“Giang thần y, cậu không sao chứ.”
Đồng Lỗi nhìn dáng vẻ của Giang Thành, ông vội vàng tiến lên, săn sóc hỏi thăm.
“Không... Không sao.”
Giang Thành được trợ lý nữ đỡ, gian nan nói với Đồng Lỗi.
Trợ lý nữ đỡ Giang Thành ngồi xuống ghế, mọi người đang định hỏi anh về tình hình Tất Minh Châu, bỗng nhiên y tá bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Tỉnh rồi, chủ tịch Tất tỉnh lại.”
Y tá mỉm cười, vui vẻ thông báo với mọi người, hình như cô ấy đã chứng kiến kỳ tích xuất hiện.
Mọi người nghe ý tá bước ra ngoài thông báo, đều ngạc nhiên và khiếp sợ.
Bởi vì trước đó bọn họ đã chắc chắn, Tề Bác Hạo cũng nói Tất Minh Châu chết rồi.
Lẽ nào khả năng chữa bệnh của Giang Thành đã đến trình độ có thể cải tử hoàn sinh?
“Cô nói gì cơ?”
Tề Bác Hạo đứng dậy, chất vấn đầu tiên:
“Sao có khả năng đó? Lúc trước bà ấy chết rồi, các cơ quan sinh lý mất hoạt động.”
“Là thật, thưa bác sĩ Tề.
Ban nãy anh ấy ra ngoài, kêu tôi vào trông, tôi phát hiện chủ tịch Tất đã tỉnh lại.”
Y tá vội vàng nói.
Đương nhiên Tề Bác Hạo không tin, trước đó anh ta đã dốc sức chữa chị cho Tất Minh Châu.
Nhưng căn bản không có biện pháp, hết cách chữa trj rồi.
Cơ thể không trụ nổi, tình huống này hoàn toàn không điều trị dứt được.
Tề Bác Hạo tiến vào phòng phẫu thuật ngay lập tức.
Đương nhiên Mục Chí Long cũng không tin, ông ta có cảm giác Giang Thành chữa bậy bạ rồi ra ngoài nói dối, nên ông ta cũng vào theo.
Sau khi Tề Bác Hạo vào phòng giải phẫu, quả nhiên nhìn thấy điện tâm đồ đang bắt đầu đi lên phía trên, hơn nữa biểu thị các hạng chỉ tiêu của cơ thề cũng hoàn toàn bình thường.
“Minh Châu, em tỉnh lại rồi.
Em tỉnh lại, thật sự là tốt quá.”
Mục Chí Long nhìn Tất Minh Châu mở mắt thì ngơ ngẩn.
Hiển nhiên ông ta không mong bà ấy tỉnh lại, nhưng người đã tỉnh thì ông ta đành giả mù sa mưa mà nói chuyện.
“Ừ.”
Tất Minh Châu lạnh nhạt nhìn thoáng qua Mục Chí Long, nhìn trợ lý nữ đang bước vào cửa.
Tất Minh Châu khó khăn vẫy tay, để trợ lý nữ đi đến bên bà.
“Chủ tịch hội đồng quản trị, chị tỉnh thật là tốt quá.”
Trợ lý nữ vốn chỉ hỏi thử bên phía Đồng Lỗi có biện pháp cứu chủ tịch Tất hay không, không ngờ thật sự cứu được.
Giờ phú này, trợ lý nữ rất kích động, nắm chặt tay Tất Minh Châu.
“Em làm tốt lắm.”
Giọng Tất Minh Châu hơi khàn khàn, bà nói với trợ lý.
Trước đó Tất Minh Châu ở trạng thái hồn lìa cái xác hấp hối, đương nhiên cũng nghe thấy trợ lý nữ gọi điện thoại cho Đồng Lỗi và Giang Thành.
Hơn nữa ở ngoài phòng, cô ấy cũng nói tình trạng của mình cho Giang Thành, thế nên anh mới nắm được bệnh tình nhanh hơn.
Tất Minh Châu vẫy tay rồi nói khẽ bên tai trợ lý.
Sau đó cô ấy gật đầu, rời khỏi phòng.
“Minh Châu, em không biết ban nãy anh lo lắng cho em dường nào đâu, anh rất sợ em không qua khỏi.”
Mục Chí Long lo lắng, nắm tay Tất Minh Châu.
“Thật thế à? Vậy tại sao tôi nói anh đưa tôi đến Lư Dương mà anh không đi?”
Tất Minh Châu lạnh lùng nhìn Mục Chí Long, nhìn đến mức làm ông ta hoảng sợ.
Trước đó Mục Chí Long không đưa Tất Minh Châu về Lư Dương là vì sợ Giang Thành chữa khỏi cho bà.
Nhưng khi đến bệnh viện ở đây, chẳng ngờ Giang Thành cũng tìm đến.
“Anh...!Anh sợ không kịp đưa em đến Lư Dương nên mới vội đưa em đến bệnh viện này.”
Mục Chí Long giải thích.
“Thật sao? Nói vậy là tôi phải cảm ơn cậu đúng không?”
Tất Minh Châu cười lạnh, hỏi ông ta.
Thực ra bà ấy là người phụ nữ khôn khéo, thông minh và nhanh nhạy.
Sao không nhận ra Mục Chí Long có dã tâm, nhưng bà không ngờ thằng khốn này quá ác, lần này muốn đưa mình vào cõi chết luôn.
Tất Minh Châu phát hiện người mà mình muốn chính thức cảm ơn chỉ có Giang Thành.
Nếu anh không đi từ xa xôi đến đây, sau đó còn chữa khỏi cho bà ấy, thì có lẽ bà đã rời ra cõi đời rồi.
Công ơn của Giang Thành đối với bà ấy, tuyệt đối là ơn tái tạo.
Tất Minh Châu cảm thấy cho dù mình dốc hết gia sản thì cũng chẳng đủ đền đáp Giang Thành.
Một số y tá và bác sĩ tụ tập ở cửa phòng, khi nhìn thấy Tất Minh Châu tỉnh thật thì bọn họ đều khiếp sợ.
Bởi vì lúc trước bà ấy chết, đám y bác sĩ bọn họ cũng ở bên trong…
Bọn họ nhìn thấy tận mắt là Tất Minh Châu đã chết, không ngờ bây giờ bà lại được Giang Thành cứu sống.
“Khó tin quá đi, thật không thể tưởng tượng.
Anh chàng trẻ tuổi này tài giói như vậy.”
“Tôi đã nhận ra cậu ấy giỏi từ lâu rồi.
Người ta dám nói vậy là phải có tài thật sự, đúng không? Bị tôi đoán trúng rồi.”
Những khuôn mặt vốn khinh thường, nói mỉa mai Giang Thành.
Bây giờ bọn họ chứng kiến bản lĩnh của anh thì đều sôi nổi khen ngợi.
Nhưng đối với Giang Thành, anh không quan tâm đến mấy lời ngợi khen này, cứu được người mới là quan trọng nhất.
“Giang Thành, cậu ổn không?”
Đồng Lỗi thấy Tất Minh Châu tỉnh lại nhưng cũng không vội đến gặp bà để bàn bạc việc đầu tư vào dự án.
Ngược lại, ông ấy đến bên quan tâm Giang Thành.
“Đồng Lỗi, tôi không sao.”
Giang Thành hít sâu một hơi, xua tay với Đồng Lỗi.
Quả thật ban nãy anh tiêu hao quá nhiều linh lực, hiện tại điều tức được một lát nên cảm giác khỏe hơn chút.
“Vậy thì tốt.”
Ban nãy Đồng Lỗi nhìn dáng vẻ suy yếu của Giang Thành thì đã giật nảy mình.
Bây giờ ông nghe anh nói không sao, cũng cảm giác an tâm.
Đồng Lỗi vỗ vai Giang Thành, sau đó cười nói: “Giang thần y, cậu tài giỏi thật đó.
Không ngờ đến cả tình trạng của chủ tịch Tất mà cũng cứu được.”
Trước đó Đồng Lỗi cũng không chắc chắn trong lòng bởi vì nghĩ rằng hy vọng không lớn.
Tuy nhiên vì Giang Thành, ông ấy bằng lòng bất chấp nguy hiểm, quả nhiên anh cũng không làm ông thất vọng.
“Giang Thành, đợi khi về Lư Dương.
Tôi chắc chắn đưa ca bệnh này làm mẫu trong ngành y dược, sắp xếp phóng viên đến phỏng vấn độc quyền, đánh tiếng với cả bên đài truyền hình nữa.
Tôi nhất định cố gắng gây dựng danh tiếng giúp cậu.”
Đồng Lỗi cảm thấy bản thân chẳng có gì đáng quý để đền đáp Giang Thành.
Ông ấy cũng chỉ có thể dựa vào quan hệ của bản thân, để tạo danh tiếng cho Giang Thành, giúp anh nâng cao địa vị.
Nhưng Giang Thành nghe Đồng Lỗi nói thì xua tay từ chối.
“Không được, cục trưởng Đồng, chuyện này không được phô trương với bên ngoài.”
Đồng Lỗi nhíu mày nghe anh nói, những bác sĩ khác đều muốn tham gia phỏng vấn độc quyền và đàm thoại trên truyền hình.
Làm vậy có thể tăng danh tiếng cho bản thân nhưng tại sao Giang Thành không thích.
“Vì sao?”
Đồng Lỗi thật sự không nghĩ ra lý do, vội hỏi lại.
“Không vì sao cả, tôi chỉ muốn yên bình làm một bác sĩ tốt.”
Giang Thành cười nói với Đồng Lỗi.
“Ha ha, vậy cũng tốt.
Giang Thành à, cậu quả nhiên là Hoa Đà thời nay.
Khả năng chữa bệnh cao siêu, còn không quan tâm danh lợi.”
Đồng Lỗi cảm thấy cảnh giới tinh thần của Giang Thành quá cao, cho nên không có hứng thú với danh lợi, ông ta vội khen ngợi.
Nhưng Giang Thành không nói thêm gì, anh chỉ cười nhạt.
Thực ra anh không thích nổi tiếng quá vì không muốn gây sự chú ý từ người khác.
Trước đó Giang Thành đã hoàn thành mấy cuộc giải phẫu gây chấn động.
Danh tiếng của anh đã lan xa xa, dẫn tới Thẩm Băng bên Cục An Ninh Quốc Gia chú ý, hơn nữa còn có gã huyền học muốn giết mình.
Những việc này đủ khiến Giang Thành phiền lòng, nếu gióng trống khua chiêng tuyên truyền mình đã cứu sống người chết thì có thể sẽ bị nhân vật kỳ quái chú ý.
Đến lúc đó những chuyện xoay quanh Giang Thành sẽ càng phiền phức, bây giờ anh chỉ muốn cuộc sống bình yên mà thôi.
“Ổn rồi đó.
Nếu chủ tịch Tất không sao thì tôi về trước đây.”
Giang Thành cảm giác cơ thể gần bình thường như cũ, anh bèn đứng dậy, nói với Đồng Lỗi.
“Cậu không sao thật chứ? Có cần tôi tìm người chở cậu về không?”
Đồng Lỗi thấy vẻ mặt Giang Thành vẫn chưa khỏe lắm, nên vội vàng hỏi.
“Không sao đâu, tôi tự về được.”
Giang Thành biết có kẻ lén lút muốn đối phó gia đình của mình, nên ở thành phố Thượng Minh lâu cũng không tốt.
Giang Thành chào tạm biệt Đồng Lỗi, sau đó tự lái xe rời khỏi bệnh viện.
Trong nhà Quý Khang Long, lúc này có một người đến nói với ông ta:
“Thưa ông chủ Quý, Giang Thành đã rời khỏi Lư Dương, hình như hướng về thành phố Thượng Minh.”
“Thật hả?”
Khi Quý Khang Long nghe tin này, trong lòng ông ta lập tức mừng rỡ, vội nói:
“Ừ, anh ra ngoài đi.”
Sau khi cấp dưới rời đi, Quý Khang Long đi đến phòng của Huệ Trung Tường.
“Huệ đại sư, bây giờ Giang Thành không ở nhà.
Anh xem anh ra tay với vợ cậu ta trước được không?”
Quý Khang Long nói với Huệ Trung Tường đang uống trà.
Quý Khang Long cho rằng con trai mình gặp chuyện không may đều do Hứa Tình đê tiện, nếu không con trai cũng không đắc tội Giang Thành.
“Cô gái kia tên là Hứa Tình?”
Huệ Trung Tường nghe thông tin này, đôi mắt chợt sáng bừng.
Ông ta vốn cảm thấy cực kỳ hứng thú với phụ nữ, đặc biệt là cô gái xinh đẹp như Hứa Tình thì càng thích.
“Đúng vậy, vừa khéo Huệ đại sư thích người đẹp, ngài cố gắng hưởng thụ cô gái kia nhé.”
Quý Khang Long ở bên châm ngòi thổi lửa.
“Đúng lúc tôi đang rảnh rỗi, vậy tôi sẽ chơi đùa cô nàng kia một hồi.”
Huệ Trung Tường cười lạnh, sau đó ông ta đứng dậy, rời khỏi biệt thự.
Hứa Tình vừa tiễn một bệnh nhân đi, ngẩng đầu thấy một người đàn ông trung niên bước vào, nhìn mình bằng vẻ mặt dung tục.
“Xin chào, ông đến khám bệnh à?”
Mặc dù Hứa Tình chán ghét trong lòng nhưng cô vẫn lễ phép hỏi một câu..