Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1225



Triệu Hằng thấy bà ta nhìn mình không chớp mắt, tưởng rằng trên mặt có gì, nghi ngờ hỏi: "Bác gái, trên mặt cháu có cái gì sao?"

"Không... Không! Triệu Hằng, đôi mắt cậu thật đẹp."

Hạ Hồng Ngọc bưng trái cây đi tới, đúng lúc nghe được câu này. Cô lo lắng nhìn mẹ nói: “Mẹ ơi, sao mẹ cứ nhìn chằm chằm vào người khác vậy?”

"Mẹ...."

Mẹ Hồng Ngọc vừa định nói giác mạc của Triệu Hằng là giác mạc của con trai bà ta, nhưng thấy con gái Hạ Hồng Ngọc nháy mắt với mình, bà ta lập tức nuốt lời mình muốn nói trở ngược vào trong bụng.

"Mẹ, cùng với bố vào nhà trước đi! Con nói chuyện với cậu Triệu Hằng một lát." Hạ Hồng Ngọc nói với mẹ.

Bà ta nói "Ừ!" một tiếng rồi miễn cưỡng cùng Hạ Văn Quân vào trong.

Trong phòng ngủ, Hạ Văn Quân thì thầm với mẹ Hạ Hồng Ngọc: "Vợ à, giác mạc của con trai chúng ta, không phải là được cấy ghép vào trong mắt cậu thanh niên Triệu Hằng này đấy chứ?"

“Chắc là vậy!” Hạ Mạt nói.

"Vậy thì cậu ta đến nhà chúng ta làm gì? Em nói xem, không phải là cậu ta thích Hồng Ngọc nhà mình đó chứ?"

"Ai biết được? Ông đừng càm ràm nữa, chúng ta nghe thử xem hai đứa nó nói gì, chẳng phải là biết rồi sao?"

Bà ta làm động tác "im lặng!" Với Hạ Văn Quân chồng mình. Đoạn, hai người nép vào phía sau cửa, nghe lén con gái Hạ Hồng Ngọc cùng Triệu Hằng hai người đang nói chuyện kia.

Trong phòng khách, Hạ Hồng Ngọc nói với Triệu Hằng: "Cậu Triệu Hằng, anh đến nhà chúng tôi có chuyện gì không?"

"Cô Hạ, hôm nay tôi không thấy cô ở bệnh viện. Sau đó tôi hỏi viện trưởng của các người, ông ta nói hôm nay cô được nghỉ."

"Ừ! Hôm nay đến lượt tôi nghỉ. Vì vậy không ở bệnh viện."

Hạ Hồng Ngọc cũng không nói với Triệu Hằng rằng lúc cậu ta xuất viện cô ta đã trốn sau một góc tường.

"Nhưng như tôi đã nói, lúc tháo khăn, người đầu tiên tôi muốn nhìn thấy là cô! Cô không ở đó khiến tôi rất thất vọng." Triệu Hằng nói rất nghiêm túc.

"Tôi xin lỗi! Tôi cũng không muốn." Trong lòng Hạ Hồng Ngọc có một dòng nước ấm áp, cô không ngờ Triệu Hằng lại quan tâm đến mình nhiều như vậy.

“Hồng Ngọc, cô cố ý trốn tránh tôi sao?” Triệu Hằng nhìn chằm chằm vào Hạ Hồng Ngọc, hỏi.

"Không có đâu!"

Hạ Hồng Ngọc không muốn dây dưa với Triệu Hằng quá nhiều. Xét cho cùng, "Tập đoàn Khải Thời" của nhà họ Triệu là một công ty lớn nổi tiếng toàn cầu. Cô ta chỉ là một cô gái bình thường, sao có thể xứng với cậu chủ nhà họ Triệu cho được?

Hạ Hồng Ngọc bỗng nghiêm túc nói: "Triệu Hằng, tôi là một y tá, chăm sóc cho anh là chức trách của tôi. Anh không cần quá coi trọng vấn đề này. Ý tốt của anh tôi xin nhận, cảm ơn anh."

Những lời này không nghi ngờ gì nữa chính là đang thể hiện lập trường của cô đối với Triệu Hằng.

Triệu Hằng là một người đàn ông thông minh, làm sao có thể không nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Hạ Hồng Ngọc.

"Cô Hạ, không! Hồng Ngọc, chẳng lẽ cô không hiểu được tâm ý của tôi hay sao?" Triệu Hằng mạnh dạn bày tỏ với Hạ Hồng Ngọc.

Nghe được cái này, vợ chồng Hạ Văn Quân liếc mắt nhìn nhau.

Lời này của Triệu Hằng không nghi ngờ gì chính là đang bày tỏ với Hạ Hồng Ngọc.

Hạ Hồng Ngọc giả vờ như nghe không hiểu, nói: "Cậu Triệu Hằng, tôi nghĩ rằng anh đã hiểu lầm. Anh là con trai của nhà họ Triệu, còn tôi chỉ là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn. Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, anh đừng bốc đồng như vậy có được không?"

“Tôi bốc đồng?” Triệu Hằng cười một tiếng, nói: “Trong mấy ngày tôi trúng độc không thể nhúc nhích kia, tôi đã không ít lần muốn chết. Là cô ở bên tai tôi không ngừng khích lệ tôi lấy dũng khí sống tiếp. Là cô nói tôi phải kiên cường! Người khác nói, loại độc này không có thuốc chữa, thậm chí ba tháng sau, cơ thể tôi sẽ thối rữa mà chết! Là cô nói cho tôi rằng kỳ tích sẽ xảy ra!”

"Khi tôi không thể nói, là cô kể chuyện vui khi còn nhỏ cho tôi nghe. Kể về những chuyện giữa cô và anh trai mình! Tất cả mọi thứ từ cô không khỏi khích lệ tôi phải biết quý trọng sinh mạng!”

Khi Triệu Hằng nói đến chỗ này, cậu ta đột nhiên thấy mắt của Hạ Hồng Ngọc rơm rớm nước mắt.

Lúc Triệu Hằng đề cập đến “anh trai”, Hạ Hồng Ngọc không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng.

"Cậu Triệu Hằng, anh đừng nói nữa! Anh là công tử nhà giàu của nhà họ Triệu. Hải Phòng chỉ là một cái trạm dừng trong cuộc đời anh thôi, cuối cùng anh cũng phải trở về nhà họ Triệu mà thôi. Thấy thân thể anh bình phục, tôi thật lòng vui mừng thay cho anh. Thời gian trễ lắm rồi, anh trở về đi thôi!” Hạ Hồng Ngọc không muốn dây dưa quá mức cùng Triệu Hằng, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

"Hồng Ngọc, tôi..."

Triệu Hằng muốn tiếp tục nói gì đó nữa, định bụng níu kéo lại ấn tượng của Hạ Hồng Ngọc đối với mình, nhưng không ngờ Hạ Hồng Ngọc đã ra mở cửa.

Triệu Hằng thở dài một hơi.

Trước đây cậu ta chưa từng tỏ tình với một cô gái nào, không ngờ ngay lần tỏ tình đầu tiên cậu ta đã bị từ chối.

Xét về ngoại hình, Triệu Hằng gần như là người đàn ông đẹp trai nhất nhà họ Triệu, xét về gia thế thì "Tập đoàn Khải Thời" của nhà họ Triệu là một công ty lớn có tiếng trên thế giới.

Phương diện bề ngoài thật không có gì để bắt bẻ, thế nhưng lại bị Hạ Hồng Ngọc vô tình cự tuyệt.

Triệu Hằng cho rằng Hạ Hồng Ngọc không thích mình nên không tiếp tục ép uổng nữa. Dẫu sao, trong phương diện tình cảm, cậu ta cũng coi như là một người chưa biết gì.

Sau khi Triệu Hằng rời khỏi nhà họ Hạ, cậu ta giống như một xác chết biết đi vậy, không biết mình đã bị đánh bại ở đâu?

Tại sao lần tỏ tình đầu tiên lại kết thúc trong thất bại thế này?

Sau khi Triệu Hằng rời đi, vợ chồng Hạ Văn Quân bước ra ngoài.

“Hồng Ngọc, cậu thanh niên tên Triệu Hằng vừa rồi tỏ tình với con có đúng không?” Hạ Mạt hỏi con gái Hạ Hồng Ngọc.

Hạ Hồng Ngọc không trả lời câu hỏi của mẹ, “hức” một tiếng, quay đầu chạy về phòng khóc.

"Rầm!" Cửa một tiếng đóng lại.

Nhìn thấy con gái khóc, bà ta có chút hoảng sợ, tiến lên đập cửa, gọi: "Hồng Ngọc, con sao vậy? Là Triệu Hằng đó bắt nạt con sao?"

Còn không chờ Hạ Hồng Ngọc trả lời, bà ta đã nghe thấy Hạ Văn Quân bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói: "Hừ! Nếu thằng nhóc đó dám bắt nạt Hồng Ngọc nhà chúng ta, xem tôi có chặt chân chó của nó không."

"Ông vẫn ở đấy mà ra vẻ oai hùng à? Không thấy con gái đang khóc hay sao?” Hạ Mạt oán giận nói Hạ Văn Quân.

"Không phải tôi khiến nó khóc, mà là thằng nhãi Triệu Hằng kia kìa!"

Hạ Mạt trừng mắt nhìn chồng, Hạ Văn Quân sợ đến mức ngay lập tức ngậm miệng.

"Hồng Ngọc, mau mở cửa đi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói cho mẹ biết đi con! Nếu tên Triệu Hằng thật sự bắt nạt con, mẹ sẽ là người làm chủ cho con."

"Mẹ! Hai người để con yên, được không? Con không sao, đừng gõ cửa nữa. Con muốn yên tĩnh một mình." Hạ Hồng Ngọc nói vọng một câu ra cửa, tiếp tục kê đầu xuống giường mà khóc.

"Hồng Ngọc, con thực sự không sao chứ?"

“Không sao đâu!” Hạ Hồng Ngọc đáp.

"Ồ! Vậy con tự bình tĩnh lại một chút nhé!"

Hạ Mạt lắc đầu thở dài ra hiệu với chồng Hạ Văn Quân, bảo ông ta quay trở lại phòng ngủ.

Trong phòng, nước mắt của Hạ Hồng Ngọc đã làm ướt một mảng lớn drap trải giường.

Sau khi khóc một hồi, cô lại ngồi dậy khóc tiếp, rút khăn giấy bên đầu giường không kìm được mà lau nước mắt. Kết quả dùng hết hơn nửa túi khăn giấy nhưng vẫn chưa ngừng khóc được.

Mọi người đều nói: “Phụ nữ làm bằng nước!” Hạ Hồng Ngọc đã diễn giải đầy đủ câu này. Nước mắt như thể khóc mãi không cạn.

Ban đầu, vì giác mạc của anh trai Hạ Phàm được ghép vào mắt của Triệu Hằng nên Hạ Hồng Ngọc mới xung phong tình nguyện nhận trách nhiệm chăm sóc cho Triệu Hằng.

Nhưng sau khi cả hai tiếp xúc qua một thời gian, Hạ Hồng Ngọc cũng phải lòng Triệu Hằng cậu thanh niên anh tuấn kia.

Cô vốn tưởng rằng Triệu Hằng sẽ không sống được bao lâu, dẫu sao cũng đã trúng độc vô cùng lợi hại. Ngay cả chuyên gia y học lừng lẫy cũng bó tay. Không ngờ Triệu Hằng là cát nhân thiên tướng, thật sự có thể bình phục.

Hạ Hồng Ngọc mặc dù đơn thuần nhưng cô ta không phải loại phụ nữ không có não. Cô ta biết rằng một khi cô thực sự yêu Triệu Hằng, lún sâu trong đó không thể tự khống chế thì sau cùng người đau khổ nhất định là cô.

Trên TV, mặc dù có hoàng tử kết hôn với Lọ Lem. Nhưng trong cuộc sống, ý tự thực chất lại là “môn đăng hộ đối”.

Thân thế bối cảnh của hai người chênh lệch khá xa nhau. Nếu không được gả vào nhà họ Triệu, không chỉ khiến mình trở thành trò cười trong miệng người khác, mà còn khiến tình cảm của mình tổn thương cực kì nặng nề.

Trong lòng Hạ Hồng Ngọc rất mâu thuẫn, tự hỏi liệu mình thực sự yêu Triệu Hằng, hay vì nguyên nhân là “anh trai” nên mới quyến luyến Triệu Hằng.