Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1362



Thiên lao nhà họ Lưu ở Nha Trang.

Trong tay của Lưu Hải Yến mang theo một cái túi, cô ta vừa mới đi tới cửa Thiên lao thì bị người canh gác gọi lại.

"Là Ai?"

"Là tôi." Lưu Hải Yến lên tiếng.

Người canh gác nhìn xem là cô chủ nhà họ Lưu, vội vàng cung kính chào hỏi: "Chào cô chủ."

Lưu Hải Yến gật đầu một cái, lấy ra hai tấm chi phiếu rồi đưa cho hai người canh gác: "Đây là ba mươi triệu, thông báo chú Hắc và chú Bạch một tiếng giúp tôi, nói tôi trở về."

Việc làm đơn giản như vậy thì có thể kiếm được số tiền ba mươi triệu, hai tên canh gác đương nhiên nguyện ý làm chuyện thuận nước đẩy thuyền này.

Chú Hắc và chú Bạch trong miệng Lưu Hải Yến là hai tên cao thủ nhà họ Lưu, giang hồ đặt cho biệt danh là Hắc Bạch Song Sát. Đơn giản là một người thích mặc đồ màu trắng, người còn lại thì màu đen. Hơn nữa cho dù là xuất hiện hay đánh nhau thì hai người bọn họ đều hành động chung, cho nên mới được người đời xưng hô là Hắc Bạch Song Sát.

Một lát sau, người canh gác mang theo Hắc Bạch Song Sát đi ra.

Lưu Hải Yến thích gọi hai người này là chú Hắc và chú Bạch. Vì gọi như vậy đã lâu, cho nên cô ta cũng không nhớ tên thật của hai người bọn họ.

Cái mũi của sát thủ Bạch giật giật rồi nói: "Hình như là gà ăn mày mà ông Phạm làm."

Lưu Hải Yến nở nụ cười xinh đẹp, nói với ông ta: "Chú Bạch, cái mũi của người thật sự là linh đó. Cách thật xa mà cũng có thể ngửi được."

Lưu Hải Yến là người phụ nữ thông minh, cho nên biết rằng làm chuyện gì thì phải hợp ý.

Cô ta lấy gà ăn mày từ trong cái túi ra rồi đưa cho sát thủ Bạch.

"A, Hải Yến! Trong túi xách của cô còn có rượu Nữ Nhi Hồng phải không?" Sát thủ Hắc trợn tròn đôi mắt.

"Ai da! Thật hoài nghi cái mũi của hai người đó, có phải là mũi chó hay không, làm thế nào mà còn lợi hại hơn mũi chó vậy. Xem như tôi phục hai người." Lưu Hải Yến lại lấy một vò rượu Nữ Nhi Hồng từ trong túi ra rồi đưa cho sát thủ Hắc.

Sát thủ Bạch thích đồ ăn ngon, chiều cao khoảng 1m7, nặng khoảng 90kg, cơ thể đặc biệt to lớn. Sát thủ Hắc thích rượu ngon, là một người coi rượu như mạng, dáng dấp hơi gầy.

Hắc Bạch Song Sát một mực thèm đồ ăn do đầu bếp Phạm làm, nhưng mà đầu bếp Phạm cũng không làm đồ ăn cho hai người bọn họ.

Quan hệ giữa Lưu Hải Yến và đầu bếp Phạm lại vô cùng tốt, cho nên lúc nào Hắc Bạch Song Sát cũng nhờ Lưu Hải Yến nói đầu bếp Phạm làm đồ ăn rồi đưa cho hai người bọn họ ăn.

Mỗi lần ăn đến gà ăn mày và Hồ Bán Nguyệt dấm cá do đầu bếp Phạm làm, bọn họ cảm giác giống như ăn tết vậy.

Hương vị gà ăn mày tản ra, hai tên canh gác thèm đến ch ảy nước miếng.

Sát thủ Bạch trừng mắt nhìn hai tên canh gác, nghiêm nghị quát lên: "Canh gác cho cẩn thận vào."

"Vâng."

Đừng nhìn hai tên canh gác luôn cung kính, trong lòng bọn họ kỳ thực đã sớm oán hờn khắp nơi rồi.

Lưu Hải Yến là người được hoan nghênh nhất trong nhà họ Lưu này.

Người làm trong nhà họ Lưu đều ưa thích Lưu Hải Yến, cho nên Lưu Hải Yến đi đến nơi nào trong nhà họ Lưu thì cũng đều được ưa chuộng.

Lưu Hải Yến đi theo sau lưng Hắc Bạch Song Sát tiến vào Thiên lao.

Vừa đi vào Thiên lao, Hắc Bạch Song Sát song song dừng bước lại, bỗng nhiên xoay thân thể lại nhìn chằm chằm Lưu Hải Yến, để cho Lưu Hải Yến giật mình kêu lên.

"Này! Các người nhìn chằm chằm tôi để làm gì?" Lưu Hải Yến hỏi Hắc Bạch Song Sát.

Sát thủ Hắc cười nói: "Cô chủ, cô có phải có chuyện gì cần chúng tôi giúp hay không? Bây giờ lại vừa tặng đồ ăn cho chúng tôi, rồi còn tiễn đưa rượu nữa."

"Như thế nào? Trước đó không phải tôi cũng đưa đồ ăn và rượu cho hai người sao?" Lưu Hải Yến ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, kiêu ngạo nhìn hai người bọn họ.

Hắc Bạch Song Sát nở ra nụ cười lúng túng, nói: "Đưa qua. Đưa qua. Nhưng mà cảm giác lần này không giống nhau lắm."

"Hừ! Có cái gì không giống nhau? Các người nếu là không muốn ăn, không muốn uống, thì trả đồ vật lại cho tôi?"

Lưu Hải Yến ra vẻ muốn đoạt lại gà ăn mày và rượu Nữ Nhi Hồng trong tay Hắc Bạch Song Sát.

Trên thị trường mặc dù cũng có gà ăn mày và rượu Nữ Nhi Hồng, nhưng mà sao có thể so sánh với tay nghề của đầu bếp Phạm được.

Tổ tiên của đầu bếp Phạm là đầu bếp trong cung đình của Hoàng Đế.

Rượu Nữ Nhi Hồng này cũng là đầu bếp Phạm chưng cất, ít nhất đã chôn dưới đất mười năm trở lên rồi.

Trong nhà họ Lưu cũng chỉ có Lưu Hải Yến có thể lấy ra rượu này.

Mỗi lần cũng là gia chủ nhà họ Lưu mở tiệc chiêu đãi thì Hắc Bạch Song Sát mới có may mắn để ăn và uống. Bây giờ đã dâng mỡ đến tận miệng, làm sao bọn họ có thể để cho Lưu Hải Yến lấy về chứ. Hắc Bạch Song Sát vội vàng giấu rượu và thịt ở sau lưng.

Sát thủ Hắc nói với Lưu Hải Yến: "Cô chủ, cô đối xử với anh em chúng tôi không tệ. Đừng nói là không có việc gì, xem như có việc gì thì hai anh em chúng tôi cũng xông pha khói lửa vì cô, không thể chối từ."

"Thật sự sao?" Lưu Hải Yến cố ý treo Hắc Bạch Song Sát.

Cô ta vô cùng rõ ràng tính cách của Hắc Bạch Song Sát, hai người bọn họ đều ăn mềm không ăn cứng. Chiêu vừa cho ơn vừa uy hiếp này của Lưu Hải Yến, thật sự là vô cùng có hiệu quả với hai người bọn họ.

"Đương nhiên là thật rồi!" Hắc Bạch Song Sát vội vã gật đầu một cái.

Lưu Hải Yến vẫy vẫy tay với Hắc Bạch Song Sát, hai người bọn họ đi tới gần cô ta.

Lưu Hải Yến thì thầm bên tai hai người bọn họ.

Hắc Bạch Song Sát nghe xong lời nói của Lưu Hải Yến đều lắc đầu đồng thanh đáp: "Không được."

Lưu Hải Yến hừ lạnh một tiếng, tức giận giậm chân một cái, lạnh giọng nói: "Mới vừa rồi còn nói tôi có chuyện gì thì các người sẽ xông pha khói lửa vì tôi, không thể chối từ. Bây giờ lại trở mặt trong nháy mắt. Lấy đồ vật ra lại đi, không cho các người nữa."

Lưu Hải Yến đoạt lại gà ăn mày và rượu Nữ Nhi Hồng từ trong tay của hai người bọn họ.

Vừa đoạt tới trong tay thì bị Hắc Bạch Song Sát đoạt trở về.

Hắc Bạch Song Sát liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ mặt khó xử.

Sát thủ Bạch lộ vẻ mặt khó xử nói: "Cô chủ, cô không phải là làm khó chúng tôi sao? Cô cũng biết nơi Thiên lao này, ông chủ cũng không cho phép người ngoài đi vào."

"Tôi là người ngoài sao?" Lưu Hải Yến phản bác.

"Thế nhưng là... Thế nhưng là..." Sát thủ Bạch ấp úng nửa ngày, không nói nên lời.

Khuôn mặt của Lưu Hải Yến lạnh ngắt nói: "Đừng thế nhưng là! Nếu như các người không làm chủ được thì trả đồ vật cho tôi. Nếu không phải bố tôi đang bế quan, tôi mới không cần cầu xin các người đâu."

Hắc Bạch Song Sát kiểu như anh xem tôi, tôi xem anh.

Sát thủ Hắc rốt cuộc nói: "Được rồi. Cô chủ, cô có thể vào xem Triệu Khải Thời, nhưng mà thời gian không thể vượt qua 10 phút. Nếu như thời gian quá dài, anh em chúng tôi nhất định sẽ bị trừng phạt."

Lưu Hải Yến cao hứng vỗ vỗ bả vai Hắc Bạch Song Sát, cười hì hì nói: "Sớm đồng ý như vậy chẳng phải là xong việc sao. Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ đi ra trong vòng mười phút, hai anh em các người cứ ăn ngon uống sướng trước đi. Tôi đi vào chỉ để truyền một lời nói mà thôi."

"Thế cô chủ đi nhanh về nhanh đi."

"Biết rồi."

Dứt lời, Lưu Hải Yến mở cửa cơ quan ra, đi thang máy xuống ngục giam dưới mặt đất.

Trong nhà tù, Triệu Khải Thời đang nhắm mắt dưỡng thần. Ông ta nghe bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc.

"Triệu Khải Thời."

"Triệu Khải Thời..."

Lúc vui vẻ thì Lưu Hải Yến sẽ gọi Triệu Khải Thời là anh rể, lúc mất hứng thì cô ta sẽ gọi thẳng tên Triệu Khải Thời.

Triệu Khải Thời mở mắt nhìn qua, thấy Lưu Hải Yến đang đứng ở trước cửa tù giam.

Ông ta vội vàng chạy đến trước cửa, sốt ruột hỏi Lưu Hải Yến: "Hải Yến, em làm thế nào để đi vào đây vậy? Chị em có phải bị giam lỏng ở nhà họ Lưu rồi hay không?"