Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1344



Hoa Di nói chuyện với Ngũ Tài Thần một lúc, dặn dò ông phải chú ý một số điểm trong quá trình điều trị.

Tần Nguyên gọi Triệu Hùng ra ngoài nói chuyện riêng, hai người đứng dưới một cây bạch đàn.

“Anh Triệu, vì sao anh lại biết ám hiệu của nhà họ Tần?” Tần Nguyên nhìn chằm vào Triệu Hùng và hỏi.

Triệu Hùng sớm biết rằng Tần Nguyên sẽ hỏi anh điều này, vì vậy anh chỉ cười rồi nói: “Lúc trước tôi đã cứu một người họ Tần, chính người đó đã nói cho tôi biết. Anh ấy nói về sau nếu gặp được người nhà họ Tần, chỉ cần nói ra câu ám hiệu này, nhất định sẽ được đối xử tốt. Coi như đó là báo đáp ơn cứu mạng của tôi.”

“Ồ, người họ Tần sao?” Tần Nguyên có vẻ bất ngờ.

Câu ám hiệu này chỉ có người trong gia tộc mới được biết, người ngoài hoàn toàn không có khả năng. Như vậy, người họ Tần được Triệu Hùng cứu, ắt hẳn cũng là thành viên nhà họ Tần.

“Anh Triệu, anh có biết tên của người đó không?” Tần Nguyên sốt sắng hỏi.

“Tên thật thì tôi không biết, nhưng biệt danh của người đó là Tần Thất Gia.”

“Tần Thất Gia sao?” Tần Nguyên vừa nghe thấy liền sững sờ.

Triệu Hùng vẫn luôn theo dõi phản ứng của Tần Nguyên, đương nhiên thu được toàn bộ vào trong ánh mắt.

Tần Nguyên liền nắm tay Triệu Hùng và nói một cách hào hứng: “Anh Triệu, anh có thể miêu tả lại dung mạo của người tên Tần Thất Gia đó không?”

Triệu Hùng cũng mô tả sơ qua về Tần Thất Gia.

Tần Nguyên vừa nghe xong càng thêm kích động, nói: “Là ông ấy, chính là ông ấy. Nếu bố tôi biết chú bảy vẫn còn sống, nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

“Ông Tần, không lẽ người đó chính là thân thích của ông sao?” Triệu Hùng cố ý hỏi.

“Phải, phải, là người thân của tôi.” Tần Nguyên vẫn còn giữ ý, chưa trực tiếp nói ra Tần Thất Gia và bố ông là hai anh em.

“Vậy Thất Gia đó hiện tại thế nào? Vẫn còn sống chứ?”

“Ông ấy vẫn còn sống, có điều …”

“Có điều sao?” Tần Nguyên lo lắng hỏi.

“Thất Gia bị người ta hãm hại, hai chân đã bị liệt, từ giờ đến cuối đời chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi.”

Tần Nguyên ngây người ra một lúc, trong miệng lẩm bẩm than thở: “Làm sao lại như vậy? Sao chuyện như vậy có thể xảy ra được?”

Tần Nguyên trầm mặc một lúc, đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay Triệu Hùng và nói: “Anh Triệu, anh vào gặp bố tôi đi.”

Triệu Hùng lại theo Tần Nguyên vào phòng một lần nữa.

Ngay khi Ngũ Tài Thần nghe nói Triệu Hùng đã cứu Tần Thất Gia, hơn nữa còn biết ám hiệu của nhà họ Tần, phản ứng của ông cũng không quá hưng phấn.

Vẻ mặt ông vô cùng nghiêm túc, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng và hỏi: “Tôi rất hiểu chú bảy, cho dù cậu có cứu sống chú ấy, chú ấy cũng không đời nào nói cho cậu biết ám hiệu của nhà họ Tần. Cậu hãy nói thật cho tôi biết, cậu rốt cuộc là ai?”

Tần Nguyên nghe xong liền chấn động.

Xem ra bản thân ông còn quá nông cạn, mới vầy liền bị Triệu Hùng lừa.

Chính Triệu Hùng cũng không ngờ Ngũ Tài Thần lại có con mắt tinh anh đến vậy, ý đồ của anh cứ thế mà thất bại trước ông cụ.

Nội tâm anh xáo động không ít, tự hỏi đi hỏi lại có nên nói cho ông biết sự thật hay không.

Tần Nguyên vừa nhìn Triệu Hùng và Hoa Di với một cặp mắt lạnh lùng vừa nói: “Mặc dù hai người có ân với nhà họ Tần của chúng tôi nhưng lai lịch không rõ ràng. Nếu hai người không nói thật, đừng trách tôi sẽ không khách khí.”

Triệu Hùng suy nghĩ một lát rồi nói với Tần Nguyên: “Ông Tần, nói chuyện ở đây có an toàn không?”

Tần Nguyên gật đầu, nói: “Yên tâm, tuyệt đối an toàn!”

Ánh mắt Triệu Hùng rơi vào Ngũ Tài Thần, cất tiếng hỏi: “Nếu tôi đoán không nhầm, ông chính là Tần Ngũ Gia, vì vậy mới được gọi là Ngũ Tài Thần.”

Tần Ngũ Gia khẽ run rẩy, cái tên Tần Ngũ Gia này đã rất lâu không được dùng đến.

“Cậu…”

Tần Ngũ Gia còn đang định nói gì, đã thấy Triệu Hùng đưa tay lên lau đi lớp mặt nạ, xuất hiện với dáng vẻ vốn có của anh. Một khuôn mặt thanh lịch và đẹp trai xuất hiện trước mặt Tần Ngũ Gia và Tần Nguyên.

Hoa Di đã thấy Triệu Hùng tháo mặt nạ ra, cô cũng đưa tay bỏ lớp hóa trang của mình xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều.

Tần Ngũ Gia và Tần Nguyên vô cùng sửng sốt.

Cả hai người không bao giờ có thể tưởng tượng được bọn họ đã cải trang suốt từng ấy thời gian.

Sau khi thấy bộ mặt thật của Triệu Hùng, Tần Nguyên đã thốt lên: “Cháu … cháu là Triệu Hùng?”

Vừa nghe thấy cách xưng hô thân mật này, Triệu Hùng đã xác nhận được Ngũ Tài Thần và Tần Nguyên chính là ông ngoại và chú của anh.

“Cậu, là cháu đây!” Triệu Hùng mỉm cười.

Tần Nguyên tiến về phía trước và ôm chặt Triệu Hùng, kích động rơi đầy nước mắt, không nhịn được mà vỗ vai Triệu Hùng: “Cháu ngoan, cháu ngoan. Cháu giấu chúng ta khiến chúng ta thật khổ.”

“Bố, thằng bé là con trai của chị Tần Uyển.” Tần Nguyên phấn khích nói với Tần Ngũ Gia.

“Là cháu của anh hai sao?” Tần Ngũ Gia kích động, khóe miệng không ngừng run rẩy.

Bịch.

Triệu Hùng quỳ xuống trước mặt Tần Ngũ Gia, khấu đầu rồi cung kính nói: “Cháu Triệu Hùng xin ra mắt ông ngoại.”

“Cháu ngoan, mau đứng dậy đi.” Tần Ngũ Gia phấn khích, không khỏi rơi nước mắt.

Tần Nguyên vội vàng bước tới và giúp Triệu Hùng đứng lên.

Triệu Hùng bị trục xuất khỏi nhà họ Triệu, thông tin này đã được tiết lộ trên truyền thông toàn cầu.Vì vậy, Tần Ngũ Gia vẫn luôn chú ý đến tình hình của Triệu Hùng.

Sau đó lại nhìn thấy sự phát triển rất tốt của Triệu Hùng ở Hải Phòng, ông đã rất muốn đến nhận anh. Tuy nhiên vì sức khỏe của Tần Ngũ Gia không tốt, cơ thể càng ngày càng yếu, vì vậy chưa có cơ hội tới Hải Phòng gặp anh. Vì vậy, ngay sau khi Triệu Hùng để lộ mặt thật, Tần Nguyên đã lập tức nhận ra anh.

Sau khi Triệu Hùng đứng lên, Tần Nguyên chăm chú nhìn anh từ đầu tới chân, không nhịn được mà nắm tay Triệu Hùng: “Cháu ngoan, cháu ngoan.”

Triệu Hùng mau chóng giới thiệu Hoa Di với Tần Ngũ Gia và Tần Nguyên.

Khi Tần Nguyên biết được rằng người ông vừa gọi là cô Lan kia hóa ra lại chính là bác sĩ Hoa, kích động cầm tay Hoa Di nói: “Bác sĩ Hoa, cảm ơn cô. Có cô ra tay chữa trị cho bố tôi, tôi vô cùng yên tâm. Hèn gì chỉ nhìn sơ qua, cô có thể nhận ra người kia là bác sĩ Hoa giả.”

Hoa Di mỉm cười và nói: “Tôi cũng không ngờ bên ngoại lại có người lại mạo danh tôi hành nghề y. Người này cũng thật xui xẻo khi gặp phải chúng ta. Có điều cũng vẫn phải nói lại, chúng tôi cũng không biết trước Ngũ Tài Thần chính là Tần Ngũ Gia. Chẳng qua vì ngưỡng mộ sự lương thiện của ông cụ nên muốn giúp đỡ mà thôi.”

“Bác sĩ Hoa, cô quá khiêm tốn rồi. Cô mới là người lương thiện như bồ tát. Nếu không có cô, tôi tự biết bản thân mình sẽ còn sống không được bao lâu. Phải rồi, không biết vì sao hai người lại tới Hải Vân vậy?”

Triệu Hùng và Hoa Di đưa mắt nhìn nhau.

Triệu Hùng nói: “Ông ngoại, cháu cũng không giấu hai người nữa. Nhà họ Triệu đã xảy ra chuyện, toàn bộ dòng họ đều bị Tây Giao đầu độc. Bọn cháu tới đây để tìm hậu duệ của Thuật Tĩnh. Ông đã ở Hải Vân lâu như vậy, có biết về người này hay nghe được tin tức gì của anh ta không ạ?”

“Thuật Tĩnh?” Tần Ngũ Gia rơi vào trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Mấy năm trước, ông có quen một thương nhân bán dược liệu, người này đã từng đi rất sâu vào Vân Giang, nghe nói ông ta đã từng bị trúng độc của Thuật Tĩnh. Tuy nhiên, người này đã phá sản. Ông cũng không rõ ông ta có còn ở thành phố Hải Vân hay không.”

Cuối cùng cũng có một manh mối về người đời sau của Thuật Tĩnh, Triệu Hùng tỏ ra hào hứng hỏi: “Tên của người bán dược liệu đó là gì ạ?”

“Người đó được gọi là Lạc Như Dương. À phải rồi, Nguyên, con cũng biết, đó chính là công ty dược phẩm Như Dương.”

“Nhà họ Lạc sao?” Tần Nguyên nói: “Từ khi nhà họ Lạc phá sản, cuộc sống của họ rất khó khăn.”