Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1368



Sau khi Triệu Hùng trở lại trong xe, khuôn mặt của anh cũng trở nên buồn bực.

Ngăn ở trên đường, lại không thể làm được chuyện gì. Chỉ có thể vừa nghe nhạc ở một bên, vừa nói chuyện phiếm với mấy người trên xe.

Trò chuyện được một lát, Hoa Di đột nhiên hỏi Triệu Hùng: "Đúng rồi, thời điểm sạt lở núi thì có người nào bị thương không?"

"Anh nghe người khác nói, hình như có xe bị chôn ở phía dưới đá vụn, đoán chừng lành ít dữ nhiều."

Hoa Di nghe vậy cảm thán không thôi, không khỏi cảm thấy thế sự vô thường.

Người cả đời này, vĩnh viễn không biết giữa hai thứ ngày mai và ngoài ý muốn thì cái nào sẽ tới trước. Quý trọng mọi thứ trước mắt mới là căn nguyên của hạnh phúc.

"Thế có người nào đã gọi giúp đỡ hay chưa?" Hoa Di hỏi tiếp.

"Có!" Triệu Hùng giảng giải: "Đã có người cầu cứu rồi. Đoán chừng sẽ có rất nhiều cứu viện chạy đến."

Loại sạt lở núi này cực kỳ nguy hiểm, một khi bị chôn ở dưới, tỷ lệ còn sống là cực kỳ xa vời.

Triệu Hùng vốn định ra tay trợ giúp, nhưng mà anh thấy đang có rất nhiều người giúp đỡ, trong lòng lại lo lắng an toàn của đám người Hoa Di, rốt cuộc thì anh vẫn trở về trên xe.

Anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng mạo hiểm.

Còn tốt là trên xe mang theo hoa quả, đồ ăn vặt, nước, lương khô và các loại đồ ăn phong phú khác.

Trước khi xuất phát đến khu vực sông Hồng, Triệu Hùng đã sớm chuẩn bị đầy đủ. Mặt khác, anh còn chuẩn bị một thùng dầu rất lớn, cơ bản là lo trước cho chắc.

Thấm thoát đã trôi qua nửa ngày, nhưng mà dòng xe vẫn không có nhúc nhích.

Nhưng mà trong xe đã có đồ ăn thức nước uống rất phong phú, cho nên nhóm người của Triệu Hùng cũng không có lo lắng lắm.

Mặc dù gặp sạt lở núi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ được nhân viên cứu viện mở đường.

Từ mười giờ trưa cho đến ba giờ chiều. Bởi vì sạt lở núi, dòng xe dừng lại tại chỗ vẫn không có nhúc nhích một chút nào.

Hà Ngọc Kỳ đã không còn kiên nhẫn chờ đợi, cô ấy lẩm bẩm miệng nhỏ oán trách: "Cứ như thế này thì lúc nào mới tới nơi được chứ?"

"Đừng nóng vội, cũng sắp rồi." Hoa Di an ủi Hà Ngọc Kỳ.

Hoa Di biết Hà Ngọc Kỳ là người không có kiên nhẫn.

Triệu Hùng nhìn đồng hồ một chút, rồi nhìn lên sắc trời. Mặc dù cơn mưa không quá lớn, nhưng đoán chừng tạm thời sẽ không dừng lại.

Chỉ nghe Triệu Hiền kinh ngạc thét lên: "A, hình như phía trước có người đánh nhau."

Đám người nhìn về phía trước, thấy có mười mấy người đang tụ tập cách đó không xa, có bóng người đang lắc lư qua lại, hẳn là đánh nhau không thể nghi ngờ.

Triệu Hùng mở cửa xe nói: "Anh đi nhìn một chút, các người cứ chờ ở trên xe."

"Tôi cũng đi!" Không đợi Triệu Hùng đáp ứng, Hà Ngọc Kỳ đã nhảy xuống xe.

Triệu Hùng vốn muốn quở trách Hà Ngọc Kỳ trở về trên xe, nhưng mà cô ấy đã không kìm nén được nữa, cho nên anh cũng mặc kệ.

Anh dặn dò Hà Ngọc Kỳ: "Không được phép gây chuyện, đi ở đằng sau tôi."

"Rồi rồi, biết mà. Sao anh nói nhảm nhiều như vậy? Một người đàn ông mà cứ lề mề chậm chạp." Hà Ngọc Kỳ oán trách Triệu Hùng.

Triệu Hùng trừng mắt Hà Ngọc Kỳ, mang theo cô ấy đi tới chỗ gây chuyện.

Chỉ thấy bốn người đàn ông trung niên với thân hình cao to đang đánh một người đàn ông trong làng gần năm mươi tuổi.

Người đàn ông trong làng này đang nói tiếng dân tộc thiểu số, tiếng phổ thông có chút cứng nhắc.

Triệu Hùng thấy cảnh này, hơi nhíu lông mày.

Bốn người đàn ông cao to có vẻ là khách du lịch, có một loại khí chất của nhà giàu mới nổi. Thuộc về vừa có tiền đã không biết trời cao đất rộng.

Tất cả mọi người đều đang kẹt xe, chỉ cần chung sống hòa bình, tiến hành theo thứ tự thì có thể không bực bội khi kẹt xe.

Nhưng mà lần này thì tốt rồi, không chờ tới cứu viện đã xảy ra chuyện đánh nhau.

Người đứng xem một bên chỉ trỏ, thì thầm bàn luận, cũng không có người nào tiến lên khuyên bảo hòa giải.

Triệu Hùng thấy mấy người kia cũng không có ý tứ bỏ qua người đàn ông nông thôn, mà cố ý đuổi đánh. Vừa vặn, người đàn ông nông thôn bị đuổi đến trước mặt Triệu Hùng.

Triệu Hùng đưa tay đỡ người đàn ông nông thôn này dậy, thấy dáng vẻ của ông ta thật thà, anh quan tâm hỏi: "Chú không sao chứ?"

"Không có việc gì!" Ông ta lắc đầu trả lời.

Một người đàn ông tai to mặt lớn mập mạp chỉ tay về phía Triệu Hùng rồi nói: "Nhóc con, bớt lo chuyện bao đồng đi."

Hà Ngọc Kỳ làm sao có thể để những người không biết võ công này vào mắt, lập tức mắng trở lại: "Anh hung ác với ai vậy?"

"Mấy người các anh cùng ra tay đánh một ông già thì không cảm thấy xấu hổ sao?"

Triệu Hùng vốn không muốn nhúng tay chuyện này, nhưng mà bốn người này quá ức hiếp người. Anh hỏi người đàn ông nông thôn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chú?"

Ông ta trả lời:"Kẹt xe lâu như vậy, bốn người này hỏi tôi có mang thức ăn hay không, bọn họ có thể bỏ tiền mua. Tôi nói mang theo, bán cho bọn họ thì lại chế đắt. Nói tôi lên giá ào ào. Thế nhưng mà tôi đã không có đành lòng ăn, đều bán cho bọn họ rồi. Kẹt xe còn không biết bao lâu, tất nhiên tôi phải bán mắc hơn bình thường một chút. Muốn mua thì mua, không mua thì tôi cũng không ép. Kết quả không hợp thì bọn họ lại ra tay đánh tôi."

"Cái ông già này, dám lên giá ào ào còn dám lý luận à?" Người đàn ông tai to mặt lớn mập mạp tức giận nói.

Hà Ngọc Kỳ mắng trở về: "Cái gì gọi là lên giá ào ào? Ông ta chính là nhịn ăn để bán đồ ăn cho các anh. Bây giờ kẹt xe, còn không biết lúc nào mới hết. Các anh thích mua thì mua, không thích mua thì người ta cũng không ép. Các anh ra tay đánh người ta thì chính là các anh không đúng rồi."

"A, cái người quái dị này, liên quan cái *** gì với cô." Người đàn ông tai to mặt lớn mập mạp mắng Hà Ngọc Kỳ.

Hà Ngọc Kỳ lúc này mới nhớ tới, cô ấy đang mang theo mặt nạ nữ rất xấu xí lập dị.

Cô ấy không muốn bị người khác làm phiền cho nên mới lựa chọn tấm mặt nạ xấu xí, trên mặt có tàn nhang.

Nghe đối phương gọi cô ấy là người quái dị, Hà Ngọc Kỳ tức giận không kìm chế được.

"Anh mắng ai là người quái dị?"

"Người nào quái dị người đó tự biết." Người đàn ông cười đắc ý.

Khi người đàn ông đang cười phá lên, Hà Ngọc Kỳ vọt thẳng tới, đá vào trước ngực anh ta, đá anh ta bay ra ngoài.

Triệu Hùng gặp Hà Ngọc Kỳ một lời không hợp liền ra tay, đối phương chỉ là bốn người đàn ông không biết võ công, anh cũng mặc kệ.

Thái độ của bốn người này vô cùng ngang ngược phách lối, hẳn khi bình thường đã làm không ít chuyện thất đức.

Thấy đồng bạn bị đánh, một người đàn ông đấm về phía sau ót Hà Ngọc Kỳ.

Hà Ngọc Kỳ quay người lại, khi nắm đấm đối phương đánh tới, cô ấy đưa tay ra bắt được cánh tay của đối phương, cơ thể cô ấy khụy gối xuống một chút, dồn lực eo và hông rồi vật anh ta ngã xuống đất.

"Đùng đùng.".

Người đàn ông bị Hà Ngọc Kỳ vật ngã xuống mặt đất.

Hai người khác cùng một chỗ ra tay với Hà Ngọc Kỳ, nhưng mà chỉ có thể là đấm đá bình thường, trên người tràn đầy sơ hở.

Chỉ thấy Hà Ngọc Kỳ nhảy lên thật cao, tung một cước đá xoáy, đá hai người này ngã lăn trên mặt đất.

Người đứng xem chung quanh cũng không ít, thấy Hà Ngọc Kỳ trẻ tuổi như vậy, không tốn bao nhiêu sức đã đánh bốn người đàn ông to lớn kia tan tác, không khỏi phát ra từng trận khen ngợi.

Chỉ nghe trước đó không xa truyền đến tin tức tốt.

"Bộ đội tới rồi! Bộ đội tới rồi!"

Triệu Hùng nhìn qua nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy chỗ sạt lở phía trước xuất hiện đồng phục màu xanh của quân đội.

Không nghĩ tới, lần sạt lở núi này lại được người của quân đội ra tay.

Trong lòng anh xuất hiện lòng tôn kính, xông thẳng lên đầu.

Mặc dù Triệu Hùng chưa từng làm lính, nhưng mà vấn rất thích bộ đồng phục màu xanh lá cây kia.