Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 136: Người Đi Hàng Để Lại





**********
Thẩm An Kỳ rất tức giận, lần trước khi cô cùng ông nội đi vào lúc con trăn đang nghỉ ngơi, bên trong loại đá này rất nhiều, ước sơ bộ khoảng năm đến mười tấn, chính là một hai mươi ngàn cân, cho dù là anh ta cũng không muốn đưa một phần tư, ít nhất cũng phải đưa một nghìn cân cũng tốt.

Nhưng còn anh ta? Bốn hai một gì cũng không
Thực sự không biết làm thế nào mà anh ta lại không xấu hổ khi nói ra điều đó.

Sớm biết như thế này, cô đã không đưa anh ta đến đây! Trong lòng cô đầy lửa hận.

Phải biết rằng ông nội hai năm qua đều khổ cực tu luyện, thậm chí còn vội vàng mua tất cả dược liệu quý hơn trăm năm bằng bất cứ giá nào.

Chỉ để cho tu luyện được cải thiện, để có thể tới nơi này lần nữa giết con trăn đó.

Nhưng bây giờ? Con trăn đã bị Diệp Thiên chém chết, muốn chiếm hết đá, nếu mình không kiếm được một ít đem để ông nội biết được, nhất định sẽ bị chết.

Mấu chốt là.

Đối với loại đá đó, ông nội rất có thể sẽ huy động toàn bộ lực lượng để đối phó với Diệp Thiên, đến lúc đó cũng không biết Diệp Thiên sẽ thu dọn bằng cách nào cũng không biết.

Dù sao mãnh hổ không thể đánh bại một bầy Diệp Thiên dù mạnh đến đâu cũng không thể chịu được sự bao vây và đàn áp của nhiều thế lực khác nhau.

Hơn nữa, đại tông sư quản lý tổng đà Hồng Thịnh cũng mong nhớ loại đá này.

Chỉ là ông nội đang giữ bí mật, nếu không thì ông đã đại tông sư quản lý tổng đà Hồng Thịnh đào rỗng.

Hơn nữ đại tông sư quản lý tổng đà Hồng Thịnh là một trong số ít võ tồn còn tại thể, từ rất sớm mười năm trước đã đạt được danh hiệu võ tồn rồi,
Diệp Thiên có lẽ có thể nghe thấy chút tiếng lòng của Thẩm An Kỳ, nhưng anh ta vẫn tuân thủ nguyên tắc của mình, và đi về phía trước với giữ nhếch miệng cười, cũng không nói tiếng nói.

không bao lâu, ba người Diệp Thiên vòng qua đường nhỏ đến bờ phía bắc của đầm nước, ngay sau đó trong một gốc họ nhìn thấy đầy đã đặc biệt trên vách đá, nhìn như thạch anh vàng.

Ngay sau đó, Diệp Thiên tỏ vẻ vui mừng, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chăm chăm lên vách đá, chỉ thấy nhiều loại thực vật mọc trên vách đá, chẳng hạn như Linh Chi, Hoàng Tinh, Kim Tuyến Liên và nhiều loại dược liệu quý khác.

Thậm chí có rất nhiều thảo dược không nhìn thấy trên thị trường.

“Thật là một nơi tốt
Diệp Thiên không khỏi cảm thán.


Thẩm An Kỳ nhíu mày "Anh đang cảm khái cái gì?" “Cô xem."
Diệp Thiên chỉ về phía vách đá.

Thẩm An Kỳ vừa nhìn, không khỏi kinh ngạc: "Trên đó, sao lại, sao có nhiều thảo dược đến như vậy?" “Lần trước cô đến không phát hiện sao?"
Diệp Thiên cười nhìn Thẩm An Kỳ.

"Chúng tôi chỉ nhìn thấy linh thạch mà không nhìn phía trên.

Sau đó, khi bị trăn tấn công, ông tôi chống lại con trăn, tôi thì lo chạy, không phát hiện trên đó có thảo dược."
Thẩm An Kỳ ảo não nói, biết có dược liệu nên cô hái một ít rồi mới đi, vậy cũng không uổng công.

Thoạt nhìn, những dược liệu này đều có vẻ lâu năm, hơn nữ còn sinh trưởng khỏe mạnh dồi dào.

“Cũng may lúc đó cô không có phát hiện, bằng không, cô làm sao có thể giữ lại nhiều như vậy cho tôi.

Diệp Thiên đắc thắng cười nói, đi lên trên vách đá, cướp đi tất cả dược liệu
Những dược liệu này là do linh lực của linh thạch sinh trưởng, nếu đào được linh thạch thì dược liệu sẽ chết hết, cho nên không cần giữ lại hạt giống.

Thẩm An Kỳ nhìn mặt xuất hiện tơ máu
Thời gian gần đây, cô đang càn quét các loại dược liệu trên thị trường, biết được giá cả của dược liệu có tuổi đời lâu năm rất dåt.

"Những dược liệu này nếu bản trên thị trường, có thể bán được mấy trăm tỷ đúng không?” Cô thầm nói trong lòng, vẻ mặt buồn bã, như thể cô vừa lỗ mấy trăm tỷ.

Không lâu sau, hơn một trăm lính của Thang Thiếu Vũ với xẻng, thuống và các dụng cụ khác đến, bắt đầu đào gỡ từng viên linh thạch theo yêu cầu của Diệp Thiên.

Đồng thời, Diệp Thiên cũng gọi điện thoại cho Quách Chính Hoa yêu cầu ông mang đến chim Ngọc Cốt và toàn bộ dược liệu mà Thẩm An Kỳ lấy vào đêm đó, cũng như bảo ông mua một ít dược liệu và bốn lò luyện đan.

“Đem được liệu của tôi đến làm gì?”
Thẩm An Kỳ hỏi.

“Dược liệu của cô, của tôi rồi được chưa?”
Diệp Thiên cười.

"Anh...!anh dám!" "Tôi không phải đã kêu lão Quách mang tới sao, có cái gì không dám?" “Anh!”
Thẩm An Kỳ hừ mũi lên tức giận, hai tay nhỏ nằm chặt, lồng ngực phập phồng, muốn bùng nổ.


Anh ta lại dùng gậy ông đập lưng ông, cướp dược liệu của tôi? khiến tôi không thể quay trở lại Đông Nam Á để ăn nói với cha và ông tôi sao?
Cần phải bức tôi đến chết mới cam tâm? “Anh quả ác độc!”
Thẩm An Kỳ tức giận đậm ngực giậm chân.

Lại không có cách nào khác với Diệp Thiên, chỉ có thể ngồi xổm ở một góc để tự mình bực bội,
Diệp Thiên không có thời gian để ý, gọi Thang Thiếu Vũ đến giúp đem dược liệu hải được đến đầm nước rửa sạch, sau đó chia làm bốn phần.

dan.

Đúng vậy, anh ta muốn luyện đan, hơn nữa luyện bốn loại Vì quá trình khai thác quặng linh thạch mất khoảng ba ngày để hoàn thành, anh ta phải ở lại đây cho đến khi kết thúc quá trình khai thác, chỉ đơn giản là tranh thủ thời gian rảnh rỗi để luyện đan dược.

Bảy mươi bảy bốn mươi chín tiếng sau, đúng lúc nửa đêm.

“Đại công cáo thành
Diệp Thiên ngửi thấy mùi thơm của bốn loại đạn dược khách nhau, thì ngồi dậy khỏi ghế tựa bên cạnh lò luyện đan, đi về phía lò luyện.

Thẩm An Kỳ đang nằm trên ghế tựa bên cạnh Diệp Thiên, đơn giản ngồi dậy đi theo bởi vì tức giận Diệp Thiên cả đêm không ngủ được.

Ngay sau đó, Diệp Thiên dập lửa, mở lần lượt từng lò luyện đạn, bỏ bốn viên đan dược khác nhau vào trong bình.

“Anh lấy nhiều dược liệu quý hiếm chế ra đạn dược gì vậy, có thể ăn được không?" Thẩm An Kỳ nghi ngờ hỏi.

“Đương nhiên là có thể ăn được.

Diệp Thiên vừa cất đan dược vừa nói: “Bốn viên đạn dược này là, Đạo thể đan cấp hai, Tôi thể đan, Trường thọ đan, Trú nhan đan." "Đạo thể đan cấp hai dùng để tăng lên Đạo Thế nhị trọng, những người như cô chưa từng thấy thế giới rộng lớn nên không biết; Tôi thể đan dùng để rửa cơ và tuỷthay da đổi thịt; Trường thọ đan bổ sung sinh lực và kéo dài tuổi thọ, Trú nhan đan có thể làm cho chức năng cơ thể không bị suy yếu và trẻ mãi không già “Bốn loại thuốc này dù là loại nào thì trị trên thị trường cũng không thể đo đếm được bằng giá".

"Nhưng những thứ của tôi có lúc có thể rất đặt, có đôi khi lại miễn phí.

Đây, Tôi thể đan này thưởng cho cô."
Diệp Thiên mim cười đưa cho Thẩm An Kỳ một viên Tôi thể dan.

Thẩm An Kỳ ngày người nhìn viên thuốc màu vàng mà Diệp Thiên đang kẹp giữa ngón tay cô, cô không biết mình có nên uống hay không, liệu sau khi uống nó có độc không.

Phải biết rằng viên đạn dược được luyện chế theo các nhà luyện đan cổ đại về cơ bản đều là độc.


"Cô ăn được không? Không ăn thì trả lại cho tôi.

Diệp Thiên nói xong liền định lấy về viên Tôi thể đan.

Đột nhiên, Thẩm An Kỳ gần như theo bản năng nắm lấy viên Tôi thể đan từ tay Diệp Thiên, không nói lời nào bỏ vào miệng.

Trong một giây tiếp theo, đôi mắt xinh đẹp của nàng kinh ngạc mở to, chỉ cảm thấy viên Tôi thể đan tan ra ở cuống họng, một luồng hương thơm chảy xuống thực quản, xộc thẳng vào đan điền, ngay sau đó biến thành một luồng năng lượng tràn ngập tứ chi, vô cùng thần kỳ.

"Rac rac!"
Thân thể của nàng lập tức nổ tung như pháo nổ, khỏi xanh bốc ra, như ở trong phòng xông hơi.

Không biết bao lâu, bề mặt da của cô nổi đầy vết bẩn, như thể vừa được vớt lên từ một con mương bốc mùi hôi thối,
Tuy nhiên, cô cảm thấy cả người thoải mái, như có thể bay nhảy, sức lực của cô đã được cải thiện rất nhiều so với trước đây.

“Quả thân kỳ!"
Cô không khỏi cảm thán nhìn Diệp Thiên.

"Hừ...!hội quá "
Diệp Thiên đưa tay lên trước phất phất mũi.

Nghe vậy, Thẩm An Kỳ cảm thấy mùi hôi thối tỏa ra từ người cô, không quan tâm đến sự hiện diện của Diệp Thiên, cô cởi bớt đồ đạc, chỉ để lại ba điểm, sau đó nhảy xuống đầm tắm rửa.

Diệp Thiên trở lại ghế tựa, vừa nhìn vừa thích thú lấy Đạo thể đạn làm số cô la ăn.

Không lâu sau, Thẩm An Kỳ xuất hiện ở trên bờ như hoa sen trong nước, phơi quần áo đã giặt trên đá, sau đó đi tới với một đội chân thon dài trắng nõn.

Bởi vì Thang Thiếu Vũ và những người thợ mỏ đang ngủ rất say ở bên kia hồ, nếu không họ chắc chắn sẽ chảy máu mũi khi nhìn thấy cảnh này.

"Này.

Cô có biết mình rất dễ làm người khác phạm tội không"
Diệp Thiên nhìn nghiêng về phía Thẩm An Kỳ đang nằm trên ghế tựa cách đó chừng một mét, đứng núi này trông núi nọ nghĩ, chỉ cảm thấy dáng người của cô có thể ngang với Tần Liên Tâm, chỉ là tướng mạo kém hơn một chút.

“Đó là việc của anh, không liên quan gì đến tôi."
Thẩm An Kỳ không sợ tâm lý phóng túng của Diệp Thiên, bình tĩnh nói trong khi xoắn mái tóc dài ướt đẫm của mình.

“Người nước ngoài các cô thật là cởi mở.

Diệp Thiên không khỏi nói, nếu như Tân Liên Tâm xuất hiện trước mặt anh ta như vậy, sắc mặt anh ta đã sớm đỏ như máu rồi.

Kết quả là khi Thẩm An Kỳ nghe thấy lời này, cô ấy quay đầu nhìn Diệp Thiên với vẻ bất mãn: "Anh nói ai là người nước ngoài?" “Quốc tịch của cô là người ngoại quốc nên cô là người nước ngoài đó.


Diệp Thiên nhếch miệng cười.

Thẩm An Kỳ: "…
Nhưng tôi không phải là kiểu người nước ngoài như vậy.

Là người Hoa mang dòng máu Hoa Hạ được chưa? "Hừ, nước ngoài thì nước ngoài, mặc kệ anh gọi thế nào, dù sao tôi cũng không xấu, cơ thể cũng không xấu đi, nhìn xem mất anh vẫn sáng rực như vậy, tức chết ngươi!
Thẩm An Kỳ khịt mũi nhìn Diệp Thiên.

“Con mắt nào của cô thấy tôi mắt sáng rõ
Diệp Thiên liếc mắt, quay đầu chỗ khác nói: “Cho cô tự ảo tưởng, tôi không có hứng thú với người nước ngoại "Anh...!
Thẩm An kỷ lồng ngực run lên vì bực, nhưng ngay sau đó trong lòng cô đã có ý tưởng, chuẩn bị trở về bàn bạc với cha và ông nói.

Nghĩ về điều này, cô nói: "Anh có thể cho tôi thêm hai viên Tôi luyện đan không? Ba viên Trường thọ đạn và ba viên Trú nhan đan?"
Bản thân cô muốn ăn một viên Trường thọ đan, một viên Trú nhan đan, sau đó chia sẻ phần còn lại với ông nội và cha mình.

Sử dụng điều này là vốn thương lượng.

"Không cho bản có thể bán, một viên 2000 tỷ
Thẩm An Kỳ sắp không nói nên lời.

"Tại sao mở miệng khép miệng đều là tiền vậy, anh rất thích "Ừ, bị cô hét giả tôi hết tiền rồi.

Không lấy lại một chút từ cô tiền?" sao mà được."
Diệp Thiên nhìn Thẩm An Kỳ nhếch mép
Thẩm An Kỳ lại không nói nên lời.

Trong lòng cô nhanh chóng tính toán, lần này cô đến đổi 20.000 tỷ đô la Mỹ sang nhân dân tệ, trong thẻ còn hơn 132.000 tỷ nhân dân tệ, cắn răng đau lòng nói: “Tôi sẽ mua tám viên đạn dược.

Mua thêm 440 cân đá, tổng cộng 104.000 tỷ, cho tôi số thẻ, tôi lập tức chuyển khoản cho anh.

"Tot!"
Diệp Thiên nhanh chóng báo lại số thẻ.

Ngay sau đó, anh nhận được tin nhắn 104.000 đã vào tài khoản "Lại có thể đưa vợ mình đi du lịch rồi."
Thẩm An Kỳ: ".

Chiều hôm sau, tất cả linh thạch đã được khai thác, Diệp Thiên chuẩn bị cho người của Thang Thiếu Vũ khiêng toàn bộ linh thạch xuống núi.

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên, giống như tiếng chuông vang vọng "Người đi, hàng để lại "
Thẩm An Kỳ lập tức nhìn theo, sắc mặt đột nhiên biến đổi dữ dội, không khỏi kinh hô: “Tại sao lại là anh ta?".


— QUẢNG CÁO —