
Giang Thành gật đầu bất lực, quay người rời khỏi phòng phẫu thuật.
Chủ nhiệm Trần nhìn Giang Thành rời đi thì cười lạnh trong lòng một tiếng.
Tên nhóc này đúng là mèo mù vớ được cá rán, không ngờ lại điều trị được thật.
Cơ hội để lấy lòng nhà họ Phương tốt như vậy, sao lại có thể để cho cái tên ăn bám này được chứ.
“Bà Phương, bà đừng nôn nóng, tôi sẽ rút ra ngay cho bà.” Gương mặt chủ nhiệm Trần đầy vẻ nịnh bợ nói với Trương Diễm Hoa.
Chủ nhiệm Trần vừa cười vừa vươn tay rút mấy cây kim châm, đang chuẩn bị rút tiếp thì điện tâm đồ bỗng thay đổi nhanh chóng, hơn nữa còn phát ra âm thanh cảnh báo chói tai..