Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 209: Máu Dưỡng Mộc Quỷ Quấn Quanh Người





“Gì cơ? Phải thiêu hủy Phật bài?”
Tất Minh Châu nghe anh nói xong, lập tức giật lại tấm mộc bài từ tay Giang Thành.
“Chính xác, nếu không thì họa lớn sắp ập xuống.”
Giang Thành cực kỳ nghiêm túc nói với Tất Minh Châu.
“Thằng xấu xa kia, cậu nói hươu nói vượn gì vậy.

Mặc dù Phật bài này là một vị sư thầy Đông Nam Á chế tác cho Minh Châu nhưng cô ấy đã tìm bậc thầy huyền học Phong Thanh Tử ở Trung Quốc ta xem qua từ lâu, tấm Phật bài không có vấn đề gì.”
Mục Chí Long vội vàng đứng dậy, bực bội nói với Giang Thành.
Cái tên Phong Thanh Tử vừa được nhắc đến, lập tức khiến nhiều người ngạc nhiên.

Bởi vì danh tiếng của ông ấy rất lớn, không chỉ nổi như cồn ở Trung Quốc mà một số doanh nghiệp quốc tế hùng mạnh cũng nhờ ông ấy xem phong thủy.
Phong Thanh Tử đã xem phong thủy đất đai cho nhiều đại gia thương nghiệp.

Có người từng khẳng định một ánh nhìn của Phong Thanh Tử trị giá ngàn vạn, đủ để chứng minh trình độ huyền học của người này cao siêu chừng nào.
“Tôi cũng nghe nói về Phong Thanh Tử, quả thật ông ấy rất giỏi nhưng đối với Phật bài này, tôi hy vọng ngài nghe lời tôi, nhanh chóng đốt nó đi.”
Giang Thành chân thành nói với Tất Minh Châu.
Anh không tin Phong Thanh Tử không phát hiện ra vấn đề của Phật bài.

Nhưng đối phương không nói, còn anh chắc chắn phải nói bởi vì Tất Minh Châu có thể gặp tai họa chết người.
“Giang thần y, tôi thừa nhận khả năng chữa trị và thưởng thức tranh của cậu, cậu có tài năng.

Nhưng mà trong vấn đề này, tôi tin cậu hiểu nhầm bởi vì đây là khối Huyết Nam Mộc.

báu vật vô giá, thế mà cậu muốn tôi đốt cháy nó.”
Tất Minh Châu cười lạnh, từ tốn nói với Giang Thành.
Bà vốn dĩ ấn tượng rất tốt về anh, nhưng bây giờ bỗng nhiên nảy sinh cảm giác hơi ghét anh.
Ở bên cạnh, Đồng Lỗi nhìn tình hình này thì lòng chùng xuống, ông ta cảm giác không ổn.

Giang Thành đang yên đang lành nói đến tấm mộc bài kia làm gì.
“Đúng đấy, thằng xấu xa này, cậu biết Minh Châu bắt đầu giàu có từ khi nào không? Là sau khi đeo vòng cổ này đấy, vận may của cô ấy mới ngày càng đậm.”
Rốt cuộc Mục Chí Long đã tìm được cơ hội nhục nhã Giang Thành, ông ta vội lạnh giọng nói.

Tất Minh Châu lại nhét tấm mộc bài vào trong áo, sau đó bà ấy liếc mắt nhìn xung quanh một vòng và nói: “Hôm nay tôi không gạt các vị, mặc dù tôi có được sản nghiệp như hiện giờ nhưng đều dựa vào bậc thầy hiến tế Đông Nam Á kia.

Nhờ có tấm mộc bài mà ông ta chế tác vào ba năm trước, thương nghiệp của tôi mới phát triển thuận lợi như vậy.”
Các vị ngồi đây nghe câu nói này, đương nhiên cũng biết Tất Minh Châu ba năm trước vốn không có tiếng tăm gì.

Vậy mà chỉ vẻn vẹn ba năm, địa vị trong giới kinh tế của bà ấy lên cao chóng mặt.

Rất nhiều người cố gắng phấn đấu mấy chúc năm cũng không sánh được sản nghiệp của Tất Minh Châu.
Bởi vì nguyên nhân này nênTất Minh Châu vô cùng biết ơn bậc thầy hiến tế kia.

Bà ấy cảm thấy mình có được cuộc sống ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào Phật bài mà bậc thầy hiến tế đưa cho.
Kết quả món đồ tốt như vậy bị Giang Thành nói sẽ hại đến tính mạng.

Đương nhiên Tất Minh Châu không tin, ngược lại còn cảm thấy anh cố ý hủy hoại sản nghiệp của mình.
“Chủ tịch Tất, quả thật tấm Phật bài này có khả năng đem lại vận may cho bà.

Nhưng phương pháp dùng máu dưỡng mộc sẽ tiêu hao tuổi thọ, đổi lấy chỉ là sự nghiệp tiến triển bước đầu.

Hiện tại tuổi thọ của bà bị tổn thất gần hết, dĩ nhiên sẽ có họa sát thân trí mạng.”
Khuôn mặt Giang Thành tràn đầy tha thiết, anh nói với Tất Minh Châu.
“To gan!’”
Tất Minh Châu vỗ mạnh xuống mặt bàn, vẻ mặt cực kỳ tức giận nhìn Đồng Lỗi.
“To gan!’”
Tất Minh Châu vỗ mạnh xuống mặt bàn, vẻ mặt cực kỳ tức giận nhìn Đồng Lỗi.
Bà ấy quát: “Cục trưởng Đồng, người ông mang đến là kiểu vô lý thế này ư?”
“Chủ tịch Tất, bà đừng giận, Giang thần y nhìn lầm.”
Đồng Lỗi nhìn thấy Tất Minh Châu nổi giận thì vội vàng đứng dậy kéo áo Giang Thành, ra hiệu cho anh đừng nói nữa, bằng không mọi chuyện sẽ gay go hơn.
“Đồng Lỗi, tôi không muốn chủ tịch Tất chết uổng.”
Giang Thành vô cùng sốt ruột, màu máu trên Phật bài đã nồng đậm, đại diện cho họa sát thân sắp đến gần.
“Hoang đường, mẹ kiếp, cậu rủa ai đó?”
Mục Chí Long nghe anh nói thì tức giận chỉ thẳng tay và quát vào mặt anh.
“Đồng Lỗi, vậy đi, sau này chúng ta không cần liên lạc lại nữa.”

Tất Minh Châu lười tranh luận với Giang Thành, lạnh lùng liếc nhìn anh, sau đó bà ấy đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Khuôn mặt Mục Chí Long đầy chế giễu, mỉa mai nhìn Giang Thành.

Thích khoe khoang này, giả vờ nữa đi, lần này xem kết cục thế nào.

Khóe miệng ông ta chứa ý cười, đi theo sau Tất Minh Châu rời khỏi nhà hàng.
“Giang Thành, cậu bị sao vậy?”
Đồng Lỗi nhìn Tất Minh Châu giận dữ bỏ đi, ngay lập tức ông ta khó chịu nhìn về phía Giang Thành.

Ông ta vốn nghĩ Giang Thành có thể tạo mối quan hệ tốt cùng Tất Minh Châu nhưng không ngờ lại rối thành thế này.
Phải nói là lần này đã đắc tội hoàn toàn với Tất Minh Châu, Đồng Lỗi muốn xin bà ấy đầu tư dự án cũng thất bại.
“Đồng Lỗi, ông cũng không tin tôi sao?”
Giang Thành nhíu mày hỏi Đồng Lỗi.
“Giang Thành, tôi biết cậu rất giỏi chữa trị nhưng phong thủy và huyền học, không hiểu thì cậu đừng nói lung tung.

Chủ tịch Tất cũng nói đã mời bậc thầy Phong Thanh Tử xem qua, căn bản là không có vấn đề gì.

Cậu cứ nhất định phải nói xằng nói bậy...”
Đồng Lỗi không khỏi bực tức.
Ông ta vốn cho rằng Giang Thành là người rất chín chắn và trung thực.

Nhưng chẳng hiểu hôm nay xảy ra chuyện gì mà bắt đầu ăn nói lung tung.
Giang Thành nghe ông ta nói, trong lòng cũng chẳng biết làm sao.

Rõ ràng mình muốn tốt cho Tất Minh Châu, kết quả bây giờ ai cũng nghĩ mình là tên lừa đảo.

Nhưng nếu anh mặc kệ Tất Minh Châu thì bà ấy nhất định sẽ gặp chuyện không may dẫn đến qua đời.
“Đồng Lỗi, ông đưa số điện thoại của chủ tịch Tất cho tôi, tôi nói vài chuyện với bà ấy.”
Giang Thành nghiêm túc nói với Đồng Lỗi, anh muốn gọi điện thoại đến Tất Minh Châu để cho bà ấy vài lời khuyên.

“Giang Thành, sao cậu vẫn ngu muội không chịu tỉnh ra vậy.”
Đồng Lỗi nghe anh còn định gọi điện thoại cho Tất Minh Châu, ông ta lập tức bực bội hơn, lạnh lùng nói thẳng:
“Muốn có số điện thoại thì cậu tự đi hỏi, tôi kệ cậu.”
Dứt lời, Đồng Lỗi đứng dậy rời khỏi phòng ăn, cũng muốn để ý đến Giang Thành nữa.

Ông ta vốn nhìn thấy công trạng của mình sắp tăng lên, kết quả hiện tại ngược lại, một niềm hy vọng nhỏ nhoi cũng không còn.
Giang Thành nhìn cảnh này, cũng bất đắc dĩ thở dài.

Sau khi rời khỏi nhà hàng về bệnh viện, anh suy nghĩ mãi vẫn cảm giác không yên lòng.
Giang Thành đành lấy điện thoại ra bấm gọi cho Mộ Dung Tuyết, nhắc đến thì khá lâu rồi anh không nhìn thấy cảnh sát nữ xinh đẹp này, lần trước gặp nhau là cô trợ giúp xử lý chuyện Quý Triết.
“Alo?” Trong điện thoại truyền ra một giọng nói bùi tai.
“Cảnh sát Mộ Dung, là tôi.”
Giang Thành nói vào điện thoại.
“Ồ, Giang thần y, anh là khách quý đó.

Sao anh lại gọi tôi vậy?”
Mộ Dung Tuyết cười hỏi anh.
“Tôi muốn nhờ cô tra giúp số điện thoại của một người, tên là Tất Minh Châu.”
Giang Thành nói thẳng việc chính.
“Tra số điện thoại giúp anh sao, đây là trái quy định.”
Mộ Dung Tuyết hơi khó xử đáp.
Giang Thành cũng bất đắc dĩ, trước đây mình trêu cảnh sát nữ xinh đẹp này nhiều lần, vì vậy lần này cô ta chớp lấy cơ hội làm mình khó xử.
“Vậy cô muốn tôi làm gì thì mới sẵn lòng giúp đỡ? Cô nói đi, chỉ cần làm được thì tôi sẽ đồng ý.”
Giang Thành thật sự muốn cứu mạng Tất Minh Châu, vì thế dù anh phải hy sinh chút cũng muốn biết số điện thoại của bà ấy.
“Anh đồng ý một điều kiện của tôi là được.”
“Điều kiện gì?”
“Tôi chưa nghĩ ra, chờ tôi ngẫm cẩn thận rồi nói anh biết nhé.”
Mộ Dung Tuyết nói trong điện thoại: “Tra được rồi, xíu nữa tôi gửi số di động của bà ấy đến điện thoại anh.”
“Ừm, cảm ơn cô.”
Giang Thành nghe cảnh sát nữ xinh đẹp này muốn suy nghĩ điều kiện cẩn thận rồi mới nói với mình, trong lòng anh chợt buồn cười.
Một thoáng sau, Giang Thành nhận được số di động Mộ Dung Tuyết gửi đến, anh trực tiếp bấm máy gọi.
“Alo? Ai thế?”
Giọng nói của Tất Minh Châu truyền ra từ điện thoại.
“Chủ tịch Tất, là tôi, Giang Thành.” Anh nói trong điện thoại.
“Sao lại là cậu? Cậu còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Tất Minh Châu vừa nghe người gọi là Giang Thành, cơn giận trong lòng bà ấy lập tức lại dâng lên, tâm trạng hoàn toàn không khá hơn được.
“Chủ tịch Tất, dạo gần đây thế vận của bà hơi kém, phạm Hung Sát, kị phương Nam.


Tốt nhất đừng đi thành phố Thượng Minh, cứ ở yên Lư Dương… Alo?”
Giang Thành còn chưa nói hết lời, đã nghe âm thanh báo hiệu bên kia cúp máy.
Anh đoán phía bên mình đắc tội với Tất Minh Châu, khả năng cao là bà ấy sẽ không ở lại thành phố Lư Dương để quan sát hạng mục xây dựng, ngược lại sẽ đến thành phố Thượng Minh.

Nếu Tất Minh Châu thật sự qua bên kia thì chắc chắn xảy ra nguy hiểm.
Vậy nên Giang Thành muốn gọi điện khuyên nhủ, nào ngờ Tất Minh Châu hoàn toàn không tin tưởng.
“Haizz.”
Bây giờ Giang Thành chỉ biết thở dài mà thôi.

Dù sao việc làm được thì anh đều làm rồi, còn lại nghe mệnh trời.
Tan làm, Giang Thành lái xe chở Hứa Tình về nhà.
Đàn em của Quý Khang Long nhìn thấy Giang Thành và Hứa Tình rời khỏi bệnh viện, ngay lập tức gọi cho ông ta báo cáo mọi việc.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Quý Khang Long đang ngồi trong phòng làm việc ở biệt thự mới, ông ta nghe cấp dưới báo cáo, bèn đáp một tiếng rồi cúp máy.
“Em gái đừng chạy.

Để anh trai thưởng thức dáng vẻ yêu kiều của em nào, ha ha!”
Quý Khang Long vừa cúp điện thoại, đã nghe thấy tiếng vui đùa của một người đàn ông và mấy cô gái.

Người đàn ông này chẳng hề xa lạ, chính là Huệ Trung Tường gài bẫy Giang Thành nhưng thất bại lần trước.
“Mọe, tên rác rưởi này chẳng có tài cán gì, chỉ biết chơi gái.”
Quý Khang Long nhỏ giọng mắng, trước đây ông ta nghe Huệ Trung Tường thề thốt rất khí thế, rằng muốn Giang Thành đền mạng con trai trong vòng mấy ngày.

Nhưng đến lúc này, ông ta vẫn chỉ biết chơi gái, còn Giang Thành vẫn sống tốt.
“Anh mắng ai là rác rưởi hả?”
Bên tai Quý Khang Long bỗng nhiên vang lên giọng nói của Huệ Trung Tường.
Quý Khang Long sợ hết hồn, ông ta cứ tưởng mình nói nhỏ, cộng thêm khoảng cách xa tầng trên thì khẳng định Huệ Trung Tường không nghe được.

Nào ngờ gã nghe rõ, hơn nữa giọng nói như vang sát bên tai vậy.
Rõ ràng Huệ Trung Tường vẫn có tí tài cán.
“Đại sư, tôi không nói gì.” Quý Khang Long vội vàng phủ nhận.
“Hừ!”
Huệ Trung Tường ôm một cô gái bước xuống tầng, ông ta hừ lạnh:
“Anh đừng vội, mặc dù thủ đoạn của tôi không đánh bại được nó, nhưng đợi sư huynh của tôi đến rồi, nhất định làm cả nhà Giang Thành chết không có chỗ chôn!”.