Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1217



Sau khi xe Lưu Hải Yến biến mất trong tầm mắt Lý Thanh Tịnh, cô cứ đứng ngây ra đó một lát rồi mới thu hồi ánh mắt lại.

Cô vốn muốn tìm Lưu Hải Yến để tâm sự chuyện này, nhưng bởi vì quan hệ giữa Lưu Văn Nhân và Triệu Hùng, thật sự là quá trắc trở.

Có lẽ chỉ có hai người Triệu Hùng và Lưu Văn Nhân mới có thể cởi ra trắc trở này, hẳn là Triệu Khải Thời cũng có khả năng giúp đỡ trong chuyện này.

"Đặng Gia Hân, chúng ta đi thôi!" Lý Thanh Tịnh nói.

Đặng Gia Hân gật đầu một cái, nói với Lý Thanh Tịnh: "Tổng giám đốc Lý, anh Triệu đã dặn dò tôi, không được đưa cô đến công ty, cho nên tôi chỉ có thể đưa cô trở về nhà."

Lý Thanh Tịnh cười nói: "Các người là muốn để tôi nghỉ dài kỳ sao? Được rồi, vậy thì tôi ở nhà thôi. Hiếm thấy có mấy ngày nghỉ ngơi trong một năm."

Đặng Gia Hân cười nói: "Bây giờ cô đang mang thai, không thể so sánh với lúc bình thường được. Cô vẫn nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt, đừng để lại động thai khí."

"Được rồi. Vậy thì về nhà thôi."

Nghe được Lý Thanh Tịnh đồng ý về nhà, Đặng Gia Hân mới thở phào nhẹ nhõm.

Tập đoàn Hùng Quang.

Triệu Hùng mang theo Kim Trung và Trương Tử An đi thăm quan công ty của anh.

Hồ Dân một mực đi theo ở bên cạnh, ông ta hẳn đã nhận ra Trương Tử An.

Trương Tử An là người nhà họ Trương ở Hà Nội, một khi hợp tác cùng tập đoàn Hùng Quang, công ty sẽ mở cửa buôn bán lưu thông ở Hà Nội, Thanh Hóa, Hải Phòng.

Ấn tượng đầu tiên của Trương Tử An về Hồ Dân cũng không tệ, tập đoàn Hùng Quang cũng được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, chuyện này cũng không thể bỏ qua công lao của Hồ Dân.

Thời điểm cơm trưa, đáp ứng yêu cầu của Trương Tử An, bọn họ ăn cơm trưa đơn giản ở nhà ăn công ty.

Trương Tử An nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, tôi tới Hải Phòng lần này, ngoại trừ giúp anh phất cờ hò reo để đối phó với nhà họ Thi, tôi còn phải khảo sát tình huống buôn bán giữa ba tỉnh phía Đông. Nghe Kim Trung nói, các người muốn liên hợp khai phát đặc khu kinh tế mới ở tỉnh Thanh Hóa, không biết nhà họ Trương chúng tôi có thể đi theo để kiếm một chén canh hay không?"

Nghe vậy, hai mắt của Triệu Hùng tỏa sáng, anh cười nói: "Đương nhiên là có thể. Đặc khu kinh tế ở thành phố Thanh Hóa, với thực lực của thương hội Hải Phòng chúng tôi thì chưa hẳn có thể cầm được. Có nhà họ Trương của anh gia nhập vào, tôi lại càng thêm chờ mong trong việc xây dựng đặc khu kinh tế mới ở Thanh Hóa. Nhưng mà công ty của tôi đang bận đối phó với tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu, nếu như vượt qua được cửa ải lần này, muốn khai phát buôn bán Hà Nội, Thanh Hóa, Hải Phòng. Đến lúc đó, anh Trương hẳn phải cần hỗ trợ giúp đỡ nhiều hơn."

Trương Tử An mỉm cười, chỉ tay về phía Triệu Hùng rồi nói: "Anh thật sự là không muốn ăn thiệt thòi mà. Yên tâm đi, đến lúc đó nếu thật sự tiến quân buôn bán ở Hà, Thanh, Hải, cứ tìm Trương Tử An tôi là được."

"Kim Trung phải làm chứng cho tôi! Tránh cho anh Trương chơi xấu."

"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, sao lại chơi xấu được." Trương Tử An cười nói: "Đúng rồi. Đêm nay lại gọi Ngọc Kỳ đến, tôi lại đấu rượu với cô ấy một lần nữa. Tôi cũng không tin, tôi cũng không uống lại một người phụ nữ."

Triệu Hùng và Kim Trung liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy tên đầu sắt Trương Tử An này vẫn còn muốn tiếp tục đấu rượu, bọn họ cũng mặc kệ anh ta.

Lúc này, điện thoại của Kim Trung reo lên.

Kim Trung thấy là Tô Hữu Hiện gọi tới, anh ta vội vàng bắt máy.

Tô Hữu Hiệu nói thẳng vào vấn đề: "Này, Kim Trung. Tôi đã xuống máy bay, đang đi về Hải Phòng rồi đây. Các người nhanh chuẩn bị kỹ càng đi, tôi dẫn theo một người bạn tới đây. Chúng ta gặp mặt liền uống rượu."

Nghe Tô Hữu Hiệu nói còn dẫn theo một người bạn, Kim Trung tò mò hỏi: "Tô Hữu Hiệu, anh mang theo ai tới đây vậy?"

Tô Hữu Hiệu cố ý thừa nước đục thả câu, cười nói: "Đến lúc đó các người sẽ biết! Đặt chỗ xong xuôi thì đừng quên phát định vị cho tôi. Trước tiên cứ thế." Nói xong, anh ta tiện tay cúp điện thoại.

Kim Trung lắc đầu, nói với Triệu Hùng và Trương Tử An: "Tô Hữu Hiệu đã ngồi xe đi tới Hải Phòng, anh ta còn nói có dẫn theo một người bạn."

"Một người bạn sao? Ai vậy?" Triệu Hùng hỏi.

"Không biết!" Kim Trung nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh là người địa phương, nhanh sắp xếp địa điểm tụ họp buổi tối đi. Tô Hữu Hiệu nói rằng anh ta vừa đến thì uống rượu luôn."

Triệu Hùng nghĩ một lát, không thể lại tiếp tục tới quán rượu Như Ngọc uống nữa, anh dặn dò Hồ Dân: "Hồ Dân, gọi điện thoại cho Văn Báo, nói tôi nay tôi sẽ ăn cơm ở khách sạn Thanh Hùng, để ông ta chừa lại một phòng cho tôi."

"Được."

Hồ Dân trả lời liền đứng dậy đến nơi khác để gọi điện thoại cho Văn Báo.

Buổi chiều, Triệu Hùng bồi tiếp Kim Trung và Trương Tử An, Hồ Dân đi ra ngoài uống trà.

Ba người bọn họ đang nhắc tới chuyện liên quan đến tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu.

Lần này, tập đoàn Khải Thời mang theo rất nhiều xí nghiệp có thực lực đến đây để vây quét tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng, có thể nói là một cuộc chiến có một không hai.

Trương Tử An thấy Triệu Hùng cũng không có sợ tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu, càng không có ý tứ khuất phục, trong lòng anh ta vẫn rất khâm phục Triệu Hùng.

Gần bốn giờ chiều, Tô Hữu Hiệu lại gọi điện thoại tới, nói rằng bọ họ đã tiến vào Hải Phòng.

Sau khi cúp điện thoại, Kim Trung đứng dậy nói: "Đi thôi. Bọn họ đã tới rồi, chúng ta cũng nên đi."

Triệu Hùng gọi điện thoại cho Hà Ngọc Kỳ, để cô ấy đi thẳng tới khách sạn Thanh Hùng.

Dưới sự bảo vệ của rất nhiều vệ sĩ, Triệu Hùng, Kim Trung và Trương Tử An đi đến phòng đã đặt trước trong khách sạn Thanh Hùng.

Vừa ngồi xuống không bao lâu thì nghe được âm thanh cười giỡn của một người đàn ông.

"Ha ha ha! Hiếm thấy hôm nay lại tập hợp ở đây, các người nhìn xem tôi đã mang ai đến đây nào?" Tô Hữu Hiệu mặc bộ đồ vest, sải bước rất tư sai đi vào.

Đám người nhìn qua sau lưng Tô Hữu Hiệu, chỉ thấy một người thanh niên trẻ tuổi, mặt mũi rất đẹp trai đi đến.

Khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người này, Triệu Hùng kích động kêu lên.

"Anh Mã, sao anh lại đến đây?"

Người tới chính là Mã Bá Lộc, cũng chính con trai của Mã Kiện Lâm, nhà giàu giất Nha Trang.

Khi Triệu Hùng đi du lịch Nha Trang, anh cũng nhận được không ít trợ giúp từ bố con nhà họ Mã.

Kim Trung và Mã Bá Lộc cũng không thân quen lắm, nhưng mà quan hệ giữa Trương Tử An và Mã Bá Lộc thì vô cùng tốt. Ngay cả Trương Tử An cũng không nghĩ rằng, Tô Hữu Hiệu lại mang tới Mã Bá Lộc, con trai của nhà giàu nhất Nha Trang đến.

Mã Bá Lộc mỉm cười chào hỏi với mọi người: "Tôi không mời mà đến đây, các người sẽ không phải không chào đón tôi chứ?"

Trương Tử An nói đùa với Mã Bá Lộc: "Coi như không chào đón anh thì cũng tới rồi, chẳng lẽ thằng nhóc anh còn có thể rời đi hay sao?"

Hai người đồng thời cười phá lên.

Trương Tử An đấm nhẹ một cái trên lồng ngực Mã Bá Lộc, cười nói: "Được lắm, ngay cả tôi mà anh cũng giấu diếm."

"Đây không phải là tôi muốn tạo niềm vui bất ngờ cho các người sao."

Mặc dù Kim Trung và Mã Bá Lộc không quen, nhưng dù sao người có tên, cây có bóng.

Mã Bá Lộc chính là con trai của Mã Thời Sinh, nhà giàu nhất Nha Trang. Kim Trung tất nhiên nhận biết Mã Bá Lộc, cố ý liếc mắt nhìn qua đám người Triệu Hùng.

Triệu Hùng vội vàng giới thiệu Kim Trung và Mã Bá Lộc lẫn nhau.

Để Triệu Hùng không nghĩ tới là Hà Ngọc Kỳ còn kích động hơn so với anh. Bởi vì người tụ hội trong buổi tối hôm nay, đều là cậu ấm con nhà giàu, quan trọng là đều rất đẹp trai.

“Dấu móc: Ngoại trừ Triệu Hùng.”

Ít nhất, tại trong lòng Hà Ngọc Kỳ cho là như vậy.

Trong này, chỉ có một mình cô ấy là phụ nữ. Hà Ngọc Kỳ đương nhiên có vốn liếng để tự hào.