“Ngừng sản xuất?”
Giang Thành ngạc nhiên, bên phía Lục Vân Phi còn đang yêu cầu số lượng sản phẩm lớn hơn, nếu phải ngừng sản xuất thật thì không biết lúc nào mới có thể xây lại công xưởng.
“Đúng vậy, tôi cũng đã thông báo với cục Xây Dựng rồi, bên đó sẽ yêu cầu các anh ngừng xây dựng nhanh thôi.
Cứ vậy đi, phía tôi còn có việc phải làm.” Nói xong, Lưu Bằng cúp điện thoại.
Giang Thành thật không ngờ đến Lưu Bằng vừa mới rời khỏi, Lưu Bằng đã lập tức tìm lí do như vậy để thu hồi chứng nhận kiểm định chất lượng của mình.
Quả nhiên, Đồng Lỗi nói đúng, không chỉ có người muốn ra tay với ông ấy, mà bây giờ đã bắt đầu ra tay với mình rồi.
Lúc Giang Thành đang chìm trong suy nghĩ, chuông điện thoại của anh vang lên.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, là Tiêu Duyệt Nhiên gọi tới.
“Duyệt Nhiên, người của cục Xây Dựng tới đúng không?” Giang Thành hỏi nhỏ.
“Đúng vậy, vừa rồi người bên cục Xây Dựng nói chúng ta không đạt tiêu chuẩn an toàn nên mới xảy ra án mạng, sao cậu biết?” Tiêu Duyệt Nhiên hơi ngạc nhiên hỏi, cô ấy còn chưa nói ra chuyện này mà Giang Thành đã biết trước rồi.
“Vừa rồi cục trưởng cục Giám sát Dược phẩm đã gọi cho tôi, thông báo chuyện này.” Giang Thành hơi bất đắc dĩ thở dài, anh không có cách nào giải quyết chuyện này cả.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiêu Duyệt Nhiên không ngờ mọi chuyện cứ liên tiếp xuất hiện, cô ấy thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Trước hết để cho bảo vệ trông coi chỗ đó đi, tôi sẽ nghĩ cách.” Bây giờ Giang Thành cũng chỉ có thể nói như vậy.
“Vậy cũng được.” Bên kia, Tiêu Duyệt Nhiên cũng bất lực thở dài, cúp điện thoại.
Gần đây Hứa Tình đang bận rộn giúp Ngự Nê Phường sản xuất sản phẩm, nhưng đó cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Dù sao thì bên phía Lục Vâ Phi cũng cần số lượng rất lớn, mà công ty mỹ phẩm nhà Hứa Tình còn phải sản xuất cho mình nữa, cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện hợp tác với bên Lục Vân Phi.
Khi Giang Thành đang suy nghĩ nên làm gì thì chuông điện thoại vang lên.
Chân mày anh lập tức nhíu lại, lại có chuyện gì nữa sao?
Giang Thành vừa nghĩ vừa nhìn điện thoại, phát hiện là Dương Mật Nhi gọi tới.
Ngôi sao lớn đó lại còn nhớ tới mình ư.
Giang Thành không tự chủ được nhớ tới vóc người xinh đẹp của cô ấy.
“Mật Nhi, sao thế?” Giang Thành hỏi.
“Giang Thành, anh mau tới nhà tôi đi, cậu tôi lại tới tìm tôi.” Dương Mật Nhi vội vàng nói vào điện thoại.
“Cậu của cô á?”
Giang Thành lập tức nhớ ra.
Lần trước anh đến nhà Dương Mật Nhi thì gặp cậu của cô ấy đến, ép cô ấy phải đưa tiền.
Lúc ấy Giang Thành còn giúp Giang Mật Nhi cho ông ta hai triệu, cho rằng có thể khiến ông ta không quấy rầy cô ấy nữa.
Nào ngờ người cậu vô lại đó của Dương Mật Nhi vẫn đến quấy rầy cô ấy.
“Cô ở đâu? Giờ tôi qua ngay.” Giang Thành vội vàng hỏi.
“Vẫn là căn nhà lần trước tôi đưa anh tới.” Dương Mật Nhi gấp gáp nói.
“Được, giờ tôi qua liền.” Giang Thành đồng ý rồi chạy tới nhà Dương Mật Nhi.
“Dương Mật Nhi, mày là đứa vong ơn bội nghĩa, ông đây cực khổ nuôi mày ăn học, giờ mày có tiền rồi lại không chịu biếu cậu mày à?” Cậu của Dương Mật Nhi đứng ngoài cửa hô lên.
Lúc này Dương Mật Nhi đang ở trong nhà, nghe xong cũng không còn lời nào để nói.
Trước kia mình cho ông ấy bao nhiêu tiền cũng không nhắc đến nữa, nhưng lần trước Giang Thành đã cho ông ấy hai triệu rồi mà ông ấy lại vẫn tìm tới.
“Cô Mật Nhi, hay là báo cảnh sát đi.” Người giúp việc của Dương Mật Nhi có chút lo lắng nói với cô ấy.
“Không cần, da mặt dày như vậy, cứ để ông ấy đứng ngoài đó gọi rát họng đi.” Trong lòng Dương Mật Nhi cũng tức giận, nhưng cô ấy cũng biết mình báo cảnh sát không có tác dụng gì cả, lần sau ông ta vẫn sẽ tìm tới.
Hơn nữa nếu cảnh sát tới, cô ấy nhất định phải đi làm biên bản, nhưng hôm nay cô ấy phải tham dự một hoạt động, không thể nào chậm trễ quá lâu được.
Cũng vì vậy mà Dương Mật Nhi mới nghĩ đến Giang Thành.
Rầm!
Bên ngoài truyền tới từng trận tiếng đập cửa vang dội, Dương Mật Nhi nghe xong cũng run người.
“Dương Mật Nhi, mày…”
“Đừng gọi nữa, ông lại tới đây làm gì?” Giọng Giang Thành vang lên sau lưng cậu của Giang Mật Nhi.
“Người anh em, cậu tới rồi à.” Cậu của Dương Mật Nhi nhìn thấy Giang Thành thì không kêu gào nữa mà dùng gương mặt nịnh nọt chạy tới trước mặt Giang Thành.
Dù sao thì lần trước ông ta cũng kiếm được món hời từ Giang Thành, anh đã cho ông ta hai triệu, đủ cho ông ta tiêu xài hoang phí thật lâu.
“Tôi nhớ lần trước ông đã hứa là tôi cho ông hai triệu, ông sẽ không quấy rầy Dương Mật Nhi nữa, đúng không?” Giang Thành lạnh giọng hỏi cậu của Dương Mật Nhi.
“Ha ha, đúng là vậy, nhưng tôi chỉ có một đứa cháu ngoại có tiền là nó thôi, tôi gặp khó khăn, có thể nào không đến tìm nó sao?”
Cậu của Dương Mật Nhi cười đê tiện, nói: “Vậy đi, lần này cậu lại cho tôi hai triệu nữa, tôi đảm bảo sau này sẽ không tới quấy rầy nó nữa, được không?”
“Ông đúng là mặt dày.” Giang Thành bất đắc dĩ thở dài.
Lần trước Dương Mật Nhi nói người này là một tên vô lại, cho dù đưa tiền thì ông ta cũng nhất định trở lại.
Kết quả đúng như lời cô ấy nói.
Nhưng ông ta cũng tiêu quá nhanh rồi, mới một thời gian ngắn như vậy mà đã tiêu hết hai triệu.
“Không phải mặt dày, tôi là cậu của Mật Nhi, sau này cậu về một nhà với Mật Nhi rồi thì tôi cũng là cậu của cậu.” Cậu của Dương Mật Nhi cười nói với Giang Thành.
“Đừng, tôi không muốn có người cậu như ông.” Giang Thành nhìn ông ta, nói.
“Chuyện đó để sau đi, cậu xem khoản tiền này…” Ông ta vừa nói vừa cọ ngón tay, ám chỉ Giang Thành mau đưa tiền.
“Được, tôi có thể cho ông.” Giang Thành gật đầu đồng ý.
“Thật á?”
“Đương nhiên là thật, nhưng mà số tiền này, ông chỉ có thể dùng để làm ăn chân chính, không thể đánh bạc, không thể chơi gái, không thể tới quấy rầy Dương Mật Nhi nữa.
Nếu không tôi đảm bảo ông sẽ liên tiếp gặp tai hoạ, cuối cùng mất mạng.” Giang Thành cảnh cáo ông ta.
“Biết rồi, đưa tiền, mua đưa tiền đi.” Cậu của Dương Mật Nhi không dằn nổi mà nói.
Giang Thành nhìn ông ta, lấy điện thoại ra.
Lần trước anh đã chuyển tiền cho ông ta nên có lịch sử chuyển tiền.
Giang Thành lập tức chuyển tiền qua.
Cậu của Dương Mật Nhi nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu lên thì vội vàng hào hứng lấy điện thoại ra, nhưng khi nhìn thấy số tiền, ông ta ngẩn ra.
“Sao chỉ có một trăm nghìn?” ông ta bất mãn nói.
“Nếu ông không cần, tôi không ngại lập tức đánh ông tàn phế, để ông dùng số tiền này đi chữa bệnh.” Giang Thành lạnh giọng nói với ông ta.
Lần trước ông ta đã chứng kiến thủ đoạn của Giang Thành, cảm giác đau đớn vì cánh tay trật khớp khó mà chịu đựng được.
“Được được được, một trăm ngàn thì một trăm ngàn.” Cậu của Dương Mật Nhi nghĩ dù có một chút cũng được, hết rồi lại đi tìm Dương Mật Nhi đòi tiền.
Ông ta lạnh lùng nhìn Giang Thành mấy lần rồi mới rời đi.
Giang Thành có thể thấy rõ, đối với loại người lòng tham không đáy này, cho dù có cho ông ta nhiều hơn nữa thì ông ta cũng sẽ không thoả mãn.
Vậy nên nhất định phải dạy dỗ ông ta, ông ta mới biết sai.
Chính vì vậy, lần này Giang Thành chỉ cho ông ta một trăm nghìn.
“Cô Mật Nhi, hình như bên ngoài yên tĩnh rồi.” Người giúp việc nói với Dương Mật Nhi.
“Chắc vậy.” Dương Mật Nhi cũng đến gần cửa, đúng lúc nghe thấy tiếng gõ của.
Cô ấy nhìn qua lỗ mắt mèo thấy được Giang Thành đang đứng ở cửa thì lập tức vui vẻ đi ra mở cửa.
“Giang Thành, anh tới rồi.” Dương mật Nhi nhìn ra ngoài, hỏi: “Cậu tôi đi.”
“Bị tôi đuổi đi rồi.” Giang Thành cười nói.
“Vào đi rồi nói.” Dương Mật Nhi mời Giang Thành vào nhà, hai người cùng ngồi xuống salon.
Người giúp việc lập tức đi rót hai ly nước trái cây đặt xuống trước mặt Giang Thành và Dương Mật Nhi.
“Anh không cho tiền ông ấy nữa đấy chứ?” Dương Mật Nhi lo Giang Thành lại tiếp tục bị lừa tiền nên hỏi.
“Đúng vậy, cho ông ta một trăm nghìn.” Giang Thành thờ ơ nói, dù sao đối với anh, một trăm nghìn không đáng là gì cả.
“Hả? Anh không nên cho tiền ông ấy, anh phải hung hăng đánh ông ấy một trận mới đúng, không thì lần sau ông ấy sẽ còn đến gây chuyện.” Dương Mật Nhi cảm thấy Giang Thành quá ngu ngốc nên nói.
“Không đâu.” Giang Thành vừa nói vừa lấy ra một tấm gỗ nhỏ, bên trên có vẽ bùa chú nghiêng ngả, anh nói với Dương Mật Nhi: “Nói cho tôi biết họ tên, ngày tháng năm sinh của cậu cô.”
“Đây là cái gì?”
Dương Mật Nhi nghi ngờ hỏi.
“Đây là Yếm Thắng phù, có thể khiến cậu cô ngoan ngoãn nghe lời.” Trước khi tới, Giang Thành đã chuẩn bị xong tấm gỗ này rồi, giờ chỉ cần viết họ tên, ngày tháng năm sinh của cậu cô ấy lên nữa là xong.
Mặc dù không hiểu nhưng Dương Mật Nhi vẫn nói cho Giang Thành biết họ tên, ngày tháng năm sinh của cậu mình.
Giang Thành viết xong, nói: “Được rồi, đảm bảo sau này ông ta không dám chạy tới chỗ cô nữa.”
Yếm Thắng phù này của Giang Thành thật ra một loại Yếm Thắng thuật, không khác lắm mẫu trùng độc Ngôn Linh mà anh dùng với người khác lần trước.
Chỉ cần thỏa thuận thành công cùng người trong cuộc, một khi đối phương vi phạm cam kết thì sẽ xảy ra sự cố theo quy định của bùa chú.
Vậy nên nếu lần này cậu của Dương Mật Nhi còn không chịu đàng hoàng thì ông ta sẽ phải chịu kết cục bi thảm.
“Tôi cũng không hiểu, nhưng nếu anh đã nói không sao thì nhất định sẽ không sao.” Dương Mật Nhi cười nói với Giang Thành.
“Gần đây cô rất bận sao?” Giang Thanh vừa nói chuyện với Giang Mật Nhi vừa lơ đãng liếc qua ngực cô ấy phía sau lớp áo ngủ.
Không thể không nói, mới một thời gian không gặp mà cô gái này đã “lớn” lên không ít.
“Phải, rất bận, hôm nay còn có một buổi diễn khai trương nữa, vốn là phải ra ngoài nhưng lại bị cậu tôi cản lại.” Dương Mật Nhi vừa nói vừa thở dài, bộ ngực đầy đặn hơi phập phồng.
“Đúng rồi, hôm nay anh có việc gì không? Tôi đưa anh đi cùng nhé?” Dương Mật Nhi nhìn Giang Thành, đột nhiên nghĩ đến chuyện mời anh đi cùng mình.
“Cũng được, dù sao tôi cũng rảnh.” Giang Thành nhìn Dương Mật Nhi, mỉm cười rồi nói.
“Vậy anh chờ chút, tôi đi thay quần áo.” Nói xong, Dương Mật Nhi quay về phòng ngủ thay quần áo.
Rất nhanh, Dương Mật Nhi ấy một bộ quần áo đi ra.
Cô ấy mặc một chiếc quần jean bó sát người màu xanh da trời, phía trên mặc một chiếc áo ngắn tay cổ thấp màu xanh đậm, bời vì bộ ngực đầy đặn nên vạt áo bị đẩy lên cao, trông vô cùng quyến rũ.
“Đi thôi.” Dương Mật Nhi nhìn Giang Thành, nói.
“Được.” Giang Thành đồng ý, đi theo Dương Mật Nhi rời khỏi nhà.
Giang Thành và Dương Mật Nhi vừa ra tới của, một chiếc BMWX7 đã đỗ trước mặt hai người..