Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 368: Một Mình Đạp Một Tông



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ánh mắt mọi người nhìn cảnh tượng kinh hãi trên đất, tất cả đều hóa thành pho tượng, há to miệng nhìn bộ dạng chết thảm của đại trưởng lão với vẻ không dám tin.

Thảm thiết! Quá thảm thiết rồi! Khi đại trưởng lão xuất chính, hằng hải tới mức nào, tất cả mọi người đều cho rằng ông ta sẽ lấy được cái mạng nhỏ của Diệp Bắc Minh.

Kết quả chỉ mất một thời gian, lại nhìn đại trưởng lão, ông ta đã bị giẫm nát Kim Đan, bi thảm mà chết rồi!
“Khủng bố! Quá khủng bố rồi! Diệp Bắc Minh này đúng là vô cùng khủng bố!"
Rất lâu sau, không biết người nào kinh hãi nói một câu, chỉ trong nháy mắt hiện trường sôi trào.

“Ôi mẹ ơi! Diệp Bắc Minh đúng là không phải người rồi!”
"Rốt cuộc Diệp Bắc Minh là người như thế nào, mới có thể đánh bại đại trưởng lão, sau đó giẫm nát Kim Đan của đại trưởng lão!”
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thực sự không dám tin tưởng, một tu sĩ trẻ tuổi như vậy, lại có đạo hạnh ngoài ngàn năm, quả thực là đáng sợ!”
Lúc này, cho dù là đệ tử của Huyền Thanh Tông, hay là trưởng lão của Huyền Thanh Tông, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đều tràn ngập hoảng sợ và sợ hãi.

Cho dù là tông chủ, sắc mặt cũng nghiêm trọng tới cực điểm.

Tuy ông ta cũng có năng lực giảm nát Kim Đan của đại trưởng lão, nhưng ông ta tự đặt tay lên ngực tự hỏi, dễ dàng giẫm nát Kim Đan của đại trưởng lão như vậy, hình như ông ta không làm được.

Cho nên chuyện này có ý nghĩa, có lẽ thực lực của Diệp Bắc Minh không hề kém ông ta.

Còn các trưởng lão khác, lại càng điên cuồng kêu gào không có, tất cả đều bị bản lĩnh khủng bố của Diệp Thiên chấn nhiếp câm như hến.

“Còn có người nào không phục, muốn tiếp tục làm ra vẻ trước mặt tôi không?” Lúc này Diệp Thiên rút chân về, chậm rãi xoay người lại, để hai tay ở sau lưng lạnh nhạt nhìn mọi người hỏi.

Không một ai dám lên tiếng, càng không có ai dám đứng ra.


Tuy khóe mắt tông chủ giật giật, bộ dạng nóng lòng muốn thử, nhưng hồi tưởng lại cảnh khi đại trưởng lão tử vong, trong lòng ông ta sợ hãi không thôi.

“Nếu không ai dám đứng ra, vậy tôi chỉ có thể trói cả tông môn các người ra đánh.” Diệp Thiên lạnh nhạt nói xong, giơ tay triệu hồi Long Ngâm Kiếm.

“Cái gì? Cậu ta muốn trói cả tông môn chúng ta ra đánh sao?”
Nghe thấy những lời này của Diệp Thiên, sắc mặt trên dưới Huyền Thanh Tông đều thay đổi.

Ngay cả tông chủ, lúc này cũng không nhịn được chỉ vào Diệp Thiên, giận mà không kiềm chế được nói: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng có mà quá đáng, hôm nay cậu đã giết ba trưởng lão của tông môn tôi rồi!”
Thực lực của tông chủ trên đại trưởng lão, tuy mạnh hơn nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu, cho nên cho dù vô cùng tức giận, cũng không dám tùy tiện ra tay.

Bởi vì ông ta càng ngày càng không nhìn thấu Diệp Bắc Minh rồi.

Nếu tùy tiện hành động, có khả năng người chết kế tiếp sẽ là ông ta.

Chỉ tiếc lão tổ ra ngoài đi dạo không ở trong tông môn, nếu không liên thủ với lão tổ nhất định sẽ bắt được Diệp Bắc Minh.

Bởi vậy ông ta muốn khuyên Diệp Thiên rút lui trước, đợi lão tổ về tông môn lại tiến hành trả thù Diệp Thiên.

“Quá đáng, ông có tư cách nói quá đáng trước mặt tôi sao?”
Diệp Thiên híp mắt, lạnh nhạt nói: “Nửa năm trước, các ông vì ích lợi, liên thủ với tám tông môn lớn tấn công Huyền Kiếm Tông, cướp đoạt địa bàn dưới trướng của tôi, tàn sát người của tôi.

Ngay từ lúc đó, các ông đã gieo xuống nguyên nhân diệt vong, hôm nay thời cơ chín muồi, tới lúc đến lượt các ông nhấm nháp hậu quả xấu này rồi!”
Sau khi dứt lời, Diệp Thiên chậm rãi nâng kiếm, cảm giác rét lạnh thấu xương xơ xác tiêu điều lập tức bao phủ cả Huyền Thanh Tông, khiến mọi người kinh sợ vì chuyện này.


“Làm sao bây giờ tông chủ?” Có trưởng lão run lẩy bẩy hỏi.

Khóe mắt tông chủ giật giật, hạ quyết tâm.

Hai tay ông ta nắm chặt lại, nghiến răng nói ra mấy chữ: "Liều mạng với cậu ta, hươu chết về tay ai còn chưa biết được!”
“Hừ!” Diệp Thiên hừ lạnh nói: “Chết nhất định là các ông.”
Sau khi dứt lời, hắn thôi động tiên pháp, Long Ngâm Kiếm lập tức tăng lên gấp bội, phía trên bao phủ một tầng ánh sáng màu lam không ngừng nuốt vào nhả ra, uy nghiêm không thể nói hết.

Ngay lúc Diệp Thiên muốn ra tay, đột nhiên một giọng nói đột ngột vang lên:
“Là người phương nào ăn tim gấu mật hổ, dám giương oai ở Huyền Thanh Tông tôi?”
Những lời này vừa vang lên, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi rầm xuống bên cạnh tông chủ.

Người này không phải lão tổ còn có thể là ai?
Nhất thời, cả Huyền Thanh Tông vì người này mà sôi trào.

“Lão tổ đã trở lại! Lão tổ của chúng ta trở lại rồi!”
“Ha ha! Lão tổ trở về thật đúng lúc!”
“Lần này có trò hay để coi rồi! Lão tổ nhất định sẽ giết Diệp Bắc Minh! Vì báo thù cho những trưởng lão chết trên tay Diệp Bắc Minh!”
Tông chủ cũng lộ ra vẻ mặt mừng như điên, kích động hỏi: “Lão tổ, không phải người nói muốn ra ngoài đi dạo một thời gian sao, sao nhanh như vậy đã trở về rồi?”
Lão tổ gật đầu, đôi mắt âm trầm nói: “Đây chẳng phải là vì bên ngoài không có gì vui để chơi, nên trở về nhà sao? Kết quả tới thần đàn của tổng môn, phát hiện thần bài của tam trưởng lão và tứ trưởng lão tông môn ta bị nghiền nát, tôi thấy tình thế không ổn lắm, lập tức nhanh chóng trở về.

Đúng là không nằm ngoài dự liệu, quả nhiên có người đánh tới tông môn.”
Thần bài là ngọc bài bản mệnh đặc biệt đặc chế vì cấp cao trong tông môn, thần bài của người nào bị nghiền nát, có ý nghĩa người đó đã tử vong.


Nhưng thần đàn được xây dựng trên đất ngũ sắc, thần bài có thể thông qua Ngũ Hành đi cảm ứng chủ nhân của thần bài còn sống hay đã chết, ngược lại thì không thể cảm ứng.

Mà đất ngũ sắc có khắp nơi trong hầm ngầm, nhưng bên ngoài thì có rất ít, cho nên chuyển tông môn cũng chưa xây dựng thần đàn, dẫn đến các trưởng lão đã chết cấp cao không thể biết trước tiên.

“Thì ra là thế!”
Lúc này mọi người mới biết nguyên nhân lão tổ vội vàng trở về.

“Tên này là người phương nào?” Lúc này lão tổ chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh giọng hỏi.

“Cậu ta là Diệp Bắc Minh.” Tông chủ trả lời.

“Cái gì?” Lão tổ kinh ngạc nói: “Không phải Diệp Bắc Minh bị Huyền Minh Tông bắt đi luyện đan chế phù rồi sao, sao lại chạy tới đây?”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà tu vi của kẻ này vô cùng khủng bố, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, còn có nhị trưởng lão và đại trưởng lão, tất cả đều chết trên tay kẻ này.” Tông chủ vô cùng đau đớn nói.

“Cái gì?”
Lão tổ kinh hãi: “Đại trưởng lão là Kim Đan Thần Quân nhập môn sơ kỳ, vậy mà bị Diệp Bắc Minh giết chết?”
“Dạ lão tổ, ông ấy đã bị Diệp Bắc Minh đánh bại, sau đó bị cậu ta giẫm nát Kim Đan mà chết.” Tông chủ nói.

Lão tổ nghe thấy thế, vẻ mặt vô cùng âm trầm, nhìn Diệp Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Bắc Minh, cậu thành công chọc tức tôi rồi, tôi phải khiến cậu chết không có chỗ chôn!”
Sau khi dứt lời, thân thể lão tổ tăng vọt, lộ ra pháp thân ba trượng, dùng toàn lực đánh một cái cách không.

Rầm!
Chỉ thấy một bàn tay to, giống như từ trên chín tầng trời hạ xuống, mang theo uy lực long trời lở đất, đè ép về phía Diệp Thiên.

Đen xì một vùng, giống như trời sập xuống, các đệ tử sợ tới mức nhanh chóng né ra xa.

“Hừ.”
Diệp Thiên hừ lạnh nói: “Ông không trở lại, tôi còn tốn sức bắt con cá to này, ông đã vội vàng trở về muốn chết như vậy, vậy thì tôi giết ông trước!”
Sau khi dứt lời, Diệp Thiên giơ cao Long Ngâm Kiếm, đón đỡ bàn tay đang đè xuống.


“Đừng chống cự lại vô ích nữa, dưới một chưởng toàn lực của lão tổ này, cho dù cậu dùng sức như thế nào đều chỉ như bọ ngựa đấu xe, không tạo nên bất cứ..."
Kết quả lão tổ còn chưa nói xong, sắc mặt đã thay đổi.

Chỉ thấy Diệp Thiên giống như phá cửa sổ mở lòng bàn tay to kia ra.

Một giây sau, cả người Diệp Thiên mang theo kiếm xuất hiện trong không trung cao trăm mét.

Bùm!
Cự chưởng đập bể mặt đất, không thương tổn được Diệp Thiên, nhưng đánh bay ít nhất ngàn đệ tử, trong đó ó hơn trăm đệ tử bị đánh chết trên mặt đất bị đánh ra một cái hố to sâu vài chục mét.

“Mẹ nó!”
Lão tổ thấy một chưởng dùng toàn lực bị phá, thì vô cùng tức giận.

Nhưng vào lúc này, một âm thanh giống như truyền từ trên chín tầng trời đến.

"Hư Không Thánh Kiếm Quyết đệ tam thức, mở âm dương!”
Cùng với giọng nói này vang lên, mọi người nâng mắt lên nhìn, chỉ thấy một thanh cự kiếm trăm trượng cao vút biến mất trong mây, uy nghiêm không thể diễn tả hết.

Một giây sau!
“Trảm!”
Diệp Thiên rút kiếm chém xuống!
Chỉ trong nháy mắt, tia sáng ngang vũ trụ phá nát hư không, mang theo uy nghiêm của trời đất hạ xuống, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta khó có thể bắt giữ được.

Chỉ trong nháy mắt,

.


— QUẢNG CÁO —