Ngày thứ hai, Triệu Hùng đưa Trường Tử Thạch, Diệp Trát và Tống Y Sa đến Dưỡng Niên Các của Cửu gia. Dưỡng Niên Các do Lan Ngọc Tâm của Tây Đường chăm sóc. Sau khi nhận được cuộc gọi từ Triệu Hùng, Lan Ngọc Tâm đã yêu cầu vào bếp chuẩn bị các món ăn. Sau một vài cơn mưa xuân, những cây lê và mai đã trổ bông tươi xanh. Thảm cỏ xanh đã trồi lên khỏi lớp đất đen cằn cỗi, hiện lên một vẻ đầy sức sống. Tiếng chim hót và tiếng nước chảy róc rách tạo thành bức tranh đầu xuân thật tuyệt vời. Hòn non bộ, mái vòm và khu vườn “Dưỡng Niên Các” đều là sự kết hợp khéo léo độc đáo. Phải nói nơi Cửu gia tọa lạc ở sườn núi, thật sự là một nơi đáng sống, ngay cả không khí hít thở cũng cảm thấy trong lành hơn thành phố. Lan Ngọc Tâm giúp đỡ Triệu Hùng, thiết đãi Trương Tử Thạch, Diệp Trát, Tống Y Sa và những người khác. Vân Nhã gọi Triệu Hùng ra một chỗ khác, khuôn mặt chằm chằm nhìn Triệu Hùng hỏi:
“Anh cố ý trốn tôi?”
“Đại tiểu thư, tôi mỗi ngày đều bận xử lý công việc của tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu, bận rộn như vậy làm sao có thể trốn cô được.”
“Vậy thì anh không gọi được cho tôi sao?”
Vân Nhã nói: “Tôi không dám gọi cho anh vì sợ anh bận rộn. Nhưng anh...”
“Tiểu Nhã! Tiểu Nhã!”
Giọng của Cách Hoa từ xa vọng lại. Vân Nhã muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi.
Cách Hoa đi tới phía trước, liếc nhìn Triệu Hùng, cười nói:
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, ở đằng kia có trại ngựa, đi thôi! Lên ngựa đi.”
Cách Hoa nắm lấy bàn tay ngọc bích của Vân Nhã, nói với Triệu Hùng:
“Triệu Hùng, tôi mượn Tiểu Nhã trước!”
Triệu Hùng luôn cảm thấy chuyện này có chút không đúng, mượn là có ý gì, cũng không phải là của anh! Trên đường đến trường đua ngựa, Cách Hoa thuyết phục Vân Nhược:
“Tiểu Nhã, cậu còn nghĩ đến Triệu Hùng sao? Tôi không hiểu. Điều kiện của cậu tốt như vậy. Không tìm được ai khác sao, tại sao phải theo đuổi một người đàn ông đã có gia đình?”
“Vì Triệu Hùng khác người!” Vân Nhã nói.
Cách Hoa phản bác:
“Có gì mà khác nhau không phải đều là hai mắt một miệng. Cóc ba chân mới khó tìm, đàn ông hai chân không phải nơi nào cũng có sao?”
“Cách Hoa, cậu còn chưa gặp được nam nhân mình thích, gặp được người không bao giờ quên, cậu sẽ biết!”
“Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh tình cảm như vậy, có muốn họ ly hôn cũng không được? cậu còn đắn đo gì nữa?”
Cách Hoa tức giận nói thêm: “Cậu thật là, bình thường cậu là một người thông minh, đúng là bị tình yêu làm cho mù quáng rồi!”
“Tôi cũng muốn quên anh ấy, nhưng tôi đã cố gắng nhiều lần rồi nhưng vẫn không được!”
“Nếu cậu thật sự muốn quên đi Triệu Hùng, tôi có cách!”
Đứng trước mặt Vân Nhã, Cách Hoa chớp chớp đôi mắt:
“Cậu có cách gì vậy?” Vân Nhã nhíu mày.
Chỉ cần Vương gia dời đến thành phố Vinh, chỉ cần không nhìn thấy Triệu Hùng nữa cậu sẽ quên anh ấy thôi.
“Biện pháp của cậu chẳng khả thi chút nào, thành phố Hải Phòng là gốc rễ của hoàng tộc chúng tôi. Bố tôi sẽ không rời đi, ông ấy già rồi, cần có người chăm sóc, nếu không lấy được chồng, thì tôi sẽ ở vậy với ông ấy!”
“Thật là lãng phí giai nhân, nếu tôi là nam nhân, tôi nhất định sẽ theo đuổi cậu.”
Cách Hoa lén đặt tay lên ngực Vân Nhã.
“Á! Dám trêu tôi, dừng lại cho tôi!” Vân Nhã đuổi theo Cách Hoa.
…
Nhìn Vẫn Nhã và Cách Hoa rời đi, Triệu Hùng lấy ra trong túi một điếu thuốc, anh ấy châm điếu thuốc rồi bắt đầu hút:
“Tiểu Nhã, tôi không muốn nhìn thấy cô, tôi không muốn cô càng ngày càng lún sâu. Cô là một người tốt, Triệu Hùng tôi không xứng với cô!”
Hai ngày nay, Vườn Hạnh Phúc của nhà họ Triệu yên ắng đến lạ thường. Triệu Khải Nghĩa nhíu mày đứng ở trong sân. Dù là chủ nhân của nhà họ Triệu nhưng anh ta không khác gì một con rối. Sau lưng có tiếng bước chân, Triệu Khải Nghĩa vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy anh hai Triệu Khải Nhân đang đi tới.
“Anh hai!” Triệu Khải Nghĩa chào Triệu Khải Nhân.
“Em Ba, nghĩ gì vậy?”
Triệu Khải Nghĩa liếc về hướng trong nhà. Triệu Khải Nhân hiểu được, thở dài nói: “Sở Mai Nhiên gọi chúng ta rồi! Đi thôi.”
Triệu Khải Nghĩa “ừm” một tiếng đi theo Triệu Khải Nhân vào phòng của Sở Mai Nhiên. Nhìn thấy Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khải Nhân đang đi tới, ánh mắt lạnh lùng của Sở Mai Nhiên quét qua bọn họ.
“Triệu Khải Nghĩa, anh mất bao lâu mới có thể đánh bại tập đoàn Hùng Quang?” Sở Mai Nhiên nhìn chằm chằm Triệu Khải Nghĩa hỏi.
“Nếu nhanh thì ba tháng đến sáu tháng! Nếu chậm thì có thể sáu tháng đến một năm!”
“Cái gì?” Sở Mai Nhiên chế nhạo nói:
“Ông tốt nhất không nên giở trò quỷ với tôi. Nói cho ông biết, nhà họ Triệu không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
“Thực lực của Triệu Hùng hiện tại không chỉ đơn giản như tập đoàn Hùng Quang trước đây. Cô không nghe nói ngay cả nhà họ Mã ở Nha Trang cũng đang giúp đỡ anh ta sao? Hơn nữa, ngay cả Trương Tử Thạch ở tỉnh Lạng Sơn và Tống Y Sa của Tân Thành cũng vậy. Họ cũng đến để giúp Triệu Hùng. Nếu tôi đoán không sai, Triệu Hùng muốn sử dụng sức mạnh của thương hội thành phố Vinh và sức mạnh của thương hội Tân Thành để chấm dứt với đối tác, phá vỡ hợp đồng của chúng tôi!
Luật sư của tập đoàn Hùng Quang đã gửi thư chấm dứt hợp đồng và đối với những thiệt hại, chúng ta phải bồi thường một khoản tiền lớn. Điều này sẽ khiến Triệu Hùng có được một nguồn thu lớn!”
“Đừng nói vớ vẩn nữa, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, đừng quên con của ông còn ở trong tay của chúng tôi, đừng để tôi lấy đi cái mạng chó của ông. Lập tức lên kế hoạch tấn công tập đoàn Hùng Quang cho tôi. Tôi muốn thấy một tháng, hai tháng nữa tập đoàn Hùng Quang bị phá sản. Nếu không làm được, nhà họ Triệu khó có thể giữ được tính mạng đâu…”
Sở Mai Nhiên nói đến đây, cô ta liếc mắt nhìn Triệu Khải Nhân nói:
“Triệu Khải Nhân, ông đi ra ngoài trước đi! Tôi có chuyện muốn nói với Triệu Khải Nghĩa.”
Triệu Khải Nhân liếc nhìn Triệu Khải Nghĩa, thấy Triệu Khải Nghĩa gật đầu, liền đi ra ngoài. Sở Mai Nhiên trên tay cầm lên một con dao găm sắc bén, liền kề vào cổ Triệu Khải Nghĩa. Triệu Khải Nghĩa sửng sốt, cảm giác được lưỡi dao sắc bén từng chút một cắt vào da mình. Một vết máu chảy dài trên cổ Triệu Khải Nghĩa.
“Triệu Khải Nghĩa, ông lấy cái nhẫn nhẫn hộ mệnh ở đâu ra?”
“Tôi sớm đã muốn nói với mấy người rồi, nhưng trên đường trở về đây, đã bị cướp mất!”
“Ông định vải thưa che mắt thánh à?”
Sở Mai Nhiên chế nhạo nói:
“Trước đây, Lưu Văn Nhân đã che chở cho nhà họ Triệu các người, bây giờ Lưu Văn Nhân đã ở trong tù. Ông nghĩ nhà họ Triệu có thể sống một cuộc sống thoải mái sao? Phải rồi, hay là ông đã đưa nhẫn cho Triệu Hùng?”
“Tôi lấy chiếc nhẫn đó từ tay Triệu Hùng, làm sao có thể trả lại cho anh ta được. Cô nghĩ tôi ngốc nghếch đến thế à?”
Sở Mai Nhiên đá vào chân Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Nghĩa không khỏi quỳ trên mặt đất một tiếng
“bụp!”
“Bốp! “ Sở Mai Nhiên thưởng cho Triệu Khải Nghĩa một cái tát sáng lạn, lạnh lùng nói:
“Ông dám..vậy tôi sẽ xem Triệu Hùng có tới cứu ông không nhé, chú ba!”
“Cô định làm gì?” Triệu Khải Nghĩa kinh ngạc hỏi.
Sở Mai Nhiên chế nhạo:
“Biết ngay mà!”
Vừa nói, Sở Mai Nhiên vừa dùng dao chém vào lưng Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Nghĩa ngất ngay lập tức chưa kịp kêu lên.