Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1210



Hai mắt Lưu Hải Yến lạnh nhạt nhìn Triệu Hùng, trên gương mặt của cô ta đã trở nên lạnh lùng như băng.

"Được. Tốt lắm. Triệu Hùng, đây chính là thái độ của anh đối với tôi sao? Lưu Hải Yến tôi tự cảm thấy là không làm chuyện gì có lỗi với anh, thế mà anh lại vô tình tổn thương đến tôi."

"Sai là tại vì cô là em gái ruột của Lưu Văn Nhân." Triệu Hùng nói.

Nghe Triệu Hùng nói ra ba từ "Lưu Văn Nhân", Lưu Hải Yến mới hiểu rõ vì sao Triệu Hùng tức giận với cô ta.

Lưu Hải Yến quay đầu trừng mắt Thi Sinh hỏi: "Là anh nói cho Triệu Hùng phải không?"

Thi Sinh trả lời: "Không sai!"

"Lưu Hải Yến, em đừng quên! Em là người phụ nữ đã có hôn ước. Em cứ dây dưa cả ngày với người có vợ con như Triệu Hùng thì ra cái thể thống gì? Mà thật sự mà nói thì bố của Triệu Hùng là anh rể của em. Triệu Hùng hẳn phải gọi em là dì nhỏ mới đúng."

"Anh ngậm miệng!" Lưu Hải Yến quát lớn tiếng với Thi Sinh.

Một khi quan hệ giữa cô ta và Triệu Hùng bị công khai, như vậy thì mối quan hệ giữa hai người đã không có cách nào xoay chuyển được.

Lưu Hải Yến lạnh giọng: "Thi Sinh, bây giờ tôi nói rõ ràng cho anh biết. Lưu Hải Yến tôi từ hôn. Tôi sẽ không bao giờ kết hôn với anh. Nhà họ Thi các anh bỏ cái ý nghĩ đó đi."

"Hải Yến, em..."

Thi Sinh cực kỳ hoảng sợ!

Hắn ta tưởng rằng mối quan hệ giữa Lưu Hải Yến và Triệu Hùng bị cắt đứt thì Lưu Hải Yến sẽ khăng khăng một mực kết hôn với hắn ta. Không ngờ rằng lại biến khéo thành vụng, Lưu Hải Yến trực tiếp từ bỏ hôn ước với hắn ta.

Lâm Thanh Thảo đứng ở một bên, cô ta nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Lưu Hải Yến đã trở nên lạnh lùng như băng.

Lạnh đến mức khiến người ta đau lòng, lạnh đến dọa sợ người ta.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy bộ dạng này của Lưu Hải Yến.

Lâm Thanh Thảo là người giúp việc của Lưu Hải Yến nên rất hiểu cô ta. Lâm Thanh Thảo nói với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, chúng ta vẫn nên đi thôi."

Lưu lại nữa cũng chỉ tăng thêm đau lòng mà thôi. Lâm Thanh Thảo không muốn Lưu Hải Yến cố chấp tiếp tục nữa, lớn tiếng khuyên nhủ.

Bộ dạng Lưu Hải Yến giống như không nghe thấy vậy, đôi mắt đẹp của cô ta nhìn chằm chằm Triệu Hùng, hàm răng đều sắp cắn nát bờ môi, nước mắt rưng rưng, cố gắng không khóc lên trước mặt Triệu Hùng.

phảng phất nghe mà làm như không nghe một dạng, một đôi đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Triệu Hùng, hàm răng đều nhanh cắn nát bờ môi, nước mắt rưng rưng, cố gắng không có ở Triệu Hùng trước mặt khóc lên.

"Triệu Hùng, tôi hận anh!" Nói xong, cô ta nghiêng đầu vội vàng rời đi biệt thự Bích Vân của nhà họ Vân.

Lâm Thanh Thảo thở dài một hơi rồi vội vàng đi theo.

Lưu Vũ Tiến tiến lên phía trước đỡ Thi Sinh dậy, thấy bộ dạng đang phát điên của Triệu Hùng, anh ta nói: "Triệu Hùng, chuyện hôm nay, tôi hy vọng dừng mọi thứ ở đây thôi."

"Anh nói dừng ở đây thì mọi chuyện dừng ở đây sao? Anh thì tính là cái thứ đồ chơi gì?" Đôi mắt của Triệu Hùng như muốn phun ra lửa, anh đi chậm rãi về phía Lưu Vũ Tiến và Thi Sinh.

Đúng lúc này, Triệu Khang và Triệu Cao đứng ở bên cạnh nhao nhao ôm bụng ngã trên mặt đất.

Triệu Hùng dừng bước, nhìn sang hai người Triệu Khang và Triệu Cao, không biết bọn họ đang giở trò quái quỷ gì.

Anh vừa mới chuẩn bị dạy dỗ Lưu Vũ Tiến và Thi Sinh, đã thấy bộ dạng của Triệu Khang và Triệu Cao không giống như đang giả bộ.

Triệu Khang và Triệu Cao đau đến chết đi sống lại, lăn lộn quằn quại ở trên mặt đất, ánh mắt hai người lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn về phía Triệu Hùng và nói: "Anh Hùng, cứu... Cứu chúng tôi."

Triệu Hùng vội vàng ngồi xổm xuống, hỏi Triệu Khang và Triệu Cao: "Các người bị sao vậy?"

"Không..... Không biết! Bụng tôi đau quá, Tôi có phải là sẽ... Chết hay không?" Triệu Cao nói đứt quãng.

Ánh mắt của Triệu Hùng nhìn qua Lưu Vũ Tiến, nghiêm nghị hỏi: "Có phải là anh làm chuyện này hay không?"

Lưu Vũ Tiến cười phá lên: "Triệu Hùng, nếu như không có chắc chắn, anh nghĩ rằng tôi sẽ đi một mình tới đây mà không mang theo một người vệ sĩ nào sao?"

Triệu Hùng hừ lạnh một tiếng, nói với Lưu Vũ Tiến: "Hừ. Tôi đã không phải là người nhà họ Triệu nữa rồi, anh nghĩ rằng dùng tính mạng của Triệu Khang và Triệu Cao thì có thể uy hiếp tôi sao?"

Lưu Vũ Tiến cười lạnh nói: "Nếu là anh nghĩ rằng tôi chỉ có chút thủ đoạn này, vậy thì anh đã sai hoàn toàn. Anh có thể không quan tâm sống chết của Triệu Khang và Triệu Cao, nhưng mà tôi không tin anh sẽ không quan tâm tất cả tính mạng của người nhà họ Triệu. Chỉ cần anh làm tôi bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc, tất cả mọi người nhà họ Triệu của anh đều sẽ phải chôn cùng với tôi."

"Anh làm gì bọn họ?" Triệu Hùng trợn mắt

"Anh vẫn nên tự đi hỏi Triệu Khải Thời đi. Ha ha ha..."

Lưu Vũ Tiến tiện tay quăng ra hai viên thuốc cho Triệu Khang và Triệu Cao. Anh ta nói: "Ăn cái này vào đi, tạm thời sẽ đảm bảo mạng chó của các người. Hừ! Một đám phế vật."

Triệu Khang và Triệu Cao vội vàng mở vỏ ngoài viên thuốc ra rồi run rẩy nhét vào trong miệng, sau một lát thì đau đớn trên người mới dần dần biến mất.

Lưu Vũ Tiến đỡ Thi Sinh dây, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh chẳng qua chỉ là con rơi nhà họ Triệu mà thôi. Chỉ cần tôi muốn thì tôi có rất nhiều biện pháp đối phó với anh."

Nhìn qua Lưu Vũ Tiến và Thi Sinh rời đi, Triệu Hùng cũng không có tiến lên ngăn cản.

Từ tình huống phát bệnh vừa rồi của Triệu Khang và Triệu Cao, Triệu Hùng cũng biết lời nói của Lưu Vũ Tiến cũng không giả. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì Lưu Vũ Tiến chính là người đang khống chế tất cả mọi người nhà họ Triệu.

Nếu như tùy tiện đuổi theo, giết một Lưu Vũ Tiến thì rất dễ dàng, nhưng toàn bộ nhà họ Triệu thật sự có khả năng chôn cùng. Hẳn là đám người này đã dùng thủ đoạn này để khống chế toàn bộ nhà họ Triệu.

Triệu Hùng đưa mắt về phía Triệu Khang và Triệu Cao, cất giọng hỏi: "Rốt cuộc các người bị sao vậy?"

Triệu Khang và Triệu Cao cũng đều hoang mang, lắc đầu nói không biết.

Nhìn biểu lộ trên mặt của hai người, Triệu Hùng cũng có thể đoán được Triệu Khang và Triệu Cao thật sự không biết gì trong chuyện này. Như vậy thì chỉ còn có một khả năng duy nhất, trong nhà họ Triệu chỉ có đám người cùng thế hệ với Triệu Khải Thời mới biết được tình hình thực tế mà thôi.

Triệu Hùng nói với Triệu Khang và Triệu Cao: "Các người đi đi thôi!"

Triệu Khang và Triệu Cao liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng hai người không nói một lời, ủ rũ cúi đầu rời đi, không còn dáng vẻ con nhà giàu.

Kim Trung biết Triệu Hùng đang buồn phiền trong lòng, anh ta đi lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của Triệu Hùng rồi nói: "Triệu Hùng, đừng suy nghĩ quá nhiều, buổi tối uống vài chén với nhau cho thật thỏa thuê đi."

Triệu Hùng gật đầu, nói: "Được."

Kim Trung vì giúp Triệu Hùng đối phó với Thi Sinh, cố ý mời Trương Tử An ở Hà Nội tới đây. Về tình về lý thì anh không thể quá đắm chìm trong cảm xúc mà ngó lơ bạn bè được.

Anh nhìn thấy một người có dáng vẻ giống như thầy thuốc, mang theo một cái hòm thuốc đang vội vàng đi tới bên cạnh Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng lộ ra kinh hãi, thay vì chào hỏi với Kim Trung thì hô lên: "Vợ ơi."

Anh chạy nhanh như chớp tới vị trí của Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã.

Khi đến bên cạnh Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng hỏi thăm cô: "Thanh Tịnh, em bị sao vậy?"

Vân Nhã ở một bên giải thích: "Vừa rồi Thanh Tịnh đột nhiên bị đau bụng, tôi liền gọi bác sĩ Trần đến khám cho Thanh Tịnh thử xem."

Bác sĩ khám cho Lý Thanh Tịnh xong rồi mới nói: "Cô Lý gần đây có vẻ quá mệt nhọc, cảm xúc quá mức kích động cho nên mới bị động thai, cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Cảm ơn bác sĩ." Lý Thanh Tịnh chắp tay cảm ơn với bác sĩ Trần.

Triệu Hùng hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, vậy có cần uống thuốc dưỡng thai hay không?"

"Đúng rồi, phải uống thuốc dưỡng thai."

Triệu Hùng tính đi đến phòng khám bệnh của Hoa Di cầm mấy loại thuốc dưỡng thai cho Lý Thanh Tịnh, anh nói với bác sĩ: "Cảm ơn bác sĩ."

Tiệc sinh nhật đang tổ chức êm đẹp thì bị Thi Sinh làm xáo trộn lên.

Vân Nhã cũng không có tâm tình tiếp tục, cô ta đề nghị với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, trước tiên anh đỡ Thanh Tịnh vào nhà nghỉ ngơi một chút đi!Tôi có chuyện muốn nói với anh."