Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1337



Khi nghe tin bác sĩ nước Tần tên là Hoa Di, Triệu Hùng và Hoa Di đưa mắt nhìn nhau. Ngoài việc bị sốc, cả hai còn cảm thấy rất buồn cười và suýt nữa thì bật cười trước mặt quản gia. Mọi người đều biết bác sĩ Hoa Đà rất nổi tiếng nhưng chưa ai được gặp mặt, Hoa Di đang ngồi trước quản gia nhưng quản gia nói rằng họ thuê bác sĩ nổi tiếng Hoa Di.

Triệu Hùng nói với quản gia: 

“Phiền ông có thể nói cho Mạnh Thường Quân biết, Hoa tổng mà ông ấy đang mời là giả mạo được không?”

“Giả mạo?” Quản gia vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào Triệu Hùng nói: 

“Nhóc con, anh nói nhảm gì vậy! Nếu như bác sỹ Hoa và Mạnh Thường Quân của chúng tôi nghe được, e rằng sẽ kiện anh vì tội phỉ báng!

Triệu Hùng chỉ vào Hoa Di bên cạnh nói: 

“Đây là ta bằng hữu của bác sĩ Hoa. Còn bác sĩ Hoa bên trong đó là đúng hay sai, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được.”

“Vậy anh có phải là bạn của bác sĩ Hoa không?”

Triệu Hùng gật đầu và nói “đúng”

“Vậy hai người họ gì, tên gì?”

“Tôi họ Triệu, còn cô ấy…” Triệu Hùng do dự, không biết nên gán cho Hoa Di họ là gì. 

“Tôi họ Lan!” Hoa Di nói. 

“Hai người ở đó chờ một chút, tôi đi vào báo cáo.” Quản gia vội vàng đi về phía trong nhà. Triệu Hùng quay đầu lại, vừa định hỏi Hoa Di.

Hoa Di biết Triệu Hùng đang hỏi gì, cười giải thích: “Mẹ tôi họ Lan!”

Triệu Hùng “ồ” lên một tiếng, nói: “Vị bác sĩ dối trá này, dám lộng giả danh nghĩa của cô để đi chữa bệnh, thật sự là đồ chết tiệt!”

“Ừm!” Hoa Di thở dài nói: 

“Không ngờ trên đời này cái gì cũng có thể là giả, còn có người giả danh tôi, một khi mất y đức thì sẽ không còn là bác sĩ nữa, những kẻ sát nhân với đôi bàn tay vô hình.”

“Cô nói vậy nghĩa là như thế nào?" 

“Bác sĩ lang băm đang làm sai sự thật! Khi việc điều trị đáng nhẽ ra được người tốt nhất chữa trị thì bị trì hoãn, cũng giống như việc làm hại người khác. Vì vậy, khi bác sĩ cứu được một người cũng giống như một thiên thần. Nhưng để một người chết thì cũng là một điều cực kỳ dễ dàng.”

Triệu Hùng xúc động nói: 

“Hoa Di, tôi biết nguyện vọng của cô.Cô muốn mở một trường dạy Đông y. Tôi sẽ giúp cô thực hiện ước mơ này khi có cơ hội trong tương lai.”

“Được!”

Hoa Di gật đầu, đôi mắt đẹp lấp lánh. 

“Y học và võ thuật cổ truyền Việt Nam là tinh hoa của đất nước vẫn đang phát triển đến ngày nay, tuy nhiên Tây Y cũng rất phát triển, do đó y học Việt Nam ngày càng giảm sút. Không phải nước ta không có y đức giỏi, nhưng lại có những kẻ giả mạo bất chấp y đức của ngành y.” 

“Những thứ truyền lại của tổ tiên bao đời nay đều có. Nhưng bây giờ nhịp sống ngày càng nhanh, áp lực cuộc sống ngày càng nhiều, con người ta cũng dần đánh mất chính mình.”

“Anh Hùng, anh phải cố lên! Tôi nghĩ anh sẽ có thể hoàn thành được những mong muốn của anh trong tương lai.”

Triệu Hùng lắc đầu nói: 

“Thật ra tôi là người không có tham vọng. Nhưng tôi không muốn người khác bắt nạt nhà họ Triệu, cũng không muốn người khác bắt nạt gia đình tôi. Vì vậy, là người đứng đầu, cũng là niềm tự hào của nhà họ Triệu nên tôi đành phải mạnh mẽ hơn. " 

“Anh lớn lên và trưởng thành đã là thần tượng trong mắt người nhà họ Triệu, cũng như những người khác. Đã là thần tượng nằm trong tâm trí họ rồi thì anh sẽ có sức ảnh hưởng lớn đến họ đấy!”

Hai người trò chuyện trong xe khoảng mười phút. Thì thấy người quản gia đang đi về phía Triệu Hùng với một người đàn ông trung niên khác khoảng bốn mươi tuổi với mái tóc rất chải chuốt. Quản gia gõ cửa kính xe, sau khi Triệu Hùng thả cửa kính xe xuống, quản gia cung kính nói: 

“Anh Hùng, cô Lan! Đây là anh Tần Nguyên, chủ nhân họ Tần nhà chúng tôi.”

Triệu Hùng và Hoa Di mở cửa bước xuống xe. Triệu Hùng chủ động bắt tay Tần Nguyên, chào hỏi: 

“Xin chào ngài Tần Nguyên!”

“Xin chào!”

Tần Nguyên đưa mắt nhìn Triệu Hùng và Hoa Di. Nhìn hai người bọn họ cũng như người bình thường, nhưng ngữ khí vẫn là nước ngoài. Tần Nguyên hỏi Triệu Hùng:

“Nghe nói hai người là bạn của bác sĩ Hoa. Cho tôi xin họ của anh được không?" 

“Tôi họ Triệu, còn đây là bạn của bác sĩ Hoa, cô ấy họ Lan!”

“Thì ra là anh Hùng?”

Tần Nguyên còn nhớ hôm qua con trai mình là Tần Mạnh Lương gọi điện nói chuyện gay gắt với một bác sĩ tên Triệu. Ông cũng đã dạy cho con trai mình một bài học vào thời điểm đó.

“Hai vị, mời theo tôi vào trong nhà!” Tần Nguyên vẻ mặt cung kính. Triệu Hùng gật đầu, cùng Tần Nguyên và Hoa Di đi theo về phía trong nhà. Nếu không phải vì Ngũ Tài Thần là mạnh thường quân được cả thành phố Hải Vân kính nể, Triệu Hùng sẽ không đem Hoa Di đến chữa bệnh cho Ngũ Tài Thần. Nhưng hiện tại, một số người giả danh Hoa Di để hành nghề y ở đây, điều này thật ảnh hưởng đến danh tiếng của Hoa Di thật. Nếu để cho người này làm bại hoại thanh danh của Hoa Di, thật là xấu hổ cho Hoa Di. Bác sĩ chú trọng y đức nhất, chữa bệnh tốt thì cũng không sao. Nhưng nếu có một sơ xuất nào đó, người chữa bệnh cho Ngũ Tài Thần xảy ra sự cố thì mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu Hoa Di. Khi đó, Hoa Di sẽ lâm vào tình cảnh khó khăn. Sẽ như một con chuột băng qua đường, mọi người không ngừng la hét và đánh đập. Vì vậy, Triệu Hùng cùng Hoa Di đương nhiên không thể dung túng cho bọn họ, những kẻ mạo danh Hoa Di không nên tồn tại trong y học Việt Nam. Vừa vào nhà trong liền nghe thấy Tần Nguyên hét lớn: 

“Bác sĩ Hoa, tôi dẫn bằng hữu của cô tới đây!”

Một người phụ nữ trạc bốn mươi tuổi quay lại, gương mặt trông xinh xắn, nhưng đôi mắt lộ rõ ​​vẻ thù địch. Người phụ nữ cau mày nói với Tần Nguyên: 

“Anh Tần, anh đừng để mắt đến họ, mấy ngày nay lừa đảo tràn lan! Hai người này không phải bạn của tôi, tôi không quen biết họ.”

Tần Nguyên nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nhìn chằm chằm Triệu Hùng và Hoa Di, trầm giọng nói: 

“Thì ra là đồ dối trá, còn dám giả làm bằng hữu của bác sĩ Hoa. Người đâu, lôi họ ra ngoài.”

“Chờ đã!” Triệu Hùng hét lên.

Triệu Hùng nói với Tần Nguyên: 

“Anh Tần, người tự xưng là bác sĩ Hoa này còn không biết chúng tôi. Còn dám nói là chúng tôi giả mạo? Anh không nghĩ có thể người này cũng là giả mạo?”

Tần Nguyên nghe xong, nhíu mày. Ông bối rối một lúc, không biết lời nào đúng, lời nào sai. Hoa Di có tiếng nhưng lại hành xử thấp kém, ít ai nhìn ra bộ mặt thật của Hoa Di. Tần Nguyên nhìn Hoa Di giả, lại nhìn Triệu Hùng và Hoa Di thật. Trong một lúc, ông không biết phải làm gì. Khi Hoa Di giả nhìn thấy Tần Nguyên, trong lòng bắt đầu khó chịu, khịt mũi nói: 

“Anh Tần, nếu anh nghi ngờ tôi, thì tôi sẽ chết. Tôi không muốn bị hai tên xấu xa này phá vỡ danh tiếng.”

Tần Nguyên vội vàng tiến lên ngăn lại nói: 

“Bác sĩ Hoa, cô đừng nóng vội! Chỉ là tôi chưa từng gặp qua hai người này, họ lại khẳng định là bằng hữu của cô. Tôi chỉ là...”

Hoa Di giả nói với Tần Nguyên:

“Hai người bọn họ đang nói dối, ông đừng tin những lời khua môi múa mép của họ!” Hoa Di giả vẻ mặt tức giận chỉ tay vào Triệu Hùng và Hoa Di.

Triệu Hùng giễu cợt nói: “Ông Tần, mọi người đến nhà ông để chữa bệnh cho Ngũ Tài Thần. Vị bác sĩ Hoa này có y thuật cao hay không tôi không quan tâm. Chúng ta cùng xem và quan sát, ai là Hoa Di thật, ai là Hoa Di giả mạo, tốt hơn hết là xem sự khác biệt về trình độ y học của họ là biết!”