Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo sau khi cầu nguyện xong thì góp tiền ở trong thùng công đức bên cạnh, góp ít nhất cũng phải hơn sáu mươi triệu đồng.
Triệu Hùng cũng biết Lưu Hải Yến là người không thiếu tiền. Chỉ là quyên nhiều tiền như vậy, vẫn để cho Triệu Hùng cảm thấy ngoài ý muốn.
Anh sờ một cái trong túi, trên người chỉ có một triệu rưỡi tiền mặt, cũng học theo Lưu Hải Yến, bỏ một triệu rưỡi tiền mặt vào trong thùng công đức.
Sau khi cầu nguyện ở trong miếu xong, ba người Lưu Hải Yến, Triệu Hùng và Lâm Thanh Thảo tiếp tục leo lên đỉnh núi.
Khi leo đến đỉnh núi thì sẽ có cảm thán tầm mắt bao quát non sông. Nếu như chỉ ở giữa sườn núi, vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy cảnh đẹp khi ở chỗ cao.
Từ vị trí miếu thờ đến đỉnh núi, bọn họ ước chừng bò khoảng hơn bốn mươi phút.
Triệu Hùng ngược lại là không quan trọng, nhưng mà Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đã sớm tràn trề mồ hôi.
Nhìn qua đường cong lả lướt uyển chuyển trên người Lưu Hải Yến, nâng lên hạ xuống, Triệu Hùng không khỏi nhiều liếc mắt. Anh hỏi Lưu Hải Yến: "Đáng giá không?"
"Đương nhiên đáng giá!" Lưu Hải Yến cười cười, dựa vào rào chắn ở đỉnh núi, đưa điện thoại di động cho Triệu Hùng rồi nói: "Anh chụp một tấm hình tôi và Lâm Thanh Thảo đi."
Triệu Hùng tiếp nhận, để Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đứng chung một chỗ, thay hai người chụp mấy tấm ảnh chung.
Dưới ánh mặt trời, hai người phụ nữ vai sóng vai đứng chung một chỗ, trên mặt là nụ cười tràn đầy rực rỡ.
Dọc theo con đường này, Triệu Hùng một mực đang quan sát lấy Lưu Hải Yến. Nhưng mà anh cũng không thấy điều gì khác thường trên người cô ta.
Nhưng càng là như vậy, lại càng để Triệu Hùng cảm thấy người phụ nữ Lưu Hải Yến này rất thần bí.
Đưa điện thoại di động lại cho Lưu Hải Yến, đôi mắt đẹp của Lưu Hải Yến nhìn Triệu Hùng, nở nụ cười xinh đẹp mà hỏi thăm: "Anh có thể chụp chung một tấm hình với tôi hay không?"
Triệu Hùng nghe vậy hơi kinh ngạc một lát. Sau đó cười nhạo Lưu Hải Yến: "Cô không sợ chồng tương lai của cô sẽ nhìn thấy sao?"
"Thôi đi. Anh cũng không sợ thì tôi sợ cái gì." Lưu Hải Yến nói.
Triệu Hùng nói: "Tôi đi theo cô là có sự đồng ý của Thanh Tịnh."
"Thế ý anh là đồng ý sao?" Lưu Hải Yến vui vẻ nói.
Triệu Hùng gật đầu một cái, đi đến bên cạnh Lưu Hải Yến.
Lâm Thanh Thảo vui vẻ nói: "Để tôi chụp tấm hình giúp hai người."
Cô ta tiếp nhận điện thoại mà Lưu Hải Yến đưa tới, thấy Triệu Hùng có ý định giữ một khoảng cách với Lưu Hải Yến, cô ta bĩu môi nói: "Anh Triệu, anh cách cô chủ nhà tôi gần một chút đi. Cô chủ nhà tôi cũng không có ăn thịt anh."
Triệu Hùng dời bước chân về phía bên cạnh Lưu Hải Yến.
"Gần chút nữa!"
"Gần thêm chút nữa đi!"
"Được rồi, dạng này là được. Bảo trì mỉm cười." Lâm Thanh Thảo chụp một tấm lại một tấm, nhìn vào tác phẩm, cô ta vô cùng hài lòng.
Chụp xong, Lưu Hải Yến vội vàng đoạt lấy điện thoại từ tay Lâm Thanh Thảo, nhìn ảnh chụp.
Trên tấm ảnh, trên mặt của Triệu Hùng lộ ra nụ cười phong nhã, phong độ nhanh nhẹn. Mà chính mình lộ ra dáng người cao gầy, xinh đẹp hào phóng.
Lưu Hải Yến rất hài lòng Lâm Thanh Thảo chụp ảnh, cao hứng nói: "Chụp cũng không tệ. Anh Triệu, cảnh sắc bên kia không tệ lắm, chúng ta lại đi qua bên đó chụp thêm mấy tấm?"
Triệu Hùng lắc đầu, nói: "Tôi không thích chụp ảnh. Cho nên cô cũng đừng có được voi mà đòi tiên."
Lưu Hải Yến vừa mới vui vẻ, bộ dạng bây giờ giống như bị tạt một chậu nước lạnh, trong nháy mắt đã dập tắt.
Thấy bộ dạng của Triệu Hùng đang lãnh đạm, cô ta cầm điện thoại di động lên rồi đi chụp hình với Lâm Thanh Thảo.
Triệu Hùng nhìn thấy cảnh sắc không tệ, cũng cầm điện thoại di động lên chụp mấy tấm. Để cho anh không nghĩ tới là, trong bức ảnh mà anh tiện tay chụp lại có chứa Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đang tự chụp ảnh.
Anh vốn định xóa bỏ, nhưng mà ảnh chụp rất không tệ, nên không có cam lòng xoát đi.
Nhìn thấy Lưu Hải Yến mang theo Lâm Thanh Thảo đi tới, Triệu Hùng cất điện thoại di động vào trong túi quần.
Trời tháng ba phương Bắc, vẫn là thời kỳ sinh trưởng của vạn vật..
Chụp tới cảnh đẹp nhưng lại thiếu màu xanh thanh thúy tươi tốt của lá cây, nhưng mà lại có ngọn núi nguy ngã hùng vĩ, ngược lại có cảm giác giống như một bức tranh thủy mặc.
Lưu Hải Yến đi tới bên cạnh Triệu Hùng, nói: "Anh Triệu, lát nữa anh có thể đi theo tôi đi núi Tử không?"
"Chỉ cần cô còn có thể lực, đương nhiên có thể. Dù sao thì tôi đã đến đây cùng cô." Triệu Hùng trả lời rất lạnh nhạt.
"Tôi để anh chán ghét như vậy sao? Sao anh cứ giữ khuôn mặt lạnh như băng khi nói chuyện với tôi vậy?" Lưu Hải Yến chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm Triệu Hùng.
Triệu Hùng trả lời: "Tôi biết cô rất có tiền, nhưng mà thế giới lớn như vậy, có rất nhiều chỗ đáng giá để cô đi du lịch, nhưng mà vị điều gì mà cô lại đến Hải Phòng? Hơn nữa, tôi gặp được kẻ thù khi còn ở Nha Trang thì cô cũng không phải không biết nhưng vì cái gì mà cô đều xuất hiện mỗi lần rất trùng hợp. Lưu Hải Yến, không cần tôi nói nhiều lời chứ?"
"Vậy tôi đã hại anh điều gì chưa?" Lưu Hải Yến hỏi.
Triệu Hùng lắc đầu, nói: "Cho đến bây giờ thì chưa, nhưng không có nghĩa về sau sẽ không."
"Anh đây là suy bụng ta ra bụng người."
Triệu Hùng phản bác: "Khổng tử có nói "chỉ nữ nhân và tiêu nhân là khó nuôi vậy". Tôi chỉ tin tưởng chính tôi nhìn thấy mà thôi."
"Lâm Thanh Thảo, cô đi loanh quanh nơi khác trước đi. Tôi có chuyện muốn nói với anh Triệu." Gương mặt xinh đẹp của Lưu Hải Yến lạnh lùng như băng nói.
Lâm Thanh Thảo gật đầu rồi rời đi.
Lưu Hải Yến lườm qua rào chắn cách đó không xa, sau đó nói với Triệu Hùng: "Chúng ta qua bên kia nói chuyện."
"Được!"
Triệu Hùng gật đầu một cái, cũng muốn nghe một chút rốt cuộc là Lưu Hải Yến muốn nói cái gì với anh.
Rào chắn đỉnh núi, Triệu Hùng và Lưu Hải Yến đều dựa vào lan can đá sau lưng.
Gió trên núi tương đối lớn, từng trận gió mạnh thổi qua, thổi đến vạt áo của Lưu Hải Yến bồng bềnh, tóc tai có chút lộn xộn.
Cô ta đưa tay kẹp tóc lại ở phía sau tai, nói với Triệu Hùng: "Anh Triệu, tôi kể anh nghe câu chuyện."
Triệu Hùng không biết Lưu Hải Yến đang nói cái mê hoặc gì, anh nói: "Được rồi. Cô nói đi."
Lưu Hải Yến hỏi Triệu Hùng: "Anh cho rằng gái lầu xanh là người tốt hay kẻ xấu?"
"Cái này..." Triệu Hùng trầm ngâm, không biết nên trả lời như thế nào.
Lưu Hải Yến nói với Triệu Hùng: "Ở trong mắt đàn ông các anh, gái lầu xanh kia chính là người xấu. Ở trong thời kỳ kháng chiến, có mấy người yêu nước bị người phe địch đuổi bắt đến bị thương, là gái lầu xanh đứng ra cứu bọn họ. Mà vận mệnh sau cùng của con đĩ là bị những người phe địch làm nhục. Tôi muốn hỏi anh, anh có thể nói mấy con đĩ này là người xấu sao?"
Triệu Hùng bị Lưu Hải Yến hỏi không biết trả lời, không rõ Lưu Hải Yến giảng cố sự này là có ngụ ý gì?
"Về sau, cô gái lầu xanh mang thai nhưng không biết là của ai. Sau khi sinh ra, đứa bé bị chửi là con hoang, đứa bé này là vô tội, nhưng mà không có ai sẽ thông cảm bọn họ. Anh cho rằng mẹ con bọn họ là người xấu sao?"Lưu Hải Yến hỏi lại lần nữa.
Triệu Hùng bị Lưu Hải Yến hỏi đến hoang mang.
Lưu Hải Yến thấy Triệu Hùng nhíu chặt lông mày, biết anh không có lĩnh hội hàm nghĩa trong lời nói của cô ta. Cô ta tiếp tục nói:
"Tôi giảng thêm một cố sự cho anh. Đã từng có một nữ sát thủ phụng mệnh đi giết nguyên một nhà. Thế nhưng mà nữ sát thủ này cảm thấy gia đình này có tấm lòng lương thiện, lúc nào cũng đang yên lặng mà làm việc. Về sau, nữ sát thủ thay đổi chủ ý, thích người đàn ông trong gia đình này. Nhưng mà người đàn ông này đã sớm có vợ và con trai. Nếu như nữ sát thủ nói sự thật với tổ chức thì gia đình này sẽ phải chịu sự chém giết. Nhưng mà cách duy nhất để cô ta cứu gia đình này là kết hôn với người đàn ông kia. Dạng này thì tổ chức mới có thể buông tha gia đình này. Như vậy, anh cho rằng nữ sát thủ này là người tốt hay kẻ xấu? Gia đình này có nên cứu hay không?"