Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1305



Sau khi biết được thực lực của ba người kia, Triệu Hùng bắt đầu phản công.

Anh thi triển thêm vài quyền cước và hướng về phía ba người kia nghênh chiến.

Hai cao thủ Địa bang cản được mấy chiêu thì cánh tay họ đau tới muốn ngất đi.

Mặc dù công phu của họ không tệ nhưng khoảng cách giữa họ và mười người đứng đầu Thiên bang vẫn khá lớn. Hơn nữa, Triệu Hùng là cao thủ đứng thứ hai trong Thiên bang, chỉ đứng sau ông Khổng trong danh sách xếp hạng.

Ngay cả khi Triệu Hùng chiến đấu với ông Khổng, anh cũng có thể đánh bại được hàng ngàn chiêu thức của ông ấy.

Một khi Triệu Hùng ra đòn mạnh mẽ, căn bản là bọn họ không thể đỡ lại được.

Ngay cả đám người Nông Tuyền, Tiết Ân, Sói Đen, Tàn Kiếm, và bốn anh em nhà họ Mã cũng không phải là đối thủ của Triệu Hùng, đã thất bại  không biết bao nhiêu lần trong tay anh. Bốn người họ trước mặt làm sao có thể uy hiếp được Triệu Hùng.

Triệu Hùng thi triển một loạt thế võ, thế này rồi lại thế khác giống như một cơn mưa xối xả tấn công nhanh chóng vào bốn người kia.

Đội hình ba người sớm bị đánh tan. Triệu Hùng một đòn đá bay một người đang phòng ngự ra ngoài.

Cú đá đó Triệu Hùng chỉ dùng có bảy phần công lực mà đối thủ đã không thể chịu đựng được. Anh ta bị đá xuống đất và không thể đứng dậy được trong một lúc lâu.

Sau khi đã hạ gục một người, Triệu Hùng không có ý muốn dừng lại. Chân lại giẫm hình chữ "Tránh”, nhanh chóng đánh lừa và vụt đến vị trí mà cao thủ Địa bang đứng.

Người này thất kinh, lao vào định tung cước đấm Triệu Hùng.

Triệu Hùng nghiêng người né sang bên, lướt qua hạ gục đối phương nhanh như gió thu quét lá rụng.

Người đàn ông vóc người nhỏ bé nhanh chóng dấn người lên.

Triệu Hùng chính là đợi người đó lao tới, chân anh di chuyển vòng tròn xung quanh anh ta. Ngay sau đó, Triệu Hùng đan chân lại tiến sát vào người đàn ông nhỏ bé.

Người đàn ông nhỏ bé vẻ mặt cảnh giác không ngờ rằng Triệu Hùng đã biến mất trong làn không khí mỏng manh.

"Anh Huy! Anh ta đang ở phía sau anh." Tên cao thủ Địa bang nhìn về phía người kia kêu lên.

Người đàn ông nhỏ bé đó được gọi là "Anh Huy" lập tức đưa cùi chỏ đánh vào Triệu Hùng đang ở phía sau.

Triệu Hùng một quyền đấm vào người đàn ông nhỏ bé khoác áo khoác bò, anh ta kêu lên một tiếng "A!" rồi miệng phun trào máu tươi, thân thể bay ra xa.

Lương Ngọc Long nhanh chóng tiến lên và chiến đấu với Triệu Hùng.

Triệu Hùng không muốn giết Lương Ngọc Long mà chỉ muốn cản anh ta lại. Cả hai đã đánh nhau hơn 20 chiêu, và Triệu Hùng đã tung chiêu tát thẳng vào mặt Lương Ngọc Long.

Với cú đánh vừa rồi, anh chỉ dùng đến sáu phần sức mạnh. Nhưng sau khi Lương Ngọc Long ngã xuống đất thì anh ta không thể dậy nổi nữa.

Triệu Hùng là một người khôn ngoan, anh ngay lập tức biết Lương Ngọc Long chỉ đang giả vờ bị thương. Anh như hiểu ý liền nhắm thẳng vào tên cao thủ Địa bang cuối cùng.

Vị cao thủ "Địa bang" đó đã cắn răng đối đầu với Triệu Hùng hơn chục chiêu. Anh ta Triệu Hùng đá vào ngực và bay ra ngoài.

"Chủ tịch Triệu, anh đang làm cái gì vậy?"

Phía sau Triệu Hùng vang lên giọng nói của Triệu Phúc, chủ nhân của vườn hạnh phúc.

Triệu Phúc là thành viên của "Phòng Thương mại Hải Phòng" và chiếm một vị trí quan trọng trong đó.

Triệu Hùng quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Phúc liền nói: "Thì ra là giám đốc Triệu! Ta tới tìm Triệu Khải Thời, nhưng người của ông ngăn lại không cho ta vào."

"Tôi nghe quản gia nói rằng cha cậu không muốn gặp cậu. Nếu cậu đột nhập vào nhà tôi mà không được phép, tôi có thể kiện cậu vì tội đột nhập trái phép vào nhà người khác."

Triệu Hùng giọng chế nhạo nói: "Giám đốc Triệu, nếu ông muốn ra tòa, tôi Triệu Hùng sẽ theo ông đến cùng! Tuy nhiên, trước khi làm chuyện gì  tốt nhất ông nên suy nghĩ đến hậu quả sau này."

Triệu Phúc sắc mặt biến đổi vài lần.

Để ông ta đối mặt với Triệu Hùng, ông ta thật sự không có dũng khí mà chỉ có thể dựa vào thế lực của nhà họ Triệu mà thôi.

Đúng lúc Triệu Phúc không biết làm sao để giải quyết đống hỗn độn này thì Triệu Khải Nghĩa cùng các anh em của gia đình họ Triệu đúng lúc đến.

“Chà, Triệu Hùng!” Triệu Khải Nghĩa kêu lên.

Triệu Hùng quay lại nhìn thấy phụ thân Triệu Khải Thời đứng ở bên cạnh không nói lời nào, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Anh nói với Triệu Khải Nghĩa: "Chú ba! Nếu không muốn cháu vào, tốt hơn là nên phái mấy cao thủ tới canh giữ cổng chứ. Những người này trong mắt cháu không đáng nhìn!"

Kiêu ngạo, tự mãn!

Tuy nhiên, những người có mặt ở đây đều biết rằng tư chất của Triệu Hùng vốn là như vậy!

Triệu Khải Thời nghiêm mặt nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng! Dù vụ kiện của nhà họ Triệu đã thua nhưng ý định ban đầu của chúng ta là thu hồi tập đoàn Mặt Trời mọc của ngươi sẽ không thay đổi. Bây giờ, chúng ta đang có quan hệ đối nghịch. Tốt nhất vẫn là nên ít gặp nhau đi! "

Triệu Hùng bỏ qua Triệu Khải Nghĩa, nhìn về phía Triệu Khải Thời hỏi: "Ý của ông cũng vậy sao?"

Triệu Khải Thời vẻ mặt hơi thay đổi, ông ta có chút do dự, trầm giọng nói: "Đúng!"

"Triệu Khải Thời! Một mình Triệu Khải Thời tôi không thể thay đổi quyết định của nhà họ Triệu được. Nhà họ Triệu làm việc vì lợi ích của nhà họ Triệu. Vì vậy, đây là lý do tôi không muốn gặp cậu. Ngoài ra, tôi muốn nói với cậu rằng chúng tôi sắp rời khỏi Hải Phòng. Nhưng cuộc đọ sức của chúng ta chỉ mới bắt đầu!"

Triệu Hùng ngay lập tức hiểu được ý của cha mình Triệu Khải Thời, ông phải tận dụng cơ hội này để truyền thông tin quan trọng cho Triệu Hùng.

"Haha!" Triệu Hùng lại cười chế nhạo nói: "Triệu Khải Thời, ông thật sự là càng ngày hèn nhát vậy ư? Mẹ tôi mất. Thời gian đó ông không chịu tang bà ấy liền đi cưới ả hồ ly tinh Lưu Văn Nhân đó. Bây giờ bà ta bị bắt đi ông cũng không thèm quan tâm. Đó là tư cách làm chồng của ông sao? Ông là một người bố như vậy sao? "

"Câm miệng! Tôi hành động thế nào chẳng nhẽ lại phải để cậu dạy sao?" Triệu Khải Thời vẻ tức giận nghiêm nghị nói.

"Ông đừng lấy danh nghĩa làm bố mà chèn ép tôi. Trước kia ông từng dạy tôi sống sao cho không hổ thẹn với lương tâm! Vậy ông có xứng với lương tâm của ông không? Có xứng với mẹ của tôi, xứng với Lưu Văn Nhân, xứng với Triệu Niệm không?"

Triệu Hùng càng nói càng kích động, sắc mặt đỏ bừng bừng. Anh chậm rãi đi về phía Triệu Khải Thời.

Triệu Khải Tín bước sang một bước dừng ở trước mặt Triệu Khải Thời, tức giận nói: "Triệu Hùng, cháu định làm gì?"

“Tránh ra!” Triệu Hùng hét lên với Triệu Khải Tín đang ở trước mặt cách sáu bước.

Triệu Khải Nghĩa gọi ông chú sáu Triệu Khải Tín: "Chú sáu, mau buông ra! Đây là chuyện giữa anh cả và Triệu Hùng, chúng ta không nên xen vào. Đi thôi!"

"Anh ba, anh..."

“Đi!” Triệu Khải Nghĩa quát lớn.

Triệu Khải Tín nhún vai rồi rời đi cùng với anh em nhà họ Triệu.

Triệu Hùng chậm rãi đi tới chỗ chaTriệu Khải Thời, nắm lấy cổ áo ông rồi trừng mắt nhìn Triệu Khải Thời nói: 

"Ông nghe cho rõ lời tôi nói, muốn đoạt lại tài sản của tôi và mẹ tôi, ông không có cửa! Ông nợ tôi với mẹ tôi và mẹ con Triệu Niệm, ông rõ là không đủ tư cách làm một người chồng cũng không đủ tư cách làm một người cha! "

Triệu Hùng buông lỏng các ngón tay, một mẩu giấy vo tròn rơi vào trong cổ áo Triệu Khải Thời.

Triệu Hùng nháy mắt với bố anh một cái.

Triệu Khải Thời trong giây lát đã hiểu ra, lạnh lùng nói với Triệu Hùng: "Cậu có thể trách tôi hoặc hận tôi! Tôi Triệu Khải Thời làm gì cũng không hổ thẹn với lương tâm! Cậu đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu." Ông quay người và cúi xuống cổ áo lấy ra mẩu giấy và giữ nó trong lòng bàn tay.