Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 452: Một Tiếng Trống Tăng Tinh Thần!





Trong nháy mắt đã trở nên kinh hãi!
Toàn bộ mọi người đều ngơ ngác rồi!
Kết quả này, cho dù là ai đi nữa đều bất ngờ!
Có thể nói, đột nhiên Diệp Thiên lại xông lên, làm cho Bại Thiên Thần Tướng không kịp trở tay, đồng thời làm cho những người đang xem đánh nhau cũng trở tay không kịp.

Thậm chí còn có một số người còn chưa kịp nhìn, chợt nghe thấy một tiếng bịch, sau đó đầu và hai tay Bại Thiên Thần Tướng đều bay xuống.

"Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy được?"
Cảnh Dụ Thần Tử thực sự là không thể tin vào mắt mình, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn, cả người đều lộ ra vẻ không biết phải làm gì.

"Không phải là cậu ta bị Bại Thiên Thần Tướng giết chết rồi sao, sao lại giết lại Bại Thiên Thần Tướng được?" Cảnh Dụ Thần Tử đưa hai tay nắm lấy áo Âu Dương Tĩnh, vẻ mặt dữ tợn mà rít lên.

Vừa nãy ông ta cảm thấy không vui, nên cúi đầu xuống, không thấy được cảnh tượng Diệp Thiên xông lên đánh lại, cho nên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Cảnh Dụ Thần Tử, là như thế này.

"
Vẻ mặt Âu Dương Tĩnh hoảng loạn mà nói mọi chuyện vừa xảy ra.

Bởi vì một vị thần tướng Huyền Tông bị giết, ông ta không kinh ngạc mới là lạ, lỡ như tông chủ Thần Huyền Tông trách tội, thì Cảnh Dụ Thần Tử cũng không cứu được ông ta.

"Tại sao cậu lại không nhắc nhở hả? Tại sao?"
Cảnh Dụ Thần Tử sắp điên rồi, tức giận mà rít lên với Âu Dương Tĩnh, Bại Thiên Thần Tướng là bị ông ta gọi xuống nhân gian, nếu tông chủ biết việc này, ông ta cũng không tránh khỏi quan hệ.

"Tôi tôi tôi…" Âu Dương Tĩnh khóc không ra nước mắt, nói: "Lúc đó tôi sợ ngây người, căn bản không kịp nhắc nhở, Kỳ trưởng lão lại nhắc nhở rồi, nhưng mà Bại Thiên Thần Tướng còn chưa phản ứng lại, liền bị Diệp Bắc Minh đâm thủng đan điền rồi.

"
Cảnh Dụ Thần Tử muốn nói gì đó nữa.

"Cẩn thận!"
Đột nhiên Kỳ trưởng lão kinh hãi mà gọi một tiếng, lôi ông ta rời đi.

Một giây sau!
Ầm ầm!
Thi thể Bại Thiên Thần Tướng đã nện lên chỗ Cảnh Dụ Thần Tử vừa đứng.


Ngay sau đó, một thanh âm truyền từ chín tầng trời xuống.

"Còn ai muốn lên đấu với bản tọa nữa không?"
Rõ ràng là Diệp Thiên, một tay cầm Cửu Long Kim thương của Bại Thiên Thần Tướng, một tay cầm nhẫn không gian huyền kim của Bại Thiên Thần Tướng.

Vừa nãy hắn dùng thần thức để kiểm tra qua, bên trong có ít nhất hai mươi triệu linh thạch, còn có một số loại pháp bảo hạ phẩm, cùng với đan dược, thảo dược, linh dược.

Những thứ này, đều có thể cho Tuyết Thần Tông dùng.

Về phần cây Cửu Long Kim thương này, mặc dù cũng chưa lên được thượng phẩm cấp hai, nhưng mà chất gỗ lại không tồi, có thể dung hóa được, rồi làm lại một cây Long Ngâm kiếm, để tăng Long Ngâm kiếm lên đến thượng phẩm cấp sáu, gia tăng uy lực của Long Ngâm kiếm.

"Diệp Bắc Minh! Cái đồ âm hiểm xảo quyệt này! Dám ám sát chết thần tướng của phái Thần Tông tao! Tao phải băm mày thành vạn đoạn! Báo thù cho Bại Thiên Thần Tướng!!!"
Kỳ trưởng lão nóng mắt đến nỗi có thể chảy ra máu, toàn bộ sức lực của cơ thể cứ như là động cơ chạy vậy, có một loại kích động muốn rút da của Diệp Thiên.

Giây tiếp theo, ông ta nhún người, bay lên không trung.

"Tao muốn biết, mày bị Cửu Long Kim thương đâm trúng, tại sao không chết?" Kỳ trưởng lão nghiến răng hỏi.

Thực sự rất khó hiểu, phải biết rằng cây Cửu Long Kim thương đã bị nhiễm vô số vong hồn, lệ khí rất nặng, cho dù ông ta bị thương vàng đâm vào người, thì lập tức sẽ bị vong hồn trên thương hút hết máu.

Mà Diệp Bắc Minh, bị thương đâm xuyên người, nhưng lại giống như là không bị gì hết vậy, làm cho ông ta vô cùng nghi ngờ, khó hiểu.

"Bởi vì căn bản tôi không bị xuyên thấu, tôi chỉ làm chút thủ thuật che mắt, che hai mắt các người mà thôi, thật nực cười là mấy người các người lại rất ngu ngốc, không biết rằng những gì mình thấy chưa chắc là thật.

" Diệp Thiên cười mỉa mà nói, bày ra bộ dạng làm tức chết người.

"Ghê tởm! Mày quá ghê tởm rồi!"
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói xong, Kỳ trưởng lão chỉ cảm thấy phổi sắp tức đến nổ tung rồi.

Giây tiếp theo, ông ta vươn một tay ra, một cây đao xuất hiện trên tay ông ta.

"Chém!"
Ông ta không nói nhiều, giơ cây đao lên chém xuống giữa không trung.

Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng xé rách bầu trời, chưa đến một giây sau, liền xuất hiện trên đầu Diệp Thiên.


Ông ta không dám lại gần Diệp Thiên, sợ bị ám chiêu, dù sao tu vi của ông ta cũng hơn Bại Thiên Thần Tướng một chút mà thôi.

Keng!
Diệp Thiên vung thương vàng lên, đánh nhát chém, sau đó cầm thương mà xông lên, xông về phía Kỳ trưởng lão.

Sống hơn mấy mấy trăm ngàn năm rồi, hắn không dùng bất cứ pháp bảo, thần binh gì, trong tay có thương vàng, hắn giống như đang trở lại năm tháng chinh chiến Tinh Vực vậy, làm cho ý chí chiến đấu của hắn lại hào hùng hơn.

Leng keng!!!
Rất nhanh, một đao một thương, hai người đã đánh nhau giữa không trung, đánh cho trời đất tối sầm, âm thanh như sấm sét, mấy trăm hiệp cũng không phân được thắng thua.

"Mẹ ơi! Không ngờ là Diệp Bắc Minh lại lợi hại như vậy!"
Cho dù là đệ tử các tông, hay là trưởng lão của Huyết Vân Tông, đều không dám rời mắt.

Thậm chí ngay cả Cảnh Dụ Thần Tử, vẻ mặt cũng đầy sợ hãi.

Ông ta hoàn toàn không ngờ được, chiến lực của Diệp Bắc Minh lại dũng mãnh như vậy.

Trên thực tế, Diệp Thiên không đấu lại được Kỳ trưởng lão, nhưng hắn có Huyền Thiên chiến giáp bảo vệ, Kỳ trưởng lão căn bản không thể làm hắn bị thương, mà công kích của Diệp Thiên thì không đủ, cũng không thể làm Kỳ trưởng lão bị thương, vì vậy mới có thể xuất hiện cảnh tượng hai bên ngang bằng như thế này.

"Còn ngơ ra đó làm gì! Đi giúp Kỳ trưởng lão đi!"
Cảnh Dụ Thần Tử nhìn thấy mà lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên nhanh trí, hét với đám người Âu Dương Tĩnh.

"Được được được!"
Âu Dương Tĩnh nói được ba lần, gọi mười vị trưởng lão lên, toàn bộ đều hiện pháp thân, liên thủ vây đánh Diệp Thiên.

"Xông lên đi!"
Diệp Thiên vốn định làm tiêu hao sức khỏe của Kỳ trưởng lão, đợi cho sức khỏe của ông ta yếu đi, liền một chiêu mà giết chết, kết quả lại chạy đến mười người gây rối, khiến cho suy nghĩ này của hắn liền sụp đổ, dứt khoát thu hồi lại thương vàng, gọi Long Ngâm kiếm ra, bắt đầu thi triển chân quyết Thần Kiếm Ngự Lôi.

"Giết nó!"
Thấy Diệp Thiên vẫn không động đậy mà đứng đó, Kỳ trưởng lão liền hô lên một tiếng, nâng đao lên chém về phía Diệp Thiên.

Keng!
Kỳ trưởng lão bị đẩy lùi một bước, Diệp Thiên không hề có chuyện gì.


Keng keng keng!!!
Kỳ trưởng lão lại chém liền mấy đao.

Ầm ầm ầm!!!
Đám người Âu Dương Tĩnh liên tục ra mấy đòn mạnh.

Nhưng mà, không thể chấn động được lớp phòng ngự của Diệp Thiên.

"Phòng ngự thật khủng khiếp!"
Đám người Kỳ trưởng lão trở nên kinh hãi.

"Thảo nào cậu ta không sợ hãi cái gì, hóa ra là phòng ngự của cậu ta lại cao như vậy!" Âu Dương Tĩnh hoảng sợ mà nói.

"Tiếp tục công kích, tôi không tin là không phá được phòng ngự của cậu ta!" Kỳ trưởng lão không tin, tiếp tục dùng toàn bộ sức lực của mình điên cuồng mà chém.

Đám người Âu Dương Tĩnh cũng y hệt như vậy.

Ngay vào lúc này, hét lớn một tiếng: "Sấm đến!"
Giây tiếp theo, một lưới điện kinh khủng phóng xuống.

"Không ổn! Cậu ta xuất đại chiêu rồi! Nhanh rút!"
Đột nhiên Kỳ trưởng lão kinh hãi mà hô.

Kết quả ông ta còn chưa dứt lời, còn chưa rút khỏi phạm vi tấn công, bao gồm cả ông ta, mười hai kim đan đều bị hàng rào điện nhốt lại.

"Trời ạ!"
Toàn bộ người ở phía dưới cũng kinh ngạc.

Hoảng sợ muốn chết mà nhìn một màn chấn động này.

Rất nhanh, hàng rào điện đã tản đi, mười hai vị kim đan hóa thành pho tượng giữa không trung, thất khiếu đều có khói toát ra, mặt đen như là mới bị đốt xong, tóc cũng xoăn tít, đầu óc đều ong ong, não của toàn bộ đều chập chờn.

Bắt trộm phải bắt tên cầm đầu trước, đương nhiên Diệp Thiên hiểu được điều đó, lập tức dùng Phần Thiên Quyết, tập hợp toàn bộ ngọn lửa tích trong mười mấy ngày nay mà phóng đến Kỳ trưởng lão.

"A!!!"
Rất nhanh Kỳ trưởng lão kêu lên một âm thanh thảm thiết.

Mặc dù biển lửa không lớn, nhiệt độ cũng chỉ có một nửa thành sức lực, nhưng vẫn làm cho Kỳ trưởng lão hét lên thống khổ, tán loạn trên không trung.

Diệp Thiên thấy một tiếng trống liền tăng tinh thần, lúc này thi triển ra thức thứ ba của Hư Không Thánh Kiếm Quyết, định chém về phía Kỳ trưởng lão.

Một chiêu tiến vào giữa!

Rầm!
Phòng ngự của Kỳ trưởng lão giảm đi, bị chém thành hai nửa, kim đan bị Diệp Thiên hút vào trong tay, sau đó bóp cho nổ tung.

Xếp hạng thứ năm trăm hai mươi bảng Thần Quân, Kỳ Sơn, chết!
Toàn bộ mọi người đều chấn động!
"Chạy! Chạy nhanh!"
Lúc này Âu Dương Tĩnh hồi phục lại tinh thần, không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, đánh thức mười trưởng lão nhanh chóng bỏ chạy, đã không còn dũng cảm tiếp tục chiến đấu nữa rồi.

Nói đùa, ngay cả cao thủ như Kỳ trưởng lão cũng bị Diệp Bắc Minh giết chết rồi, nếu bọn họ còn đánh tiếp, thì bọn họ cũng chết hết.

"Kỳ trưởng lão!"
Lúc này Cảnh Dụ Thần Tử mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy trên mặt đất, là hai nửa cơ thể của Kỳ trưởng lão đang bốc cháy, cả người ông ta đều ngơ ngẩn rồi.

Nhưng rất nhanh, ông ta cũng không quan tâm nữa, lấy ra một phù chú độn thổ có thể độn thổ được năm mươi mét, chuẩn bị bỏ chạy.

"Tôi sẽ không để cho ông về báo tin đâu!"
Không đợi Cảnh Dụ Thần Tử cầm được tấm phù chú, Diệp Thiên đánh một chưởng xuống, nghiền Cảnh Dụ Thần Tử thành thịt băm.

"Đánh gãy tay những người đó, chân thì đừng đánh gãy, để cho bọn họ quay về nhắn gửi cho tông chủ nhà họ, không ngờ tông môn bị tôi hủy diệt, mỗi tông môn chuẩn bị năm mươi triệu linh thạch đưa đến cho tôi, sau đó các người tiếp tục kiểm tra năng lực, tôi đi một chuyến đến Huyết Vân Tông.

"
Diệp Thiên dặn dò với mấy vị trưởng lão của Tuyết Thần Tông.

Sau đó, hắn đuổi theo đám người Âu Dương Tĩnh đang chạy về hướng khác.

Hắn phải lượn qua Huyết Vân Tông một lát, để lấy thêm nhiều nguyên liệu tu hành của Huyết Vân Tông.


Mà lúc này, Côn Luân Hư, Thần Huyền Tông.

Một vị trưởng lão vô cùng khẩn cấp mà xông đến tẩm cung của tông chủ.

"Không hay rồi tông chủ, thần bài của Thần Tử, thần bài của vị trưởng lão thứ mười tám, thần bài của Bại Thiên Thần Tướng đều vỡ vụn hết rồi!"
"Cái gì!"
Tông chủ Thần Huyền Tông kinh hãi.

Thần bài vỡ vụn có nghĩa là ba người đã chết.

"Điều tra! Lập tức cho người đi điều tra cho tôi!"
"Vâng! Tông chủ!"


— QUẢNG CÁO —