Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1167



Hai người Nam Tước và Triệu Hùng, một trước một sau điên cuồng bay nhảy ở bên trong tiểu khu Trung Thuận Nam Uyển.

Nam Tước chạy trốn rất nhanh, nhưng mà Triệu Hùng đuổi theo càng nhanh hơn. Trong nháy mắt, Nam Tước đã bị Triệu Hùng đuổi theo kịp.

Nam Tước biết thân pháp của Trọng Ảnh rất giỏi, nhưng mà anh ta khởi động trước tiên, khoảng cách không đến ba mươi mét đã bị Triệu Hùng đuổi theo.

Chỉ là vừa nghĩ tới Trọng Ảnh chỉ giỏi về thân pháp, võ công cũng tương đối bình thường, anh ta cũng yên tâm lại.

Sau khi dừng bước, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm Trọng Ảnh, dùng tiếng Trung gà mờ nói với Triệu Hùng: "Anh tên là Trọng Ảnh à? Thân pháp thực sự rất là lợi hại."

Trong lòng của Triệu Hùng đang lo lắng mạng sống của Hà Ngọc Kỳ, làm sao có thời gian nói nhảm với người đàn ông nước ngoài này, anh đưa tay kéo một cái bên hông, dây thắt lưng Rồng Lân bỗng nhiên xuất hiện trên tay của Triệu Hùng.

Nhìn thấy dây thắt lưng Rồng Lân này, sắc mặt của nam Tước biến đổi. Anh ta quay người định chạy trốn thì Triệu Hùng sử dụng ba thức bộ roi trong tiên pháp, dây thắt lưng Rồng Lân cuốn lấy cổ của Nam Tước.

Triệu Hùng dùng thêm lực tay kéo một phát, cả người Nam Tước ngã xuống trước mặt Triệu Hùng.

Nam Tước còn chưa đứng lên thì lấy thêm một cây dao găm ra trên tay, đâm về phía bắp chân của Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhanh chóng né tránh, đạp một cái, không chỉ né tránh tập kích của Nam Tước mà còn đạp trúng vào cổ tay của anh ta, đá dao găm của anh ta rơi ra ngoài mấy mét.

Chỉ thấy Triệu Hùng lắc một cái Rồng Lân trên tay, trên không truyền đến âm thanh nổ tung.

Thi triển ra liên hoàn roi, một roi tiếp lấy một roi quật trên cơ thể của Nam Tước.

Nam Tước tránh né rất nhanh, nhưng mà Triệu Hùng quất roi giống như mọc thêm con mắt vậy, cho dù anh ta trốn tránh như thế nào cũng không thoát khỏi.

Mỗi một roi được đánh xuống vẫn còn có lực ngàn cân, đánh Nam Tước tróc da tróc thịt, trong miệng anh ta thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cho dù là cách ở xa nơi này vẫn có thể nghe được.

Tại trong mắt của Triệu Hùng, ba người Ma Nhân, Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi này, giống như súc vật trong xã hội vậy. Trước đó đã có không biết bao nhiêu người chết ở trong tay của bọn họ.

Mười mấy roi đi qua, Nam Tước bị Triệu Hùng quất đến mức quần áo trên người đã nứt ra từng mảnh, lộ ra da thịt đầy máu tươi.

Nam Tước bị quất đến thoi thóp nằm trên mặt đất, đã sớm đã mất đi năng lực hành động.

Triệu Hùng cất dây thắt lưng Rồng Lân lại, đi chậm rãi đến bên người Nam Tước.

Bên trong ánh mắt của Nam Tước hiện ra thần sắc kinh khủng, nhìn qua Triệu Hùng, trong cổ họng của anh ta phát ra mấy từ rất khó khăn: "Anh... Anh rốt cuộc là ai?"

Triệu Hùng ngồi xổm ở trước mặt Nam Tước, nói ra hai từ "Triệu Hùng".

"Anh..."

Nam Tước vừa nói ra một chữ "Anh..." thì một cái tay của Triệu Hùng đã bóp ở trên cổ anh ta.

Ánh mắt của Triệu Hùng vô cùng lạnh lùng, lạnh giọng nói: "Biết chốn về của sát thủ là cái gì không?"

Nam Tước phát ra âm thanh gầm nhẹ, hô hấp bị tắc nghẽn, hai mắt lồi ra như mắt cá chết vậy.

"Các người là vì tiền mà giết người, mà Triệu Hùng tôi giết toàn là người đáng chết. Chết trong sự sợ hãi, chính là chốn về cuối cùng của sát thủ các người." Nói xong, anh dùng thêm lực ở trên tay, vang lên âm thanh "Răng rắc", xương cổ của Nam Tước đã bị Triệu Hùng bóp nát.

Sau khi giết chết Nam Tước, Triệu Hùng trò chuyện với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, Nam Tước và Huyết Sắc Mân Côi đều đã bị tôi giết chết rồi, tên Ma Nhân kia xuất hiện hay chưa."

"Không có. Người này rất ranh mãnh, chắc chắn là sợ trúng kế."

Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: "Vậy anh liên hệ với cảnh sát tới làm tốt hậu sự đi. Hai người này là tội phạm truy nã quốc tế, tiền thưởng cũng không phải ít. Vừa vặn mượn cơ hội này cảnh cáo một phen với Am Cẩu."

"Cậu chủ. Tôi đã sắp xếp mọi thứ bên này xong rồi."

"Ừ. Thế cứ để trước tiên thế này, tôi đi qua xem Ngọc Kỳ một chút."

"Ngọc Kỳ sao rồi?" Trần Văn Sơn quan tâm dò hỏi.

"Xảy ra chút ngoài ý muốn, có thể đã bị thương. Anh xử lý hậu sự nhanh đi. Tôi đi qua nhìn cô ấy một chút."

"Được!"

Sau khi cúp máy, Triệu Hùng bước nhanh về phía nhà họ Kiều.

"Hoa Di. Hoa Di..."

Cách thật xa, Triệu Hùng vẫn có thể nghe được người đàn ông họ Kiều thét lên tên của Hà Ngọc Kỳ.

Triệu Hùng không khỏi bước nhanh hơn, đi vào trong tứ hợp viện rồi nhìn qua, chỉ thấy khóe miệng của Hà Ngọc Kỳ tràn đầy máu tươi, hai mắt nhắm chặt, quả thật dọa cho Triệu Hùng sợ hãi.

Nếu mà Hà Ngọc Kỳ xảy ra chuyện không may, anh thực sự không có cách nào giao phó với thầy Toàn.

"Hoa Di... Cô ấy..." Giọng nói của người đàn ông họ Kiều rất đau khổ, anh ta nói tiếp: "Nếu không phải bởi vì cứu tôi, Hoa Di cũng sẽ không trở thành dạng này."

Triệu Hùng đưa tay dò xét hơi thở của Hà Ngọc Kỳ, cảm thấy hô hấp của cô ấy cực kỳ yếu ớt. Vội vàng nhận lấy Hà Ngọc Kỳ trong tay người đàn ông họ Kiều, thấp giọng kêu: "Ngọc Kỳ. Ngọc Kỳ. Cô sao rồi? Cô đừng làm tôi sợ."

Vợ chồng này nghe Triệu Hùng hô tên Ngọc Kỳ, còn tưởng rằng đây là biệt danh của Hoa Di, cho nên cũng không có để ý.

Triệu Hùng lắc lắc cơ thể của Hà Ngọc Kỳ, Hà Ngọc Kỳ vẫn không có phản ứng.

Đúng lúc này, Hà Ngọc Kỳ cười tươi, đột nhiên mở mắt ra, nhìn Triệu Hùng nói: "Coi như anh còn có chút lương tâm, biết quan tâm tôi."

"Cô..."

Triệu Hùng nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ cười như con hồ ly nhỏ, anh cũng biết cô ấy trêu đùa, tức giận vứt Hà Ngọc Kỳ trong ngực xuống đất.

Bất ngờ không đề phòng, cái mông bền chắc của Hà Ngọc Kỳ té xuống đất.

Cô ấy phủi phủi bụi bặm trên người, thấy Triệu Hùng tức giận đã rời đi, cô ấy vội vàng nói với vợ chồng Kiều Thị: "Anh Kiều, tôi có việc đi trước, chờ tôi lấy xong ngân châm rồi sẽ đến xem bệnh cho bà cụ. Nếu là có cảnh sát hỏi thăm thì anh cứ nói thật là được."

Nói xong, không đợi người đàn ông họ Kiều trả lời, Hà Ngọc Kỳ đã đuổi theo Triệu Hùng.

Triệu Hùng đi đến một chỗ đằng sau bồn hoa, lấy Ngư Trường Kiếm từ trên người Huyết Sắc Mân Côi xuống.

Bộ dáng Huyết Sắc Mân Côi chết không nhắm mắt, Triệu Hùng đưa tay khép ánh mắt của cô ta lại.

Nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ đuổi theo, anh đứng lên hỏi: "Cô xảy ra chuyện gì vậy? Đều đã đến lúc nào rồi mà còn nói loạn đùa giỡn."

Hà Ngọc Kỳ cong lên miệng nhỏ, nói: "Người ta chỉ muốn thử xem phản ứng của anh thôi mà."

Triệu Hùng nhìn thấy khóe miệng của Hà Ngọc Kỳ còn có vết máu, anh hỏi: "Cô bị thương ở bên trong à?"

"Tôi không có bị thương, chị Lý đã cho tôi mượn áo sợi kim để mặc rồi, bảo bối này thật sự có thể phòng đạn." Hà Ngọc Kỳ đưa tay chà xát vết máu, cười tươi nói: "Đây cũng không phải là máu, là nước dưa hấu. Chính là để gạt anh."

Triệu Hùng hung ác trợn mắt nhìn Hà Ngọc Kỳ, nói cảnh cáo: "Nếu còn có lần sau nữa, tôi sẽ đánh cái mông của cô nở hoa."

Hà Ngọc Kỳ le lưỡi, cười hì hì nói: "Không có lần sau rồi."

Lúc này, Trần Văn Sơn mang theo cảnh sát đi tới.

Trần Văn Sơn lo lắng Hà Ngọc Kỳ xảy ra chuyện, tiến lên quan tâm dò hỏi: "Ngọc Kỳ, cô không sao chứ?"

"Không có việc gì!" Hà Ngọc Kỳ lắc đầu.

Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ. Cảnh sát đã bắt đầu phong tỏa thành phố, truy nã Ma Nhân toàn thành phố rồi."

Triệu Hùng gật đầu rồi nói: "Chúng ta không thể chủ quan. Đêm nay xuất động toàn viên, tranh thủ bắt được người này."