Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1251



Sau khi Triệu Khải Thời nghe xong, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng. Ông ta nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Cậu nói đúng, chính là như vậy!”

“Bốp!”

Lưu Vũ Tiến đập bàn một cái nói: “Triệu Khải Thời, ông đừng nghĩ đến việc giở trò. Chỉ cần ông dám lộn xộn, tôi sẽ cho tất cả người nhà họ Triệu chôn cùng ông.”

“Ha ha ha ha!...”

Triệu Khải Thời đột nhiên cười to.

“Thật sự tôi còn không nghĩ tới, cậu lại còn sợ một người ở tuổi xế chiếu như tôi?”

Lưu Vũ Tiến hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Thời gian cho nhà họ Triệu các người không còn nhiều đâu, ông hãy tự mình giải quyết đi!” Nói xong anh ta lập tức đứng dậy rời đi.

Sau khi Lưu Vũ Tiến rời đi, Triệu Khải Thời lại rót cho mình một ly rượu khác.

Trong mắt Triệu Khải Thời lóe lên một tia hy vọng. Trong đầu ông ta không khỏi nhớ đến giọng nói và dáng điệu của cậu con trai Triệu Hùng.

Suy nghĩ một lúc lâu, ông ta không khỏi mỉm cười lẩm bẩm: “Được lắm con trai, còn giỏi hơn cả bố! Lại còn có một cặp bé trai sinh đôi...”

Không phải Triệu Khải Thời trọng nam khinh nữ nhưng trong mắt năm dòng họ lớn, chỉ có con trai mới có thể tiếp tục kế thừa. Cũng giống như nhà họ Tiêu bây giờ chỉ còn lại một đứa con gái là Tiêu Yến thôi.

Về lý thuyết, nhà họ đã đứt hương hỏa. Chỉ có thể thông qua việc để Nông Tuyền vào nhà họ ở rể, để con của hai người ‘Nhận làm con thừa tự’ để nhà họ Tiêu tiếp thục được truyền thừa, ngoài cách này ra thì cũng không còn cách nào cả!

Ngày hôm sau, ở Tập đoàn Hùng Quang, Triệu Hùng sáng sớm đã lái xe đến công ty.

Sau khi đến văn phòng của Hồ Dân, anh nhìn thấy một người phụ nữ lai tóc ngắn, mặc vest đen đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.

Nhìn thấy Triệu Hùng đi tới, Hồ Dân vội vàng đứng dậy giới thiệu người phụ nữ trên ghế sô pha với anh.

Hồ Dân giới thiệu với Triệu Hùng: “Cậu chủ, đây là luật sư Pegg Helena, và tên tiếng Việt của cô ấy là Hồ Tuệ.”

Triệu Hùng gật đầu cười nói: “Tôi và luật sư Tuệ đã video call nhiều lần với nhau rồi.”

Hồ Tuệ cười quyến rũ nói với Triệu Hùng: “Ngài Hùng, chúng tôi sẽ lập tức bắt đầu phiên tòa, anh cảm thấy thế nào?”

“Tốt lắm!” Triệu Hùng nhún vai nói: “Các cô là những người có chuyên môn. Tôi rất yên tâm giao vụ án cho luật sư Tuệ!”

Triệu Hùng làm động tác “Mời ngồi!” với Pegg Helena.

Sau khi ba người ngồi xuống, Hồ Tuệ và Triệu Hùng bắt đầu trò chuyện.

Hồ Tuệ chủ yếu muốn hiểu về mối quan hệ giữa Triệu Hùng và Tần Uyển và mức độ quan hệ với Triệu Khải Thời.

Triệu Hùng không muốn nói về những vấn đề riêng tư này, nhưng những vấn đề này liên quan đến việc thắng hay thua của vụ kiện. Vì vậy, Triệu Hùng rất kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi của Hồ Tuệ.

Hai người nói chuyện cho tới trưa, cuối cùng Triệu Hùng hỏi Hồ Tuệ: “Luật sư Tuệ, cô có chắc thắng vụ kiện này không?”

Hồ Tuệ cười và nói: “Thẩm phán nước ngoài sẽ nói coi trọng về luật hơn. Nhưng tôi có tìm hiểu về thẩm phán trong nước, ngoài nói về pháp luật ra, họ cũng chú ý đến tình nghĩa. Trường hợp của ngài Hùng đây, nếu nhìn về góc độ pháp luật thì tỷ lệ thắng sẽ không cao lắm, đấu với Lưu Thành Hà chắc là 50-50! Nếu từ góc độ tình người thì tôi nghĩ thẩm phán sẽ xử anh thắng kiện. Vì vậy, nếu ngài Triệu có thể lấy được tư liệu về thẩm phán lần này thì tôi muốn nghiên cứu về người này một chút. Cổ nhân có câu: Biết mình, biết ta, trăm trận trăm thắng!”

“Luật sư Tuệ, hình như cô rất thích văn hóa cổ đại trong nước?”

“Tất nhiên rồi! Trí tuệ của người xưa không thua gì người hiện đại chúng ta. Tôi rất thích ở đây và càng thích văn hóa cổ xưa ở đây!”

“Sau đây, tôi sẽ nhờ người gửi thông tin của thẩm phán cho Luật sư Tuệ. Mọi chuyện còn lại phải ngờ vào luật sư Tuệ rồi.”

“Được!” Hồ Tuệ cười khẽ gật đầu.

Buổi trưa, Triệu Hùng ăn cơm trưa với Hồ Tuệ ở công ty.

Anh để Hồ Dân đề phòng “Tập đoàn Khải Thời” của nhà họ Triệu đột nhiên làm khó dễ với tập đoàn Hùng Quang.

Sau bữa trưa, Triệu Hùng lái xe đến khu ‘Vườn Lâm Mai’ của Trần Thiên Trung.

Nhìn thấy Triệu Hùng tới, Tần Thất Gia than thở với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, không phải bảo cậu đưa Thanh Tịnh và Dao Châu tới đây sao? Sao cậu lại đến một mình?”

Triệu Hùng nghe Tần Thất Ga nói, lộ vẻ khó xử nói: “Tôi vừa đến công ty để bàn bạc, lúc về tôi đi ngang qua chỗ của ông Trung đây nên qua ngồi một lúc. Tôi sẽ gọi Thanh Tịnh sang đây ăn tối với các ông nhé.”

“Cái này mới được!” Tần Thất Gia vui vẻ cười nói.

Tần Tam Gia, Tần Tứ Gia và Tần Cửu Gia cũng rất vui mừng.

Trần Thiên Trung hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, không phải cậu nói cuối tuần đi gặp nhà họ Triệu à? Đã gặp chưa?”

“Gặp rồi!” Triệu Hùng gật đầu.

“Vậy cậu có gặp ông chủ không?”

“Gặp được!”

“Giữa hai người không có chuyện gì chứ?” Trần Thiên Trung lo lắng hỏi.

Triệu Hùng cười khổ nói: “Còn có thể làm gì nữa đây!”

Trần Thiên Trung thở dài nói: “Cậu chủ, cậu có thể lừa được người khác, nhưng không thể lừa được tôi. Chuyện lần này nhất định không đơn giản như mặt ngoài, hay là cứ chờ biết rõ ngọn nguồn rồi hãy nói.”

Triệu Hùng gật gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người của Tần Tam Gia, Tần Tứ Gia, Tần Thất Gia và Tần Cửu Gia.

Tần Cửu Gia trừng mắt hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, thằng nhóc cậu nhìn chúng tôi làm gì? Trên mặt chúng tôi cũng không mọc hoa đâu.”

“Tần Cửu Gia, không phải ông đã nói là vào lúc mấu chốt có thể sử dụng bảo tàng của nhà họ Tần à? Lần này, tôi sợ rằng tài chính sẽ không đủ để đấu với tập đoàn Khải Thời. Các ông có thể cho tôi vay trước một ít tiền được không?”

“Vay tiền?”

Trên mặt của Tần Tam Gia, Tần Tứ Gia, Tần Thất Gia và Tần Cửu Gia lộ ra kinh ngạc, bốn người liếc nhìn nhau.

Tần Tam gia nói: “Triệu Hùng, cậu là người của anh Hai, mấy người chúng tôi đều là anh Hai nuôi lớn. Nếu không có anh Hai, chúng tôi cũng không sống tới hôm nay. Đừng nói là vay tiền, cho dù là giao hết tiền bạc cho cậu, chúng tôi cũng sẽ không một lời oán hận. Nhưng mà bảo tàng của nhà họ Tần không có trong tay chúng tôi.”

“Vậy nó ở trong tay của ai vậy?” Triệu Hùng tò mò hỏi.

Tần Tứ Gia nói: “Nằm trong tay Tần Lục Gia của cậu! Trong chín anh em chúng tôi, trừ anh Hai ra, chú Sáu là người làm việc chững chạc nhất. Vì vậy, mọi người nhất trí quyết định giao chìa khóa bảo tàng cho chú ấy giữ.”

Tần Tam Gia tiếp lời: “Nếu như cậu muốn dùng bảo tàng này thì phải đi tỉnh Thanh Hóa liên hệ với Tần Lục Gia của cậu. Tuy nhiên Tần Lục Gia của cậu vẫn luôn ẩn ở Thanh Hóa, không bại lộ chút dấu vết nào. Nếu cậu mạo muội liên hệ với chú ấy, sẽ làm chú ấy bại lộ. Đừng quên rằng tỉnh Thanh Hóa là địa bàn của Am Cẩu.”

Sau khi Triệu Hùng nghe xong, vẻ mặt bắt đầu do dự.

Anh cũng không nhất định phải dùng số tiền này, chỉ lo mình thực sự phải chống lại “Tập đoàn Khải Thời” của nhà họ Triệu, tài chính tiếp theo sẽ nhiều đến nỗi không kịp trở tay.

Hai bên đều có viện trợ bên ngoài mạnh mẽ, nhưng “Tập đoàn Khải Thời” của nhà họ Triệu do Tây Giao kiểm soát.

Lấy thực lực của Tây Giao, không nói giàu có nhất nước nhưng ít nhất thực lực cũng ở bên trên ‘Tập đoàn Khải Thời’, nhỡ đâu xuất hiện tình trạng thiếu tài chính thì lúc đó anh đi đâu để chuẩn bị tiền bây giờ?