Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1261



“Viện điều dưỡng Mai Lâm!”

Sau bữa sáng, Triệu Hùng chở Lý Thanh Tịnh đến Viện điều dưỡng Mai Lâm.

Người chăm sóc của Đào Yên Hoa vừa nhìn thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến liền tiến tới chào họ: “Anh Hùng, cô Tịnh, hai người đến rồi.”

“Chị Lam, mẹ em sao rồi?” Lý Thanh Tịnh hỏi Kiều Hiểu Lam sau khi liếc nhìn mẹ cô đang ngồi trên giường.

Kiều Hiểu Lam thở dài nói: “Vẫn như cũ! Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy người gặp phải chứng bệnh này.”

Lý Thanh Tịnh nói: “Em muốn ở một mình với mẹ một lát!”

Triệu Hùng gật đầu rồi nói với Kiều Hiểu Lam: “Chị Lam, chúng ta đi ra ngoài đi!”

Kiều Hiểu Lam đồng ý và đi theo Triệu Hùng ra ngoài.

Dưới mái hiên nhỏ phía ngoài viện điều dưỡng, Triệu Hùng tìm một chiếc ghế đá và ngồi xuống.

Anh vốn muốn lấy từ trong túi ra một điều thuốc, vừa định hút thì nhìn thấy trong hộp thuốc có một tờ giấy cuộn tròn nhét vào.

Anh không khỏi nhớ lại đây chính là bức thư mà Triệu Khải Thời đã bí mật viết cho anh.

Tờ giấy này có liên quan đến bí mật động trời của nhà họ Triệu, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Âm Cẩu.

Vì vậy, Triệu Hùng đã lấy ra bật lửa và nhanh chóng đốt nó thành tro.

Sau khi hủy mảnh giấy, Triệu Hùng lấy ra một điếu thuốc, châm lửa và bắt đầu hút.

Anh suy nghĩ một chút, lấy di động ra gọi cho Dương Lam.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Dương Lam truyền tới từ đầu kia.

“Anh Hùng!” Giọng nói ngọt ngào của Dương Lam truyền đến.

“Dương Lam, tôi nghe Vân Nhã nói rằng chiều nay cô sẽ tới Hải Phòng.”

“Đúng vậy! Không phải ngày kia anh có một buổi kiện với nhà họ Triệu sao? Tôi muốn tham dự.”

Triệu Hùng nghe được những lời này, trong lòng vô cùng xúc động.

Phải ghi gặp chuyện, mới có thể biết được ai mới là người ở lại, ai mới là người thực sự tốt với mình.

“Dương Lam, cảm ơn cô!”

“Cảm ơn tôi gì chứ?”

“Cô có thể tới, tôi đương nhiên rất vui. Đúng rồi, cô sẽ tới đây một mình ư?” Mục đích chính của Triệu Hùng là muốn thông qua Dương Lam dò hỏi xem Dương Hưng có đi cùng với cô hay không.

“Tôi đi cùng Dương Hưng. Anh ấy tình cờ cần đến Hải Phòng để làm một số việc.”

“Mạnh Trung cũng đang ở Hải Phòng, hay là chúng ta gặp nhau ăn tối đi.” Triệu Hùng nói.

“Tôi đã sớm biết anh ấy đang ở Hải Phòng rồi, anh ấy còn nói cậu chủ giàu số một Nha Trang, Mã Bá Lộc, con trai của Mã Thời Sinh cũng ở đây. Tới lúc đó, các anh hãy giới thiệu tôi với cậu chủ Mã.”

“Yên tâm đi. Cậu chủ Mã rất dễ chịu. Vậy tôi ở Hải Phòng chờ cô, tối sẽ tới đón cô đi hóng gió.”

“Ừm, chờ tôi nhé.”

Sau khi cúp điện thoại, câu nói "Chờ tôi nhé!" của Dương Lam vẫn còn văng vẳng bên tai anh.

Triệu Hùng không khỏi nhớ lại khi còn nhỏ, Dương Lam thường nói “Chờ tôi với!” với Triệu Hùng.

Khi đó, anh cùng Nông Tuyền, Kim Trung, Dương Lam và cả Cố Minh Tuyết thường chơi đùa cùng nhau. Mãi sau này, khi gia đình họ Dương chuyển đi nơi khác, hai người có trao đổi thư từ và điện thoại trong một thời gian. Sau đó, khi Triệu Hùng đến Hải Phòng, anh đã cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Những ký ức này lần lượt hiện lên, dường như mơ hồ xảy ra ngay trước mặt anh.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh đợi thêm nửa giờ cho tới khi Lý Thanh Tịnh đang đi về phía anh với đôi mắt đỏ hoe.

Anh biết Lý Thanh Tịnh rất buồn về chuyện của Đào Yên Hoa, anh ra sức khuyên nhủ cô: “Thanh Tịnh, việc đã đến lúc này, em đừng quá buồn! Đừng quên, em vẫn đang mang thai. Nếu em cảm thấy công việc quá mệt mỏi, em cứ giao hết việc cho cấp dưới là được. Anh thấy hiện tại việc của công ty đều đã vận hành bình thường, em không cần làm việc quá sức.”

“Không thể được.” Lý Thanh Tịnh lắc đầu và nói: “Vài ngày trước, ông chủ của tập đoàn Thạch Đằng tại thủ đô đã gọi cho em, nói rằng ông ấy rất quan tâm đến dự án của Thiên Mỹ, đang có dự định giúp em đưa các sản phẩm ra thị trường. Hiện tại công ty vừa mới mở ra được cục diện chính của thị trường, một mình Bạch Hồng Liên nhất định sẽ loạn, em đương nhiên phải điều hành ổn thỏa. Hơn nữa, công ty của nhà họ Đào cũng đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, em phải để ý tới cậu nhỏ Đào Yên Quân một chút. Nếu cậu ấy có thể làm được, em sẽ đem công ty của nhà họ Đào trả lại cho cậu ấy.”

“Thế nhưng bụng của em càng ngày càng lớn, anh rất lo lắng cơ thể của em sẽ không chịu nổi.”

"Không sao, em không cố quá đâu. Nếu không chịu được, em sẽ không vờ như mạnh mẽ.” Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Anh đưa em đến công ty của nhà họ Đào đi! Nhân tiện, anh định đi đâu vậy?"”

“Anh sẽ đi đón Dương Lam!”

“Cũng được! Sau khi Dương Lam đến đây, anh lại tới công ty nhà họ Đào đón em nhé. Dương Lam tới, em nhất định phải gặp cô ấy, có điều không thể ở lại quá muộn với mọi người.” Lý Thanh Tịnh nói.

Triệu Hùng chỉ “ừm” một tiếng rồi cùng Lý Thanh Tịnh rời khỏi Viện điều dưỡng Mai Lâm.

Sau khi đưa Lý Thanh Tịnh đến công ty nhà họ Đào, Triệu Hùng gọi cho Hà Ngọc Kỳ và hỏi cô cùng Kim Trung đang ở đâu.

Hà Ngọc Kỳ nói với Triệu Hùng rằng họ đang câu cá ở nơi mà Triệu Hùng đã tìm cho họ lần trước.

Triệu Hùng liền lái xe tới nơi được gọi là Đầm Liễu.

Đây là nơi Trần Thiên Trung đã giới thiệu cho Triệu Hùng.

Đầm Liễu tọa lạc trong một khung cảnh yên tĩnh và thanh bình, là một dinh thự lớn của một người họ Lưu đã nghỉ hưu ở Hải Phòng.

Sau khi ông Lưu mua một mảnh đất, nó đã được cải tạo thành một nơi tương tự như một khu vườn sinh thái. Nước trong hồ được dẫn từ sông ở Hải Phòng về. Nơi này cũng không mở cửa tiếp đón người ngoài, thông thường chỉ có một nhóm bạn bè vài ba người tới tụ tập.

Ông Lưu và Trần Thiên Trung có mối quan hệ rất tốt, Trần Thiên Trung đã từng đến đây để câu cá, vì vậy ông đã giới thiệu nơi này cho Triệu Hùng.

Khi Triệu Hùng đến Đầm Liễu, anh thấy Kim Trung và Mã Bá Lộc đã câu được cá, hơn nữa lượng cá trong giỏ còn không hề ít.

Anh cầm lấy một chiếc ghế, ngồi bên cạnh Kim Trung và Mã Bá Lộc, cười nói: “Hôm nay thu hoạch tốt quá nhỉ.”

Mã Bá Lộc nói: “Nơi này thực sự thích hợp để câu cá. Dòng nước ổn định, các loại rong tảo không quá rậm rạp cũng không quá thưa thớt, hơn nữa còn có rất nhiều cá. Chúng tôi đã nói chuyện với ông Lưu rồi, buổi trưa đầu bếp của ông ấy sẽ làm một bữa tiệc với số cá này, anh thật sự có phúc. Anh có muốn câu cá không?”

“Không, tôi không chuyên nghiệp bằng các anh. Tôi cứ chờ ăn cá ngon là tốt rồi.” Triệu Hùng cười.

Kim Trung đứng lên và nói với Hà Ngọc Kỳ: “Ngọc Kỳ, cô giúp tôi để ý cần câu, tôi và Triệu Hùng đi hút điếu thuốc.”

“Được rồi! Anh Trung, anh cứ đi đi.” Hà Ngọc Kỳ hào hứng ngồi vào vị trí Kim Trung đang câu cá.

Nhìn thấy Kim Trung đang nháy mắt với mình, Triệu Hùng đi tới dưới tán cây liễu rậm rạp cách đó không xa.

Sau khi châm một điếu thuốc, Triệu Hùng hỏi Kim Trung: “Có chuyện gì sao, Kim Trung?”

“Tôi nghe nói hôm qua cậu đã đâm bố cậu bị thương. Có chuyện gì vậy?” Kim Trung cau mày hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng thở dài.

Anh vốn không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng mối quan hệ giữa nhà họ Kim và nhà họ Triệu rất thân thiết, hơn nữa Kim Trung cũng là bạn tốt của Triệu Hùng.

Rốt cuộc, giấy cũng không thể gọi được lửa.

Triệu Hùng nói: “Nhát kiếm đó của tôi là muốn hướng tới ả hồ ly tinh Lưu Văn Nhân, nhưng không ngờ ông ta lại vì bà ta mà xông ra chặn phía trước.”

“Bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không?” Kim Trung cau mày.

“Rất nghiêm trọng!”

“Phiên tòa sẽ được tổ chức vào ngày kia, những ảnh hưởng tiêu cực của sự cố này có thể gây bất lợi khi tòa án thẩm vấn hoặc trên trận chiến kinh doanh. Cậu nhất định phải sớm có phương án chuẩn bị tốt.” Kim Trung nhắc nhở Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu nói: “Đừng lo lắng! Cho dù nhà họ Triệu có làm gì, tôi cũng theo tới cùng. Đúng rồi, chiều nay Dương Lam sẽ đến, cậu biết rồi chứ?”

“Tôi biết rồi, cô ấy đã gọi cho tôi.” Triệu Hùng vỗ vai Kim Trung và nói: “Trung, cậu có cơ hội hãy thay tôi nhắc nhở Dương Lam một chút, nhắc cô ấy phải đề phòng Dương Hưng.”