Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng và Hoa Di dẫn theo Tiểu Đậu lên đường đi Lâm Mao.
Đường đến Lâm Mao rất xấu nên rất khó đi. May mà trước đó Triệu Hùng đã đổi thành xe bán tải.
Loại xe bán tải này vẫn có ưu thế nhất định với những đường nông thôn và nhỏ như thế này. Gầm xe cao cho nên dễ dàng đi qua.
Hoa Di ngồi ở băng ghế sau xe để tiện chăm sóc Tiểu Đậu.
Hai ngày này, Tiêu Độc trên người Tiểu Đậu, mỗi ngày đều sẽ phát tác hai lần, không sớm thì muộn.
Đứa bé này mới tám chín tuổi.
Mỗi lần Tiêu Độc phát tác, cậu bé đều bị đau đến mức sống đi chết lại.
Trong lúc Tiêu Độc trong cơ thể Tiểu Độc bộc phát, Triệu Hùng sẽ đè lại cậu bé này. Hoa Di sẽ châm cứu cho cậu bé mới giảm bớt không ít đau đớn trên người Tiểu Đậu.
Dù là như thế, loại bệnh đau đớn dày vò như thế này tuyệt đối sẽ không phải là người bình thường có thể chịu đựng được. Mà người có thể chịu đựng được loại bệnh đau đớn dày vò này, cũng là người có nghị lực vô cùng lớn.
"Tiểu Đậu, cháu còn có người thân nào ở quê hay không?" Hoa Di hỏi Tiểu Đậu.
"Cháu chỉ có ông nội thôi. Mẹ và bố của cháu đều không có ở đây."
Hoa Di nghe vậy thì cảm thấy vô cùng chua xót.
Mỗi người gặp phải những cảnh ngộ khác nhau, loại đau khổ khó khăn này lại rơi vào trên thân một đứa bé mới tám chín tuổi, quả thực là để cho người ta đau lòng.
"Vậy ông nội của cháu là làm gì?"
"Ông nội cháu là trưởng tộc."
"Trưởng tộc sao?" Hoa Di giật mình kinh ngạc thốt lên.
Ngay cả Triệu Hùng đang lái xe cũng quay đầu nhìn lại.
Triệu Hùng còn tưởng rằng Tiểu Đậu chỉ là một cậu bé bình thường, không nghĩ tới lại là cháu đích tôn của Trưởng tộc.
"Tiểu Đậu, thế cháu là dân tộc gì?"
"Dân tộc Lộc Hồ!"
Hoa Di cũng nghe nói về dân tộc này rồi, chỉ là người của dân tộc này vô cùng ít ỏi, phân bố ở khu vực Vân Giang.
Ở khu vực Vân Giang có rất nhiều dân tộc thiểu số. Mà mỗi dân tộc và thôn làng đều có quy củ và đặc sắc của riêng họ.
Hoa Di hỏi Tiểu Đậu: "Tiểu Đậu, vậy thôn làng của cháu có bao nhiêu người?"
"Có rất nhiều người."
Nghe lời nói của Tiểu Đậu, Hoa Di cảm thấy dở khóc dở cười, cô ấy cũng không biết cái gọi là rất nhiều người rốt cuộc là có bao nhiêu người.
"Thế thôn làng của em có quy củ gì hay không?" Hoa Di lo lắng đi vào Lâm Mao sẽ xúc phạm cấm kỵ của người trong dân tộc.
Tiểu Đậu nói: "Ở nơi đó của cháu, trâu là bạn bè rất trung thực của chúng cháu. Bọn chúng ngậm đắng nuốt cay canh tác giúp chúng cháu. Cho nên khi vào thôn thì không thể ăn thịt trâu."
"Còn có gì khác không?"
"Thịt chó cũng không được!"
"Yên tâm đi! Cô chú cũng chưa bao giờ ăn những loại thịt này."
"Còn có những thứ cấm kỵ gì khác không?" Hoa Di hỏi tiếp.
"Cũng có rất nhiều rồi! Chỉ là cháu còn quá nhỏ cho nên chỉ biết những điều này. Ví dụ như nếu ở chỗ của cháu có người chết, bọn họ sẽ lựa một thời gian tốt lành thì mới có thể chôn cất người đó. Tỏ vẻ tôn kính với người chết."
Hoa Di gật đầu một cái, ôm chặt Tiểu Đậu rồi nói: "Cậu bé tốt. Sau này tuyệt đối đừng nên dễ dàng tin tưởng người xa lạ. Nếu không phải là gặp được cô chú, cháu có thể đã vĩnh viễn không thể trở về nhà rồi.
"Cảm ơn cô, cảm ơn chú." Tiểu Đậu nhìn chằm chằm Hoa Di rồi hỏi: "Cô à, cô xinh đẹp như vậy, tại sao còn muốn mang một cái mặt nạ giả?"
"Cô cũng sợ người xấu. Người xấu thấy cô xinh đẹp sẽ nổi lên ý định xấu."
Tiểu Đậu thề rất chân thành: "Chờ cháu trưởng thành, cháu cũng phải học võ công. Võ công của chú Triệu Hùng rất lợi hại. Cháu nghe chị Cẩm Tú nói, chú Triệu Hùng là người tốt."
Mặc dù cậu bé không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng mà nói chuyện có vẻ vô cùng lọt tai.
Nghe lời nói của Tiểu Đậu, trong lòng Triệu Hùng cảm thấy đắc ý.
Dựa theo tấm bản đồ mà ông chú nông thôn đã cung cấp, Triệu Hùng bỏ ra hơn bốn tiếng mới có thể đi đến Lâm Mao.
Kết quả, vừa tới cửa thôn thì Tiểu Đậu liền nói: "Đây không phải là nhà của cháu."
"Không phải?" Triệu Hùng nghe vậy thì cực kỳ hoảng sợ.
Tiểu Đậu lắc đầu, nói: "Mặc dù trước đó cháu không có đi ra khỏi thôn, nhưng đây tuyệt đối không phải là nhà của cháu."
Hoa Di nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh xuống hỏi một chút thử xem."
Triệu Hùng gật đầu một cái rồi đi vào thôn làng, anh nói trò chuyện một phen với người trong thôn làng.
Cũng rất nhanh thì anh đã trở lại trên xe.
Sau khi lên xe, Triệu Hùng tức giận nói: "Mẹ nó, bị lừa rồi. Ở đây là Lâm Mạo, không phải là Lâm Mao. Nhất định là ông chú nông thôn đó đã lừa anh."
Hoa Di hơi nhíu mày, hoang mang nói: "Chúng ta cũng không có thù oán gì với ông ta, sao ông ta lại muốn gạt chúng ta chứ? Đúng rồi, khi anh hỏi ông ta, anh có nói rõ là Lâm Mao hay không?"
"Có chứ." Triệu Hùng vừa quay đầu xe vừa nói: "Nhưng nơi này là Lâm Mạo. Hơn một dấu, để chúng ta chạy không công bốn tiếng. Bây giờ lại chạy trở về cũng đã tối. Lãng phí cả một ngày vô ích."
"Quên đi thôi! Có lẽ là ông ta nghe lầm. Em thực sự không tìm ra lý do để ông ta lừa gạt chúng ta." Hoa Di nói.
Triệu Hùng cũng nghĩ không thông, tại sao người đàn ông nông thôn kia lại muốn lừa gạt anh. Nhưng mà anh dám khẳng định, ông ta tuyệt đối không có nghe lầm, nhất định là cố ý chỉ anh đi đến thôn Lâm Mạo này.
Khi Triệu Hùng lái xe trở về huyện Di Lam, anh cũng không có trở về khách sạn ngủ lại, mà lái xe dạo một vòng ở trên huyện, anh muốn xem thử có thể phát hiện người đàn ông nông thôn kia hay không.
Triệu Hùng gọi điện thoại cho người đàn ông nông thôn kia, nhưng mà ông ta cũng không có bắt máy.
Lãng phí cả một ngày vô ích, Triệu Hùng không nuốt trôi cơn tức giận này.
Trước đây, Hà Ngọc Kỳ có lòng tốt nên ra tay giúp đỡ người đàn ông nông thôn này.
Nhìn thấy bộ dạng của ông ta có vẻ trung thực đàng hoàng, không nghĩ tới rốt cuộc còn hố Triệu Hùng một cái.
Nhìn hắn một bộ trung hậu đàng hoàng dáng dấp, không nghĩ tới cuối cùng còn gài bẫy Triệu Hùng một cái.
Hoa Di biết Triệu Hùng đang tìm kiếm người đàn ông nông thôn kia, nhưng mà cô ấy cũng không có nói thẳng ra.
Triệu Hùng tìm kiếm khắp nơi, nhưng mà cũng không có tìm ra được người đàn ông nông thôn kia. Khi anh chuẩn bị trở về khách sạn, thì đột nhiên nhìn thấy có một người đàn ông đang bày ra đồ vật đặc sản ở một quầy hàng ven đường.
Thấy đúng là người anh đang tìm, Triệu Hùng ngừng xe lại, tiến lên nắm chặt cổ áo người đàn ông nông thôn này.
Người đàn ông nông thôn giật mình, khi nhìn thấy người đến là Triệu Hùng, ông ta kinh ngạc hỏi: "Này thằng nhóc, cậu muốn làm gì?"
Triệu Hùng chỉ tay vào người đàn ông nông thôn, tức giận nói: "Cái đồ lừa gạt, ông lại dám đưa tôi một tấm bản đồ giả, làm hại tôi chạy một chuyến vô ích."
"Không phải cậu muốn đi thôn Lâm Mạo sao? Bản đồ tôi đưa cho cậu chính là đường để tới thôn Lâm Mạo đó."
"Nhưng mà đó là Lâm Mạo, cũng không phải là Lâm Mao." Triệu Hùng tức giận quát.
Triệu Hùng giơ quả đấm lên, tức giận nói với người đàn ông nông thôn này: "Cái ông già lừa đảo này, chúng tôi đã giúp ông, mà ông lại lấy oán trả ơn với chúng tôi, xem tôi dạy dỗ ông."
Nắm đấm của Triệu Hùng đang rơi về phía ông ta thì âm thanh của Tiểu Đậu vang lên: "Bác Ô. Sao lại là bác?"
Người đàn ông nông thôn nhìn qua phía Tiểu Đậu.
Khi thấy rõ Tiểu Đậu gọi ông ta, người đàn ông nông thôn tránh khỏi nắm đấm của Triệu Hùng rồi nhào về phía Tiểu Đâu.
"Tiểu Đậu!"
"A! Cháu thực sự là Tiểu Đậu sao?" Người đàn ông nông thôn ngạc nhiên kêu lên.
Tiểu Đậu nói với Triệu Hùng: "Chú Triệu Hùng, chú đừng đánh Bác Ô. Bác Ô là người tốt.