Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1301



Trần Văn Sơn chặn được con dao đang phi về phía Vân Thanh Mây.

Tít, tít, tít!

Đúng lúc này đồng hồ quả bom hẹn giờ trên người Vân Thanh Mây đếm ngược để chuẩn bị phát nổ.

Trọng Ảnh kêu Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, mau lại đây! Có một quả bom trên người Vân Thanh Mây."

Trần Văn Sơn vươn người đến bên cạnh Vân Thanh Mây thì thấy phần eo và bụng cô ấy phồng lên, rõ ràng là có thứ gì đó nhét ở bên trong cùng âm thanh "tít, tít,tít" phát ra.

Lúc này, Trần Văn Sơn không quan tâm lắm đến chuyện gì nữa. Anh xé toạc vạt áo của Vân Thanh Mây và thấy có một quả bom hẹn giờ buộc ở thắt lưng cô, thời gian được ấn định là 120 giây, đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu.

Từ 100 giây mà nháy mắt cái đã tới 90 giây.

Sau khi Triệu Hùng quét sạch tất cả các đối thủ, sau đó cũng chạy đến bên cạnh Vân Thanh Mây.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, Vân Thanh Mây nói với Trần Văn Sơn, Triệu Hùng và Trọng Ảnh: "Các người không phải để ý đến tôi nữa, tôi đã không thể sống được nữa. Mau đuổi theo Lục Tiểu Xuyên đi, hắn ta đang mang theo bé Hối trốn khỏi Hải Phòng rồi!"

Ở vị trí đặt quả bom hẹn giờ có một dòng chữ viết: "Trần Văn Sơn, anh sẽ không bao giờ có được thứ mà tôi không thể có được! Phá hủy nó đi mới là điều tốt nhất lúc này.

Triệu Hùng thất kinh, anh chưa bao giờ gặp phải chuyện gì khó khăn đến vậy.

Đây rõ ràng là một quả bom hẹn giờ công nghệ cao với các vạch màu đỏ và xanh lam. Muốn ngăn chặn vụ nổ nhất định phải cắt đi một quả bom trong đó.

Một việc chuyên nghiệp như vậy cần phải có chuyên gia tháo gỡ chất nổ đến hiện trường. Nhưng bây giờ thời gian không còn nhiều, chỉ còn vài chục giây ngắn ngủi nữa nếu chờ cảnh sát đến giải cứu thì đã quá muộn.

Triệu Hùng trong túi lấy ra "Ngư Trường Kiếm". Kể từ khi bị nhốt trong ngục tối ở "Kim đàm ngự phủ", Triệu Hùng đã mang theo con dao găm "Ngư Trường Kiếm" này bên mình.

"Ngư Trường Kiếm" chỉ to bằng con dao găm, mang theo vô cùng tiện lợi.

Triệu Hùng cầm "Ngư Trường Kiếm" chém vào sợi xích sắt trói trên người Vân Thanh Mây, sợi dây sắt đứt tung ra.

Nhưng quả bom hẹn giờ trên người Vân Thanh Mây rất lớn, một khi cắt nhầm nó sẽ phát nổ ngay lập tức. Đến lúc này, Vân Thanh Mây chắc chắn rằng không còn khả năng sống sót nữa, thân thể sẽ sớm tan thành khói mây.

Vân Thanh Mây không dám động đậy, ngơ ngác nói với Trần Văn Sơn đang đứng trước mặt anh ta: "Anh Sơn, mau đi cứu bé Hối cho tôi. Nếu không, dù có chết tôi cũng không tha thứ cho anh!"

Trần Văn Sơn nhìn chằm chằm vào Vân Thanh Mây, nói: "Em à! Chúng ta sống chết có nhau! Anh sẽ không để em ở đây đâu. Nếu em muốn hận thì cứ hận anh đi!"

"Cậu chủ, Trọng Ảnh! Hai người tránh ra. Để tôi cắt dây bom!"

"Văn Sơn, chúng tôi làm sao có thể để cho anh một mình liều mạng được. Anh cắt đi!" Triệu Hùng nói.

“Mau tránh ra!” Trần Văn Sơn gào lên.

Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đã ở bên nhau lâu như vậy mà chưa bao giờ thấy anh ấy mất bình tĩnh đến vậy.

Thời gian vẫn không ngừng trôi đi, trên mặt đồng hồ đếm ngược hiển thị chỉ còn bốn mươi giây.

"Cậu chủ! Thứ lỗi cho Văn Sơn không thể cùng anh chạy đi. Lục Tiểu Xuyên đã buộc bom vào người Vân Thanh Mây vì hắn đoán tôi sẽ cứu Vân Thanh Mây, tôi sẽ không bỏ rơi em ấy. Tôi thừa nhận là hắn đã đúng! Cậu chủ, anh còn có nguyện vọng chưa thành. Họ Triệu không thể thiếu anh; anh em không thể thiếu anh! Nếu anh không chạy đi, chỉ cần tôi cắt nhầm sợi dây là mọi người đều sẽ chết. Hãy để tôi an tâm mà cắt sợi dây này theo sự an bài của số phận. Cho dù có chết tôi cũng sẽ chết với Vân Thanh Mây. Tôi chỉ cầu xin anh giúp tôi cứu bé Hối và giết chết tên súc sinh Lục Tiểu Xuyên đó! "

"Trọng Ảnh, anh vẫn còn An Như. Cô ấy đang mang thai! Anh không thể hy sinh được." Trần Văn Sơn nói.

Thấy thời gian chỉ còn ba mươi giây, không còn nhiều thời gian dư thừa nữa. Tôn trọng sự lựa chọn của Trần Văn Sơn chính là sự tôn trọng lớn nhất đối với anh ấy!

Triệu Hùng vỗ vai Trần Văn Sơn, trầm giọng nói: "Người anh em! Anh làm đi. Tôi, Triệu Hùng, hứa với anh là sẽ cứu bé Hối an toàn. Dù cho Lục Tiểu Xuyên có trốn đến tận chân trời góc biển đi chăng nữa, tôi nhất định sẽ giết hắn bằng chính đôi tay của mình"

Trần Văn Sơn nhận được lời hứa của Triệu Hùng, mỉm cười với Triệu Hùng một nụ cười nhẹ nhõm.

“Trọng Ảnh, chúng ta tránh ra!” Triệu Hùng nói.

"Nhưng Văn Sơn anh ấy...!" Trọng Ảnh thở dài.

Thấy không còn nhiều thời gian, Trọng Ảnh cùng Triệu Hùng vội vã tránh đi.

“Văn Sơn, em ghét anh!” Vân Thanh Mây nói trong nước mắt.

"Em à, anh thà để em hận anh còn hơn! Khi sư phụ hấp hối đã nhờ anh chăm sóc cho em. Là anh chưa làm tròn lời hứa, đã không chăm sóc được cho em! Kiếp này anh không chăm sóc được cho em vậy hãy để kiếp sau anh tiếp tục chăm sóc em nhé!"

Khi Trần Văn Sơn nói khi trong tay đang cầm một con dao nhỏ hình lá liễu.

“Thời gian còn bao lâu nữa?” Vân Thanh Mây không dám nhìn đồng hồ hẹn giờ của quả bom trên người.

"Mười lăm giây!"

Vân Thanh Mây ngừng khóc, nhìn chằm chằm Trần Văn Sơn nói: "Anh à! Thân thể em không còn trong sạch nữa. Nếu có kiếp sau, em sẽ làm vợ anh."

"Không! Anh muốn em đời này làm vợ anh luôn." Trần Văn Sơn kiên quyết nói. "Vân Thanh Mây, anh chỉ hỏi em một câu."

"Anh nói đi!"

"Nếu chúng ta có thể sống sót, em có nguyện ý làm vợ của Trần Văn Sơn này không?"

Vân Thanh Mây cười buồn và nói: "Anh à! Em luôn yêu anh, nhưng em cảm thấy tấm thân tàn tạ này không xứng với anh. Anh đã luôn đối với em trước sau như một, em có thể cảm nhận được tình yêu của anh! Nếu chúng ta có thể sống sót, em bằng lòng làm vợ anh! "

Nhìn thấy chỉ còn 7 giây nữa, Trần Văn Sơn đưa dao chạm tới sợi dây màu xanh của quả bom hẹn giờ. Nhìn Vân Thanh Mây, anh nói: "Vân Thanh Mây, nếu anh cắt nhầm sợi dây, chúng ta sẽ chết cùng nhau."

"Cắt đi! Ở bên cạnh anh em không còn sợ gì hết!"

"Vậy em có thể nói thêm một câu nữa, em muốn làm vợ anh không?"

Vân Thanh Mây khẽ hé môi nói: “Tôi Vân Thanh Mây đồng ý làm vợ của Trần Văn Sơn!” Nói xong, cô nhắm mắt lại.

Trần Văn Sơn một tay ôm chặt vòng eo thon thả của Vân Thanh Mây vì sợ mất cô ấy. Ngay lúc ấy ở quả bom thứ hai, khi đồng hồ hẹn giờ điểm một giây cuối cùng, Văn Sơn giơ tay chém xuống, mọi thứ trở lên bình lặng.

Không còn tiếng tích tắc từ quả bom hẹn giờ và mọi thứ hoàn toàn bình lặng.

Trần Văn Sơn và Vân Thanh Mây ôm chặt lấy nhau nhưng tiếng nổ không hề vang lên.

Triệu Hùng và Trọng Ảnh thấy rằng quả bom hẹn giờ vẫn chưa nổ, cả hai liền lập tức cùng chạy tới.

Điều khiến cho Triệu Hùngkinh ngạc đó là Trần Văn Sơn không cắt sợi dây đỏ cũng không cắt sợi dây xanh. Bộ đếm quả bom thứ hai có thể luôn cố định ở vị trí 1 giây.

“Văn Sơn, anh không cắt dây, sao bom lại không nổ?” Triệu Hùng vẻ mặt nghi hoặc.

Trần Văn Sơn trước tiên tháo thiết bị bom ra khỏi cơ thể Vân Thanh Mây và ném nó ra xa. Anh ta kéo một sợi dây chì mảnh từ người Vân Thanh Mây ra và nói: "Cậu chủ! Cuối cùng tôi mới phát hiện ra cái này mới là dây thật. Hai sợi dây đó đều không phải, bất kể cắt sợi đỏ hay sợi xanh quả bom cũng đều phát nổ"

Triệu Hùng xem qua sợi dây dẫn thì thấy nó chỉ giống như một cọng tóc dày.

Tóc của Vân Thanh Mây vừa vặn có thể che đi sợi dây chì này, nếu không phải Trần Văn Sơn cẩn thận thì thật sự là nguy hiểm!

Vân Thanh Mây ngạc nhiên mừng rỡ, ôm lấy Trần Văn Sơn nói: "Anh ơi, chúng ta không sao chứ?"

"Ừ! Không sao." Trần Văn Sơn Nhân nhân cơ hội nói với Vân Thanh Mây: "Nhưng anh vừa nói nếu chúng ta còn sống, em sẽ làm vợ anh!"

Khuôn mặt của Vân Thanh Mây mắc cỡ ửng hồng, cô ấy nói: "Anh cứu được bé Hối về em sẽ cưới anh!"