Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 403: Thượng Tiên Thật Xuất Chúng





Người có trái tim Thất Khiếu Linh Lung có thể nói chuyện với vạn vật, có thể phá vỡ huyễn thuật, không có tâm cơ, trung thực với người khác, trên người thường có sức hút vô cùng hấp dẫn.
Đóa Đóa chính vì có trái tim Thất Khiếu Linh Lung mà có thể nói chuyện qua suy nghĩ với Bạch Hổ, cũng chính vì cô bé có trái tim Thất Khiếu Linh Lung nên mới khiến người khác yêu thích như vậy.
Nhưng tim Thất Khiếu Linh Lung lại là một loại dược liệu tuyệt phẩm hiếm gặp, có thể chữa lành tất cả những loại bệnh khó chữa, lại có thể kết hợp dược liệu để luyện chế cực phẩm đan dược, bởi vậy, trái tim Thất Khiếu Linh Lung càng trở thành bảo vật trong mắt các tu sĩ chuyên tâm luyện đan.
Vì thế Đóa Đóa rất thông minh, là một hạt giống tốt trong giới tu luyện, đồng thời cũng là một loại dược liệu cực phẩm nghìn năm có một, gặp được tu sĩ có lòng đào tạo đệ tử, thì sẽ thu nhận Đóa Đóa làm đệ tử.

Nếu gặp phải tu sĩ chỉ chú trọng việc luyện đan, thì sẽ muốn dùng mọi cách để bắt Đóa Đóa đi luyện đan.
Vốn dĩ Diệp Thiên tưởng rằng tu vi của những những tu sĩ tầm thường ở trên đời này đều thấp kém, không thấy được trái tim Thất Khiếu Linh Lung của Đóa Đóa, cũng không quá để ý đến.

Nhưng không lường được rằng nhãn quang của tu sĩ Côn Hư có thể nham hiểm đến vậy, một cái nhìn có thể thấy rõ được trái tim Thất Khiếu Linh Lung của Đóa Đóa.
Vì sự an toàn của Đóa Đóa, Diệp Thiên mới không ngại ngần mà đấu với Thiên Hà Kiếm Tiên, nếu có thể, hắn sẽ giết chết Thiên Hà Kiếm Tiên để diệt khẩu.
“Đúng là một kẻ không biết lượng sức mình!”
Thấy Diệp Thiên tấn công bất ngờ, Thiên Hà Kiếm Tiên không xem thường cười khẩy, tay áo hất về phía Diệp Thiên.
Phật… phật!
Trong nháy mắt một sức mạnh cuồng bạo hướng về phía Diệp Thiên, để không làm Đóa Đóa bị thương, Thiên Hà Kiếm Tiên lực của tay áo không quá mạnh, dùng đủ sức để hất bay Diệp Thiên, vì vậy sức mạnh từ cánh tay Thiên Hà Kiếm Tiên còn chưa dùng đến một phần trăm sức lực của hắn.
Hắn sợ rằng dùng quá nhiều lực sẽ hại chết Đóa Đóa.

Nhưng không ngờ đến, khi sức mạnh cuồng bạo này hướng gần đến Diệp Thiên, lại không hề xuất hiện những thứ trong dự liệu của ông ta, mà nhìn thấy nắm đấm của Diệp Thiên, dễ như trở bàn tay, giống như đâm thủng tờ giấy, nhẹ nhàng đập tan sức mạnh này, bất ngờ phản công bằng một cú đấm.

Trông thấy tình hình, ánh mắt Thiên Hà Kiếm Tiên hiện lên một sự kinh ngạc.
“Xem ra lão phu đánh giá thấp cậu rồi!”
Vừa nói xong, cú đấm của Diệp Thiên chỉ còn cách ông ta ba mét.

Khi ông ta bắt được nắm đấm của Diệp Thiên thì lại đối mặt tiếp với cú đấm khác của Diệp Thiên.
Giữa điện quang thạch hỏa, hai cú đấm va vào nhau bay thẳng lên trời.
Uỳnh!
Giống như hỏa tinh va phải trái đất, một làn sóng va chạm đáng sợ, từ vị trí hai cú đấm va chạm nhau tỏa ra một sự chấn động kinh hoàng.
“Sao có thể như vậy được?”
Sắc mặt Thiên Hà Kiếm Tiên hiện vẻ kinh sợ, cả người lùi về phía sau mười mấy bước, Diệp Thiên cũng lùi lại hai bước.
“Aaaaa!”
Cô gái nhỏ bị sóng xung kích đánh trúng, lập tức vung hai tay lên, giống như diều đứt dây bay ngược về phía sau.
Bạch Hổ cũng bị đánh bay lên không trung quay mấy chục vòng mới dừng lại, dọa Vân Tịch Diễm phía sau lưng hổ khiếp sợ đến nỗi sắc mắt trở nên trắng bạch, cũng may cô ta nắm được sợ dây thừng đỏ, nếu không chắc chắn sẽ ngã từ trên không xuống từ độ cao hàng nghìn mét.
“Đồ nhi!”
Thiên Hà Kiêm Tiên kinh ngạc hét lớn một tiếng, lập tức thiết đặt tiên pháp, một làn sáng xanh từ xung quanh hắn phát ra, nhanh như chớp vụt qua không khí.
Giây tiếp theo, cô gái nhỏ chạm vào
lưỡi kiếm từ ánh sáng xanh, hộc ra máu tươi, cả người ngã nhoài về phía trước.

Sau đó liền nhìn thấy cự kiếm đặt ngang người cô ta.

Cô gái trực tiếp nhào lên cự kiếm, sau đó cô cưỡi lên cự kiếm bay về phía Thiên Hà Kiếm Tiên.
“Tu sĩ Kim Đan Cảnh, vậy mà chỉ dùng thượng phẩm thần binh cấp hai, xem ra văn minh tu luyện của Côn Luân Hư cũng không ra làm sao cả.” Trong lòng Diệp Thiên cười lạnh.
“Văn minh tu luyện của Côn Hư thừa hưởng từ Thiên Hoang Tinh, tu sĩ Kim Đan Cảnh của Thiên Hoang Tinh đều ít khả năng dùng đến tinh phẩm pháp bảo thần binh, huống gì là Côn Hư, hắn có thể dùng đến thượng phẩm thần binh đã tính là không tồi rồi.” Bạch Hổ cảm nhận được suy nghĩ của Diệp Thiên, dùng ý thức truyền đạt đến hắn.
Diệp Thiên hiểu được ý liền gật đầu.
Mà vào lúc này, Thiên Hà Kiếm Tiên đã tìm ra được cô gái nhỏ, nhìn thấy cô ta tuy rằng bị nội thương, nhưng không quá là nghiêm trọng thì mới an tâm, không kìm được mà nhìn Diệp Thiên với ánh mắt kinh ngạc.
“Hiện tại đã biết cha tôi lợi hại thế nào rồi chứ?” Đóa Đóa rất đắc ý nói với cô gái nhỏ, khiến cô ta ôm một bụng tức giận.
“Ha ha.” Thiên Hà Kiếm Tiên cười mỉa một tiếng “Lão phu sợ rằng sẽ giết chết nhóc con thôi, vừa rồi cú đấm đó mới dùng đến một phần năm lực đạo, nếu dùng toàn lực, cả nhóc lẫn cha nhóc đều đã bị nổ tung rồi.”
“Nói bậy.” Đóa Đóa không chịu thua kém nói: “Cha tôi cũng chưa dùng hết sức, không thì làm nát kim đan của ông rồi.”
“Ha ha ha!”
Thiên Hà Kiếm Tiên vốn dĩ yêu thích cô bé tinh quái này, vì vậy không hề tức giận, ngược lại càng yêu thích cô bé này hơn.

Thốt ra một trận cười sảng khoái.
Diệp Thiên cũng cười gượng, nhưng không làm ảnh hưởng đến hình tượng vĩ đại của bản thân mình trong mắt cô bé, hắn mới không nói rằng Thiên Hà Kiếm Tiên mà dùng hết sức, nếu không có Huyền Thiên chiến giáp bảo vệ, thật sự có thể bị đánh tan rồi.
Dù sao Thiên Hà Kiếm Tiên vẫn là đỉnh cao của Kim Đan Cảnh, còn hắn mới là đỉnh cao của Thần Hải Cảnh, tất cả đã vượt qua cảnh giới vĩ đại, tuy rằng tất cả những gì Thiên Hà Kiếm Tiên tu luyện không hoàn toàn là tiên đạo chính thống.


Tuy nhiên, cũng không khác nhiều so với tiên đạo chính thống là bao, so với Phù Vương, tiên đạo mà họ tu luyện mạnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên, có Huyền Thiên chiến giáp bảo vệ, tuy rằng không thể đánh chết Thiên Hà Kiếm Tiên, nhưng chắc chắn có thể khiến hắn khiếp sợ.
“Không ngờ rằng đạo hữu đến kim đan cũng không có, nhưng lại có thể một đấm đánh bại cú đấm dùng một phần năm của tôi mà không có bất kì thương tích nào, xem ra lai lịch đạo hữu không nhỏ.” Thiên Hà Kiếm Tiên lập tức thay đổi cái nhìn khác về Diệp Thiên.
“Trông thật nhã nhặn, cũng không hề thô bạo chút nào, tôi cũng không phải là mời quen biết ông, nếu không kiếm này của tôi đã chém chết ông rồi, cũng sẽ khiến ông biết rằng cái gì mới gọi là đáng sợ.”
Nói xong, Diệp Thiên triệu hồi Long Ngâm Kiếm, thanh kiếm hư không chém một nhát vào không trung cách thứ ba để mở âm dương.
“Đây là…”
Sau khi nhìn thấy nhát kiếm này của Diệp Thiên, một ánh sáng xanh không thể nhìn rõ xuất hiện trong hư không, trên không trung chia thành hai phần, hai bên đều có không khí, ở giữa giống như một địa ngục âm u tối tăm, thậm chí có thể nhìn thấy đầy thi thể và máu me, có thể nghe thấy cả tiếng quỷ khóc soi gào, kinh sợ khác thường!
“Cây bút thần! Thanh kiếm này thật sự là cây bút thần!”
Trông thấy, Thiên Hà Kiếm Tiên thán phục liên tục, lập tức chắp tay nói với Diệp Thiên: “Thanh kiếm này của đạo hữu đủ để trở thành thần, so với thanh kiếm chặt đứt thiên hà của tôi năm đó khí thế mạnh hơn nhiều, bàn luận về kiếm đạo trước mặt đạo hữu, tôi tự cho bản thân không bằng, thật đáng hổ thẹn!”
Ông ta đã không dám tự xưng là lão phu nữa rồi, bị thanh kiếm này làm cho kinh hãi vô cùng.
Nhưng cô gái nhỏ sau khi nghe xong như chết lặng.
Sư tôn sau khi tự mình chặt đứt thiên hà liền được Quan Vũ Nguyên Anh Chân Quân mệnh danh là đệ nhất kiếm đạo.

Vậy mà giờ ở trước mặt một tu sĩ phàm gian, lại tự nhận mình kiếm đạo không bằng?
Trời ạ! Đây nếu để tu sĩ Côn Hư biết được, lẽ nào lại không bị kinh ngạc?
“Tôi hi vọng ông có thể giữ kín chuyện này, đừng đem chuyện con gái tôi mang trong mình trái tim Thất Khiếu Linh Lung truyền ra ngoài.

Nếu không thế lực sau lưng tôi sẽ khiến ông biết được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.” Diệp Thiên nói một cách uy hiếp.
Sức tấn công của hắn còn không đủ để giết Thiên Hà Kiếm Tiên, vì để bịt miệng Thiên Hà Kiếm Tiên, chỉ có thể dùng chiêu uy hiếp này, hắn tin rằng Thiên Hà Kiếm Tiên sẽ kiêng nể.
Quả nhiên.


Thiên Hà Kiếm Tiên vội vàng nói: “Không biết thế lưc đứng sau đạo hữu đến từ đâu?”
Hắn biết rằng Diệp Thiên đến kim đan còn không có, nhưng lại có thanh kiếm đáng sợ hơn của mình, người truyền dạy chắc chắn là người vô cùng lợi hại, không phải là người hắn có thể động đến.
“Thiên Hoang.” Diệp Thiên chỉ thốt lên hai từ.
Kết quả, hai chữ này vừa nói ra, Thiên Hà Kiếm Tiên và cô gái nhỏ đột nhiên run người lên, suýt chút nữa ngã xuống từ trên cao nghìn mét xuống, kinh ngạc vô cùng.
Giây tiếp theo!
Thiên Hà Kiếm Tiên cúi xuống lạy: “Tại hạ trí nhớ tồi, không biết trước mặt là Thiên Hoang thượng tiên, lại tưởng lầm rằng tu sĩ trần gian, mong thượng tiên lượng thứ cho tại hạ tội thất lễ.”
Thật buồn cười, truyền nhân của Côn Hư có nguồn gốc từ Thiên Hoang, mà Thiên Hoang lại là thánh địa tu hành của tu sĩ Côn Hư, vô số tu sĩ Côn Hư vì vào được Thiên Hoang, đã bị gió lớn trên thiên lộ thổi cho hồn bay phách tán, nhưng cho dù là vậy, mỗi năm vẫn có không ít tu sĩ liều mạng bước lên thiên lộ.
Vì vậy tu sĩ của Thiên Hoang với tu sĩ Côn Hư mà nói, đó chính là thượng tiên tôn quý không gì so sánh được, dù cho chỉ là một tu sĩ nhỏ bé của Thiên Hoang, vẫn không dám mạo phạm, tránh việc đắc tội đến thế lực đứng sau tu sĩ Thiên Hoang, một chiến hạm tinh không bay đến, có thể khiến cho cả môn phái của hắn bị san bằng.
Đây chính là lý do hắn đột nhiên cung kính với Diệp Thiên.
“Không biết không có tội, sẽ không có lần sau nữa.” Diệp Thiên lạnh nhạt nói.
“Vâng vâng vâng.” Thiên Hà Kiếm Tiên lắc đầu lia lịa nói: “Xin thượng tiên yên tâm, tại hạ nhất định sẽ giữ kín miệng, tuyệt đối không dám hé ra nửa lời.
“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Thiên hài lòng gật đầu, từ trong vòng không gian lấy ra phỉ thúy hồ lô ném cho Thiên Hà Kiếm Tiên, nói: “Đây là thứ vô dụng tôi không dùng đến, nếu ông cảm thấy có ích thì cầm lấy dùng đi, coi như là phí bịt miệng ông.”
Nói xong, Diệp Thiên dùng Long Ngâm Kiếm làm phi kiếm, mang theo Bạch Hổ nhanh chóng biến mất.
“Bảo bối! Đây thật sự là bảo bối mà!”
Kết quả, Thiên Hà Kiếm Tiên nâng niu phỉ thúy hồ lô, toàn thân run lên vì kích động, nước mắt rưng rưng, không kìm được mà hướng về phía Diệp Thiên rời đi liên tục thán phục.
“Thiên Hoàng thượng tiên thật hào phóng, đem một pháp bảo tốt như vậy vứt đi, Lý Thiên Canh tôi đây coi như là có được một món hời lớn.

Đời này nhất định sẽ không quên được ân tình mà thượng tiên ban cho, càng sẽ không làm chuyện bất lợi đối với thượng tiên, nếu có phạm phải, trời đất không dung tha!”


— QUẢNG CÁO —