Chàng Rể Trường Sinh

Chương 244: Hai người tìm tôi có việc gì?”,



Đinh Dũng chìm trong “hư ảo”, không phát hiện ra có bóng người đến bên mình từ lúc nào. Mãi tới khi linh lực bên trong cơ thể ngưng tụ lại vùng Đan Điền rồi dần dần thực hoá thì linh hồn anh mới quay trở lại cơ thể.  

Đúng lúc này, Đinh Dũng chợt giật mình. Kim Đan được thực hoá trong Đan Điền lại không hề ổn định, có xu hướng muốn vỡ ra. Đinh Dũng vội ổn định tinh thần, đóng ngũ quan.  

Cách Đinh Dũng không xa, có một cô gái đang đứng đó. Cô ấy lặng lẽ nhìn Đinh Dũng lơ lửng trong không gian mà ngỡ ngàng.  

Cô gái này chính là Hạ Lan, em gái của Hạ Diệp. Cô ta nhân lúc mọi người đang mổ xẻ xác con gấu trắng nên lén chui ra khỏi thân cây, muốn xem xem Đinh Dũng làm gì. Không ngờ vừa tới đây đã thấy cảnh này khiến cô không khỏi thẫn thờ.  

Hạ Lan chưa bao giờ thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy, lúc này trong lòng không khỏi căng thẳng. Nghĩ tới Cát Lão từng kể về câu truyện truyền thuyết mà trong đôi mắt cô lại hiện lên ánh nhìn kỳ lạ. Lẽ nào Đinh Dũng thật sự là thần trong truyền thuyết sao?  

Advertisement

Ở một bên, Đinh Dũng cố đóng ngũ quan, không quan tâm tới mọi vật ở thế giới bên ngoài nữa, bắt đầu chuyên tâm ngưng kết Kim Đan. Vừa rồi anh không nhìn rõ nhưng có vẻ như nhìn thấy một bóng người.  

“Thật sự sơ ý quá rồi”, Đinh Dũng cau mày. Cũng may đối phương không có ý hại mình, nếu không thì vào thời khắc quan trọng thế này mà ra tay với anh thì chắc chắn sẽ gây ra hậu quả khôn lường.  

Thời gian cứ thế dần trôi, cuối cùng, toàn bộ linh lực trong cơ thể Đinh Dũng đã ngưng tụ lại với nhau, co lại thành hình tròn như quả bóng chừng nắm tay trong suốt màu xám nhạt, trông vô cùng thuần khiết.  

Đây chính là Kim Đan mạnh nhất mà Đinh Dũng có được sau nhiều lần kết Kim Đan. “Đan” vốn dĩ không bao hàm bất cứ thuộc tính nào, thuộc tính thuần nên chỉ cần tu luyện công pháp tương ứng là có thể biến đổi theo thuộc tính tuỳ ý. Không bó buộc thuộc tính đơn nhất, khả năng chiến đấu đương nhiên có thể tăng lên gấp bội.  

Advertisement

Sau khi hoàn thành việc kết đan, một luồng khí tức lan ra từ trong cơ thể Đinh Dũng, cả người anh như được thay da đổi thịt. Da dẻ càng lúc càng trắng hồng, cơ thể cũng thêm dẻo dai. Mặc dù hình dáng không thay đổi nhưng khí chất lại càng tăng thêm bội phần.  

Đinh Dũng hít sâu, thu hồi toàn bộ linh khí về, sau đó phất tay về phía miếng ngọc bội trong không gian. Chín chín tám mốt miếng ngọc bội lơ lửng bên cạnh anh bay ngay về tay anh.  

Sau đó, tay phải anh dùng lực nắm lại, một luồng khí tức khủng khiếp tản ra từ trong lòng bàn tay. Thực lực tăng thêm khiến Đinh Dũng cảm thấy rất dễ chịu. Thực lực ban đầu là Tông Sư, hiện giờ anh đã bước vào thời kỳ Kim Đan, thực lực hoàn toàn vượt qua Tông Sư bình thường.  

“Đại, Đại Nhân xin tha mạng”, mãi tới lúc này, Hạ Lan mới phản ứng lại, vội quỳ dưới đất, lên tiếng: “Hạ Lan không cố ý nhìn trộm Đại Nhân luyện công”.  

“Cô đến có việc gì?”, Đinh Dũng cau mày hỏi.  

Hoặc có thể nghe ra giọng không mấy vui vẻ của Đinh Dũng mà Hạ Lan tái mặt, lập tức cúi đầu, sợ hãi nói: “Không, không có gì ạ, tôi…”  

“Hạ Lan, Đại Nhân”, đúng lúc này ở phía xa vang lên tiếng gọi của Hạ Diệp.  

Chẳng mấy chốc, Hạ Diệp cầm chiếc đèn lồng đi tới. Khi thấy Hạ Lan đang quỳ dưới đất thì mặt mày tái mét cả lại. Ông ta vội quỳ theo, nhìn Đinh Dũng cung kính, nói: “Xin Đại Nhân bớt giận, không biết Hạ Lan phạm phải tội gì?”  

“Đều là lỗi tại tôi, tôi không nên nhìn lén Đại Nhân luyện công, xin Đại Nhân trừng phạt”, Hạ Lan nghiến răng bấm bụng nói.  

Lúc này trong lòng cô hối hận mãi không thôi. Vị thần trong truyền thuyết chắc chắn đều là lão quái vật, tâm tính hỷ nộ vô thường. Sao cô ta lại tự nhiên chạy tới đây cơ chứ. Giờ rất có khả năng còn liên luỵ tới anh trai. Cứ nghĩ vậy, mặt mày Hạ Lan càng tái đi.  

Nghe em gái nói vậy, Hạ Diệp cũng biến sắc. Ông ta không ngờ Hạ Lan lại nhìn lén Đinh Dũng luyện công. Lúc này ông ta đâu dám cho dự gì thêm, lập tức quỳ xuống đất nói với Đinh Dũng: “Đại Nhân, xin cậu tha cho Hạ Lan lần này. Nó không cố ý nhìn lén cậu đâu. Nếu như cậu muốn trừng phạt thì trừng phạt tôi đi”.  

Đinh Dũng cau mày nhìn Hạ Diệp hắng giọng: “Đứng dậy cả đi, sau này không có sự cho phép của tôi thì không được tới quấy rầy tôi”.  

“Vâng! Đa tạ Đại Nhân tha mạng”, Hạ Diệp nghe vậy thì như được đại xá.  

Quần áo của Hạ Diệp mồ hôi đầm đìa, lúc này nghe Đinh Dũng nói vậy, ông ta thở phào một hơi, vội xoa ngực, nhìn Đinh Dũng hiếu kỳ, nói: “Đa, đa tạ Đại Nhân tha mạng”.  

Lúc này nhận thức của Hạ Lan về Đinh Dũng lại thay đổi một chút. Vị Thần trong truyền thuyết hình như cũng không cao cao tại thượng như lời đồn.  

“Hai người tìm tôi có việc gì?”, Đinh Dũng hít sâu một hơi hỏi.  

Nghe vậy, Hạ Diệp vội đứng dậy chắp tay, nói: “Đại Nhân, thịt của con gấu trắng đã được mổ xẻ xong xuôi, chúng tôi nấu một phần rồi, mời Đại Nhân cùng tới thưởng thức”.  

“Thịt của gấu trắng?”, Đinh Dũng thẫn thờ sau đó gật đầu: “Đi thôi”.  

Bên trong cơ thể con gấu này không hề ngưng tụ Kim Đan, vậy thì thịt của nó có phải có gì đó khác biệt không? Nghĩ tới đây, Đinh Dũng lại nhanh chóng bước đi, dẫn theo hai người về thôn.  

Vừa đi vào thôn liền ngửi thấy mùi rất thơm, cả đám người đang bận rộn ở khu trung tâm của ngôi làng. Có người đang canh nồi luộc, cũng có người đang nướng, khắp nơi đều lan toả mùi hương nồng đượm.  

“Mùi này thơm thật”, Đinh Dũng cảm thấy bất ngờ. Trước đó không phải anh chưa từng ăn thịt gấu nhưng không ngờ thịt con gấu này lại thơm như vậy, chỉ ngửi mùi đã nhỏ rãi rồi.  

“Đại Nhân, đây là thịt gấu vừa nướng xong, mời cậu thử ạ”, Đinh Dũng và hai anh em Hạ Diệp vừa đi tới, Cát Lão lập tức cầm một bát thịt nướng đến, nhiệt tình mời Đinh Dũng.  

Thấy vậy Đinh Dũng cũng không tỏ ra khách khí. Đinh Dũng lấy một miếng thịt cho vào miệng và chợt rùng mình, cau mày.  

Thịt con gấu này vừa vào đến miệng đã có một mùi vị nồng xực vào cổ họng, nhưng anh lại không mấy chú ý đến điều này mà chú ý tới luồng linh khí nhạt nhoà tản ra từ miếng thịt.  

Miếng thịt mang theo linh khí nhạt nhoà cho nên nó ngon hơn rất nhiều so với thịt gấu thông thường. Có điều đó không phải là Kim Đạt kết tụ trong cơ thể, đây là một hình thức tu hành mới?  

Đinh Dũng với vẻ mặt thắc mắc đem cái bát đưa lại cho Cát Lão, cau mày lắc đầu. Thực sự thì anh vẫn nghĩ chưa thông, rốt cục có chuyện gì chứ?  

“Đại Nhân, có gì không ổn sao?”, thấy Đinh Dũng lắc đầu cau mày, Cát Lão vội hỏi.  

Thế nhưng Đinh Dũng lại không để ý đến ông ta mà thầm nhủ: “Kỳ lạ, không phải chứ, có chuyện gì thế nhỉ?”
— QUẢNG CÁO —