Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1327



Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí và Triệu Khải Đức cùng nhau đồng thuận đưa ra giải pháp. Họ sẽ đưa Triệu Hiền đi.

Cùng lúc đó, Triệu Khải Đức lo lắng nói: 

“Tứ sư huynh, Triệu Hiền trong người cũng bị trúng độc, nếu không lấy được thuốc giải, cô ấy cũng sẽ chết.”

Triệu Khải Lễ thở dài, nói: 

“Cho dù Triệu Hiền có bị chết ở bên ngoài, so với việc bị Lưu Vũ Tiến hãm hại thì còn có cơ hội chạy thoát, ở lại đây cũng bị tên dã thú làm ô uế nhục nhã đến chết.”

Triệu Khải Trí cùng Triệu Khải Đức gật đầu.

Với tính cách cứng cỏi của Triệu Hiền, nếu sự trong trắng của cô ấy bị vấy bẩn, cô ấy sẽ không bao giờ muốn sống nữa. 

Ngã Nguyệt Đàm!

Lúc đó đã là đêm khuya, khi Triệu Hùng đang ngủ bỗng bị một cơn ác mộng đánh thức. Kể từ sau khi kết hôn và sống một cuộc sống hạnh phúc bên vợ là Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng hiếm khi gặp ác mộng. Nhưng vừa rồi trong giấc mơ, anh mơ thấy người của nhà họ Triệu lần lượt chết trước mặt anh. Sự bơ vơ, không nơi nương tựa được tái hiện một cách sinh động trong giấc mơ. Ngay khi Triệu Hùng chuẩn bị xuống giường đi vào phòng tắm để lấy lại sự tỉnh táo, Lý Thanh Tịnh cũng nhẹ nhàng tỉnh dậy khi chiếc chăn bông chuyển động.  

“Triệu Hùng, ngày mai không phải dậy sớm sao? Sao anh còn chưa ngủ?”

“Anh đi vào nhà vệ sinh chút, anh quay lại ngay!”

Triệu Hùng không nói cho Lý Thanh Tịnh nghe về cơn ác mộng của mình. Sau khi từ nhà vệ sinh ra, Triệu Hùng ôm Lý Thanh Tịnh trong tay, hai người lưu luyến không rời, sau đó ôm nhau liền ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng đã dậy sớm. Vừa lúc chuẩn bị chuẩn bị đồ, Lý Thanh Tịnh cũng bất ngờ tỉnh lại. Lý Thanh Tịnh ngồi dậy, hỏi Triệu Hùng:

“Anh có muốn ăn món gì không để em nấu?” 

“Không cần đâu, mọi người đang gấp rút đến sân bay đúng giờ, chuyến bay lúc mười một giờ, anh sẽ ăn cơm trên máy bay.”

“Đối với anh không thành vấn đề, nhưng Triệu Niệm vẫn còn là một đứa trẻ. Em  đã nhờ Tiểu Dĩnh chuẩn bị sữa, bánh mì, dăm bông và những thứ khác, anh cầm đi, trên đường thấy đói bụng có thể ăn!”

“Vậy cũng tốt!” Triệu Hùng gật đầu, Triệu Hùng quay về phía Lý Thanh Tịnh nói:

“Thanh Tịnh, để anh đi tắm rửa trước, em giúp anh đánh thức Triệu Niệm nhé!”

“Vậy thì anh nhanh lên! Em đi gọi Triệu Niệm.” Lý Thanh Tịnh nói xong mặc đồ ngủ rời khỏi phòng. Triệu Hùng tắm rửa xong kéo vali xuống lầu, Trọng Ảnh đã đợi sẵn ở phòng khách. Trọng Ảnh chào hỏi, nói với Triệu Hùng: 

“Xin hãy bảo trọng!”

Triệu Hùng vỗ vai Trọng Ảnh cười nói: 

“Đừng lo lắng! Tôi còn chờ trở về dự đám cưới của cậu nữa.” 

“Trọng Ảnh, cậu vất vả rồi!”

Hai người mỉm cười với nhau, vươn tay và nắm chặt lấy nhau. Lúc này, Lý Thanh Tịnh đưa Hà Ngọc Kỳ và Triệu Niệm xuống lầu. Lần này đi công tác xa, Hà Ngọc Kỳ tràn đầy năng lượng. Trước khi đi, Lý Thanh Tịnh không hề thông báo cho em gái Lý Diệu Linh biết. Triệu Hùng bước đến bên cạnh Lý Thanh Tịnh, ôm chặt lấy Lý Thanh Tịnh. Nói: 

“Chờ anh trở lại nhé!”

Lý Thanh Tịnh “vâng” nhẹ một tiếng. Cô muốn nói gì đó, nhưng khi lời nói đến môi, cuối cùng cô lại không nói được gì. 

Sự im lặng không nói lên tiếng!

Sau khi nhìn Triệu Hùng và những người khác rời đi, Lý Thanh Tịnh đứng ở cửa nhìn theo một lúc lâu sau mới dời mắt. Trọng Ảnh đã thay trang phục của Triệu Hùng, nói với Lý Thanh Tịnh:

“Thanh Tịnh, tôi về phòng sắp xếp một chút. Lát nữa An Như sẽ đến đây và ở cùng với cô.” 

“Được!” Lý Thanh Tịnh khẽ gật đầu.

Trọng Ảnh bây giờ mang thân phận của Triệu Hùng, trước mắt đã sắp xếp riêng cho cậu ta một phòng. Điều đó có nghĩa lúc này, Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng chính thức ngủ phòng riêng. Còn An Như ngày nào cũng ở bên cạnh Lý Thanh Tịnh, hai người họ ở chung một phòng.  Triệu Hùng hóa trang thành Trọng Ảnh, lái một chiếc xe bình thường đến nhà Hoa Di, trên đường đi anh ta gọi điện thoại cho cô ấy. Vừa đến nhà Hoa Di, đợi một lúc thì anh ta thấy Trần Văn Sơn và Hoa Di cùng nhau bước xuống cầu thang. Sau khi Hoa Di lên xe, Trần Văn Sơn nhìn Triệu Hùng nói: 

“Đi đường cẩn thận!”

Triệu Hùng gật đầu: “Mọi chuyện cứ để tôi lo!”

“Yên tâm đi! Trần Văn Sơn dùng tính mạng để đảm bảo, chỉ cần Trần Văn Sơn tôi ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến Thanh Tịnh và đứa trẻ.”

Triệu Hùng vỗ vỗ Trần Văn Sơn vai cười: 

“Chúng ta đi thôi!”

“Đợi anh về uống rượu!” Trần Văn Sơn nói. 

Triệu Hùng quay lưng, xua tay, lên xe, phóng nhanh ra khỏi hiện trường lúc này. Trên đường cao tốc đến tỉnh Thanh Hóa, đã có Hà Ngọc Kỳ ở đây, anh ấy không cảm thấy cô độc và lẻ loi. Vì dậy quá sớm, Triệu Niệm đã uống một hộp sữa, rồi ngủ thiếp đi trên đùi Hà Ngọc Kỳ. Hà Ngọc Kỳ hào hứng nói với Hoa Di:

“Hoa Di, hai ngày trước chị đã đi du lịch thành phố Mây, có thể đến Hồ Giang thơ mộng, cũng có thể thăm quan núi Ngọc Tuyết. Nghe nói những quán rượu ở đó rất thú vị, đây cũng là lần cuối chị có cơ hội thưởng ngoạn cảnh đẹp của thành phố Hải Vân. Nhân tiện có những nơi như còn có núi Bà Nà, Ngọc Lam tất cả đều rất thú vị.”

Khi Hoa Di nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ đang huyên thuyên hào hứng, cô quay lại cười nói: 

“Nhóc Kỳ, chúng ta đi làm ăn, không phải để mua vui.”

“Ồ! Vừa làm ăn vừa có thể vui vẻ! Bằng không mỗi ngày đều thật nhàm chán.”

Nghe Hà Ngọc Kỳ nói xong, trên trán Triệu Hùng bay như quạ, đầy u ám. Anh ta thực sự hối hận khi đưa cô gái Hà Ngọc Kỳ đến đây, những cô gái này thường đến nhà anh và không chịu dời đi. Triệu Hùng giọng điệu nghiêm túc nói với Hà Ngọc Kỳ: 

“Nhóc Kỳ, chúng ta lần này xuất hành có rất nhiều việc cần làm, cô không được gây rắc rối hay phân tâm. Nếu có rắc rối, tôi sẽ không khách sáo đâu!”

“Thì sao? Anh muốn đánh tôi?”

Dù mạnh miệng nhưng khi nhắc đến từ “đánh”, Hà Ngọc Kỳ có chút sợ sệt. Triệu Hùng sẽ không đánh nhẹ vào mông như những đứa trẻ mà anh ta sẽ ra tay rất tàn nhẫn. Triệu Hùng không hề nể nang, nhìn Hà Ngọc Kỳ, trầm giọng nói:

“Nếu cô làm điều gì quá đáng, đương nhiên sẽ bị đánh!”

“Hoa Di, em nhìn sự bận rộn của Triệu Hùng xem. Chị thì lúc nào cũng chỉ muốn sống trong hòa bình với anh ta thôi!”

Hoa Di mỉm cười, biết rằng Hà Ngọc Kỳ không muốn để Triệu Hùng hành động một mình nên càng thích tranh luận để kiếm chuyện. 

“Nhóc Kỳ, lần này chúng ta cùng Triệu Hùng chống đỡ, chuyện lần này không phải chuyện tầm thường, chúng ta không được xem nhẹ, nếu không sẽ hỏng việc.”

Hà Ngọc Kỳ thấy Hoa Di không giúp mình, bĩu môi bất đắc dĩ nói: 

“Được rồi! Việc lớn, chị cứ khống chế cái miệng của mình lại là được chứ gì! ”

Triệu Hùng và Hoa Di nhìn nhau cười thầm. Hà Ngọc Kỳ như một chú ngựa hoang cần phải thuần hóa. Bằng không, cô gái này không sợ trời cũng chẳng sợ đất! Thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn. Vừa tới tỉnh Thanh Hóa, cũng may vừa kịp giờ. Ngay sau đó, một số người đã lên máy bay đến thành phố Hải Vân. Miền bắc vẫn đang là mùa gió. Trên thành phố Hải Vân, mặt trời đã ló dạng và những bông hoa mùa xuân đang nở rộ. Sau khi xuống máy bay, việc đầu tiên Triệu Hùng phải làm là thuê xe của một công ty cho thuê xe. Sau đó, mở bản đồ trên điện thoại di động và đi đến khách sạn nơi anh ấy thuê ở.