Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 216: Thầy Diệp Chúng Ta Nên Tính Số Rồi!





**********
Dạo gần đây trong giới võ thuật thế giới, đề tài đang hot nhất chính là thầy Diệp, mà phần lớn người đang có mặt ở đây phần lớn đều là võ sư, gần như chưa có người nào chưa nghe nhắc đến thầy Diệp, cho nên đột nhiên nghe được danh hiệu thấy Diệp trong buổi đấu giả thế này, hơn nữa hình như người ta còn thật sự đến đây, đều thể hiện ra lòng kỳ rất lớn, muốn nhìn thử xem một người siêu mạnh như vậy rốt cuộc trông như thể nào.

Đương nhiên, cũng có một số người mua bán dược liệu cao cấp, những người mua bán dược liệu bình thường làm sao có thể đấu giá nổi mấy dược liệu quý giá đến như thế, cũng chỉ có võ sư mới chịu bỏ hết tiền của ra để mua mấy dược liệu ngành năm thế này.

“Mã Thiên Kiêu? Chưa từng nghe nói đến, biển sang một bên đi, đừng có ra vẻ trước mặt tôi, nếu không tôi gồm ông vào một đám đánh chung." Diệp Thiên liếc mắt nhìn Mã Thiên Kiêu, thờ ơ nói.

Khi mấy lời này lọt vào tai Mã Thiên Kiêu thì chẳng khác nào lời khiêu khích trắng trợn cả.

Cho nên trong ngực ông bùng nổ lên một cơn lửa giận thật lớn như một quả b nổ, làm cho ông đột nhiên trở nên hung ác.

“Thấy Diệp, thanh niên đặc chỉ làm cậu bắt đầu kiêu ngạo, điều này tôi cũng có thể hiểu được, nhưng mà cậu hình như đã quá kiêu ngạo rồi, gia chủ Mã là tiền bối của cậu, có người ăn nói với tiền bối như cậu sao?" Tô Nguyễn Lương đứng một bên cười như không cười nhìn Diệp Thiên nói.

Ông vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều nhấn nháo.

“Thì ra cậu ta chính là thầy Diệp nổi tiếng rần rần dạo gần đây sao!” “Trẻ thật đó, thật không tin nổi một người còn trẻ như vậy mà đã có được tu vi khủng bố đến thế.

“Tôi sùng bái thấy Diệp từ lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng gặp được người thật
Trong số tất cả võ sư có mặt ở đây, có không ít người là fan của Diệp Thiên, sau khi nhìn thấy gương mặt của Diệp Thiên rồi, ai nấy đều hiện lên vẻ kích động, phần lớn trong số đó đều là người nước ngoài.

Đương nhiên cũng có một số người cảm thấy rất ghét Diệp Thiên, hoặc là xem anh là kẻ thù, lúc này đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt đầy thù hận, đứng ở xa xa nhỏ giọng bàn tán gì đó.

“Thống lĩnh Cecil, mấy hôm nay trên diễn đàn võ thuật quốc tế đều là topic về ba loại dược liệu mà thấy Diệp treo thưởng, trong đó có một loại chính là quả nhân sâm, nếu tôi đoán không sai thì anh ta đến đây chắc chắn là vì quả nhân sâm." Một người da trắng nói.

“Quá nhân sâm có tác dụng rất lớn đối với huyết tộc của chúng ta, có khả năng làm cho huyết thống của chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên cho dù cậu ta là người nào thì chúng ta cũng nhất định phải giành được quả nhân sâm kia!” Cecil trả lời bằng giọng điệu chắc chắn.

Huyết thống của huyết tộc khác hàn với người thường, họ rất sợ ánh mặt trời, trừ một số ít cao thủ trong huyết tộc không sợ ánh mặt trời ra, phần lớn người còn lại đều không dám đứng dưới ảnh mặt trời, cho nên vì để cho tất cả những người có huyết thống huyết tộc đều có thể sinh sống dưới ánh nắng mặt trời, những năm gần đây huyết tộc đều đang cố gắng nghiên cứu phương pháp để huyết thống trở nên mạnh mẽ hơn.

“Nhưng mà có nhiều cao thủ của Nam Việt đến đây như vậy, còn có người dị năng của Bắc Mỹ, cho dù chúng ta có bỏ một số tiền lớn mua được quả nhân sâm thì cũng có nguy cơ bị cướp mất.

Có một thành viên huyết tộc lo lắng nói.


Cecil ngượng ngùng cười nói: "Nam Việt có một câu tục ngữ gọi là trai có đánh nhau, ngư ông được lợi, bây giờ các cao thủ mạnh nhất của Nam Việt đang có xích mích, cũng tương đương với trai có tranh nhau, vậy chúng ta cứ chờ làm ngư ông, chờ thu lợi mà ngư ông nên có là được.

“Thống lĩnh thật sáng suốt.

Mà lúc này, Diệp Thiên nghe Tô Nguyễn Lương nói, khịt mũi khinh thường nói.

"Trên đời này còn không có người có tư cách làm tiền bối của tôi, nếu muốn làm tiền bối của tôi cũng được thôi, nằm đẩm cứng hơn tôi trước đi rồi tính tiếp “Thật là kiêu ngạo!" Hàn Minh Chương nhịn không được nói: “Cậu đừng tưởng là cậu đánh bại được Taketaro Sato là đã trở thành người mạnh nhất trên đời này, nói cho cậu biết, thực lực của vua Tây Bắc cũng chẳng thua kém Taketaro Sato!
Kết quả ông vừa nói xong, có người đột nhiên xem vào.

“Thực lực của tôi có thua kém vua Tây Bắc hay không thì phải đánh mới biết được, nhưng tôi dám khẳng định là vua Tây Bắc Mã Thiên Kiêu tuyệt đối không phải là đối thủ của chủ nhân tôi."
Vừa mới dứt lời, chỉ trong tích tắc, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Taketaro Sato.

“Quyền Hoàng?” Có võ sư người Nhật Bản kinh ngạc kêu lên.

Xung quanh lập tức ồ lên.

“Ông ta chính là Quyền Hoàng Nhật Bản Taketaro Sato sao?" “Trời đất ơi! Quyền Hoàng Nhật Bản gọi thầy Diệp là chủ nhân?" “Không lẽ Quyền Hoàng Nhật Bản làm người hầu cho thấy Diep há?"
Xung quanh đều là những giọng nói kinh ngạc và khó hiểu.

“Sỉ nhục! Sỉ nhục của võ sư đế quốc!" Có một võ sư Nhật
Bản nhịn không được tức giận nói với Taketaro Sato: “Sao ông có thể làm người hầu cho một võ sư Nam Việt chứ hả?" “Cậu thì biết cái gì." Taketaro Sato nói: “Thầy Diệp là thiên tài hiếm có trên đời, có thể làm việc cho cậu ấy là vinh dự của tôi, sao lại là sỉ nhục chứ? Đó là vinh quang người biết chưa
Tất cả võ sư Nhật Bản có mặt ở đây đều cạn lời, cảm thấy xấu hổ không chỗ dung thân.

“Do tôi đánh không lại ông, nếu không tôi hận không thể đánh chết người đã sỉ nhục đế quốc như ông ngay lập tức!” Có một võ sư Nhật Bản tức giận nói.

“Ha ha!” Lúc này Mã Minh Vũ đột nhiên cười điên cuồng nói: “Ông ta không còn là Quyền Hoàng lúc trước của các người nữa, sau khi làm con chó cho Diệp Thiên, xương cốt của ông ta cũng mềm rồi, hôm qua một tay đấm hóa cảnh đỉnh phong của tôi còn có thể đánh ông ta hộc máu một cách dễ dàng, chỉ cần các người có tu vi hóa cảnh đỉnh phong là đủ giết chết ông ta rồi.

“Thật sao?” Có võ sư Nhật Bản hỏi.

“Vô cùng chính xác!” Hàn Quân Trạch đứng ra khẳng định.


“Tốt lắm!” Võ sư Nhật Bản kia cười ngượng ngùng, quay sang nhìn Taketaro Sato, lạnh lùng nói: “Vậy hôm nay tôi sẽ thay đế quốc giết chết tên rác rưởi ông
Nói xong, võ sư Nhật Bản kia đang định đánh một quyền về hướng Taketaro Sato, đúng lúc này, có một giọng nói đột nhiên xen vào.

“Buổi đấu giả bắt đầu!
Lời này vừa mới vang lên, cơ thể của võ sư Nhật Bản kia đột nhiên chấn động, lập tức rút tay về.

Buổi đấu giá này do Nga tổ chức, theo quy tắc cũ thì nếu người nào quấy rối trong khoảng thời gian từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc.

“Chờ buổi đấu giá kết thúc tôi sẽ tính số với ông!” Võ sư Nhật Bản kia đe dọa Taketaro Sato một câu rồi phủi tay quay về chỗ ngồi, anh ta thật sự không dám quấy rối trong buổi đấu giá.

“Chúng ta cũng chờ đấu giả xong sẽ tiếp tục tính toán nợ nần!” Mã Thiên Kiêu cũng hung dữ đe dọa Diệp Thiên một câu.

“Tôi sẵn sàng chờ bất cứ lúc nào.

Diệp Thiên vẫn cứ không quan tâm lắm.

Mã Thiên Kiêu hừ lạnh rồi phủi tay bỏ đi.

“Lát nữa cử chờ xem mày sẽ chết như thế nào!" Nhóm Mã Minh Vũ ra vẻ hâm dọa vài câu, sau đó cũng biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Thiên.

“Đúng là giống hệt câu nói kia, không làm màu là sẽ chết"
Thẩm An Kỳ nhịn không được lầm bầm, đầu.

không bao lâu sau, buổi đấu giả dược liệu đã chính thức bắt
Dược liệu đầu tiên được đầu giá là một gốc cây hoảng tinh ngàn năm, ngay từ lúc mới bắt đầu đấu giả đã có rất nhiều võ sư trong và ngoài nước điên cuồng ra giá.

“Hai mươi triệu “Ba mươi triệu “Ba mươi lăm triệu! “Máy võ sư kia giàu ghê, tiền đều tính bằng đô la mỹ, vậy mà bọn họ còn điên cuồng đến thế.” Tần Liên Tâm nhịn không được nói.

Diệp Thiên cười cười nói: "Hoàng tinh có công dụng tẩm bổ phủ tạng, công hiệu của hoàng tinh ngàn năm càng mạnh hơn, mà võ sư lại rất dễ bị thương đến nội tạng, lúc trước ông nội của em cũng do bị thương nội tạng nê mới nguy hiểm đến tính mạng đó." “Hả? Vậy trong viên đan dược anh dùng để chữa khỏi cho ông nội em có phải cũng có thành phần hoàng tinh không?" Tần Liên Tâm hỏi.


“Đúng vậy, nhưng chỉ là hoàng tính vài chục năm tuổi thôi, nếu là hoàng tinh ngàn năm thì hiệu quả lại càng tốt hơn nữa.

Diệp Thiên nói.

“Vậy chúng ta phải mua được cây hoàng tình ngàn năm này sao?” Tần Liên Tâm hỏi.

Diệp Thiên gật đầu: "Mời vợ ra giá, anh chỉ phụ trách trả tiền.

Hắn đương nhiên biết vợ của hắn rất tham tiền, là kiểu người nếu có thể bỏ ba trăm nghìn ra mua hàng thì tuyệt đối sẽ không trả ba trăm lẻ một nghìn đó, nếu để anh ra giá, sợ là trái tim nhỏ của cô sẽ không chịu nổi, nên đành để cô ra giả luôn.

“Ừ Ừ.” Hai mắt Tân Liên Tâm cong thành vầng trăng khuyết, sau đó cũng gọi giá.

“Tám mươi triệu
Nhưng cái giá này cũng không thể làm mấy võ sư kia lùi bước, không bao lâu sau, giả đã được nâng lên đến một trăm ba mươi triệu.

Tần Liên Tam cần rằng: "Ba trăm triệu
Lập tức yên lặng.

Mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Tần Liên Tâm.

Chỉ một lần mà đã tăng lên đến một trăm bảy mươi triệu!
Quá đáng ghét
Giá cả này chắc chắn đã đánh bại tất cả mọi người, Tần Liên Tâm đã mua được hoàng tinh.

“Đi trả tiền đi." Diệp Thiên quăng một tấm thẻ cho Taketaro
Sato, sau đó hỏi Tân Liên Tâm: “Sao vỡ nỡ tăng giá lên cao như thể vậy?"
Tần Liên Tâm nói khẽ: "Không phải chồng muốn mua hết tất cả các dược liệu ngàn năm sai.

Nên đợt đầu tiên em bỏ thật nhiều tiền, lần thứ hai thứ ba lại nhiều hơn chút nữa, để dọa sợ mấy người kia, sau này sẽ đỡ bỏ tiền ra hơn.

Quả nhiên.

Ngay từ lúc bắt đầu lần đầu giả thứ hai, Tần Liên Tâm đã ra giá năm mươi triệu, lập tức làm cho rất nhiều người rút lui, cuối cùng mua được dược liệu với giá hai trăm triệu
Lần thứ ba dùng một trăm triệu là mua được.

.


ngôn tình hoàn
Lần thứ tư là tám mươi triệu đã mua được.

Lần thứ năm chỉ cần năm mươi triệu đã thành công.

“Cô gái kia tàn nhẫn thật, cô ta định mua hết tất cả được liệu ngàn năm hay sao?” “Cô ta là vợ của thầy Diệp sao? Giàu thật đó!” “Bỏ đi, dù sao có ra giá cao hơn nữa thì cũng không bằng cô ta, còn đặc tôi thấy Diệp, thôi không ra giả nữa."
Rất nhiều người đã từ bỏ việc ra giả, cứ nghĩ rằng việc nâng giá lên cao chẳng còn ý nghĩa gì nữa, không những không mua được đồ, còn bị thấy Diệp chú ý đến, sợ sau khi kết thúc buổi đấu giá này thấy Diệp sẽ đến tìm bọn họ tính số.

Nhưng cũng có người ôm tâm lý ngư ông được lợi, cũng không gọi giả nữa, chờ đến khi kết thúc buổi đấu giả này, Diệp
Thiên và nhóm Mã Thiên Kiêu lại xích mích đánh nhau, đến lúc đó thừa dịp hỗn loạn cướp mấy dược liệu đó đi là được, còn tiết kiệm được một mở tiền.

Cũng chính vì những người này đều suy nghĩ như thế làm cho những lần sau khi Tần Liên Tâm vừa mới kêu giả thi gần như chẳng còn ai tăng giả thêm nữa.

Vì thế suốt mười đợt đấu giả tiếp theo, trên cơ bản chỉ tốn hai chục triệu đã mua được.

“Mày cứ bỏ tiền đi, bỏ tiền nhiều vào, đến lúc đó tất cả những dược liệu này đều là của bọn tao!" Tô Dương cười lạnh nổi.

Anh đã biết được ý định của ba anh và nhóm Mã Thiên Kiêu rồi.

Đơn giản chính là chờ hội đấu giả kết thúc, lợi dụng xích mích này để xử lý Diệp Thiên, đến lúc đó tất cả những dược liệu mà Diệp Thiên mua được đương nhiên cũng thuộc về bọn họ.

Cũng chính vì thế, đến lần đầu giả thứ ba mươi sáu, cũng chính là lần cuối cùng, thứ đấu giá là quả nhân sâm, nhóm Mã Thiên Kiêu, và huyết tộc dị tộc đều không có ai ra giả, cuối cùng quả nhân sâm này bị Tần Liên Tâm mua được với giá một tỷ đô la mỹ
Buổi đấu giả cũng thông báo kết thúc
Tần Liên Tâm tiêu hết ba tỷ đô la mỹ, mua được tất cả được liệu ngàn năm trong buổi đấu giả “Chị Liên Tâm, chị giỏi thật, em còn tưởng nếu muốn mua hết tất cả dược liệu thì mười tỷ còn chưa chắc đủ, không ngờ chị chỉ tốn có hơn ba tỷ đô la mỹ là đã mua được hết toàn bộ, chi biết cách tiết kiệm tiền thật đó." Thẩm An Kỳ nhịn không được khen.

Tần Liên Tâm che miệng cười nói: “Chị cũng không ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy, chị cũng rất bất ngờ.

Không lâu sau, Taketaro Sato xách một cái thùng khóa mật mã thật lớn đi đến trước mặt Diệp Thiên, mở khóa mật mã ra nói: "Chủ nhân, mấy dược liệu bà chủ đầu giả được đều ở chỗ này."
Diệp Thiên nhìn lướt qua, rồi gật đầu dặn dò: “Giông bão sắp đến, ông bảo vệ tốt dược liệu, bảo vệ cả vợ tôi và An Kỳ nữa, người nào dám xở rở đến dược liệu hoặc có ý đồ gì đến vợ tôi và An Kỳ thì lập tức giết chết" “Chủ nhân yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng để hoàn thành tốt nhiệm vụ cậu dặn dò!" Diệp Thiên ừ một tiếng, thấy mọi người đã đi gần hết rồi, bốn người Diệp Thiên mới ra khỏi nơi tổ chức đấu giá
Kết quả còn chưa đi được một trăm mét, đảm Mã Thiện
Kiêu đã cản trước mặt Diệp Thiên.

“Thấy Diệp, chúng ta cũng nên tính số rồi."
Sau đó, một vài nhóm người trong tối cũng ngo ngoe rục rich..


— QUẢNG CÁO —