Sáng sớm, Lưu Vũ Tiến liền mang Triệu Khải Thời từ Nha Trang chạy đến Hà Đông. Dáng vẻ đối phương đầy đắc ý, chỉ cần đoạt được bảo vật từ nhà họ Triệu về tay, xem như chuyện lớn hoàn thành. Vừa nghĩ đến việc bố khen ngợi, Lưu Vũ Tiến liền cảm thấy tràn trề sức sống.
Hỏa Tiêu cách mặt nước biển độ khoảng ba bốn trăm mét, không tính là cao. Triệu Khải Thời đưa bản đồ cho Lưu Vũ Tiến, địa điểm vào gần với phụ cận Hà Đông Hỏa Tiêu. Lưu Vũ Tiến sớm đã cho người phong tỏa khu vực này.
Đừng nhìn Mã Thời Sinh nắm quyền Hải Nam, ở Nha Trang nhà họ Lưu vẫn không hề kém cạnh. Chỉ cần dùng lí do khai phá liền thuận lợi đoạt quyền khai thác Hỏa Tiêu tới tay. Chỉ có điều, Hỏa Tiêu được Hà Đông bảo vệ, không cho phép khai thác khoáng sản, đất đá, chỉ có thể triển khai kế hoạch du lịch. Tuy nhiên điều này không hề ảnh hưởng đến tính toán mà Lưu Vũ Tiến đã đặt ra.
Quay ngược dòng thời gian, năm đó vì để xoay sở mà có người đã triệu tập những nhân vật tài giỏi nhất, tập hợp thành nhóm trộm mộ, liên tục xông vào bên trong cướp đoạt tài sản. Gia đình danh gia vọng tộc, bậc vua chúa khi chết đều mang tài sản quý giá chôn theo cùng.
Đến đời Thẩm Vạn Tam, giàu sang phú quý không sao kế xiết. Ngay cả các hoàng đế khác còn phải vay tiền đối phương. Nhà họ Triệu, họ Trương, họ Tần, họ Mã và họ Tiêu chính là năm nhà dưới trướng Thẩm Vạn Tam, thường xuyên vào Nam ra Bắc tìm được không ít bảo vật hay ho quý hiếm, tiền tài vô số. Tuy nhiên Thẩm Vạn Tam biết hoàng đế sẽ không bỏ qua cho mình, âm thầm căn dặn người đứng đầu nam gia tộc chậm rãi di chuyển tài sản, sau đó hoàn thành việc xây lăng mộ.
Quả thật đến cuối cùng, ông vẫn không thoát khỏi cái chết. Vừa nghĩ đến chuyện có thể tìm được bảo tàng mà nhà họ Triệu cất giấu, Lưu Vũ Tiến vui đến tít mắt. Sau khi đến nơi, người phụ trách cung kính nhìn Lưu Vũ Tiến, cúi đầu.
“Cậu chủ!”
“Ừm. Tìm được lối vào bí mật chưa?”
“Đã tìm được rồi. Nhưng mà…”
“Nhưng thế nào?”
“Trước cửa động, chúng tôi gặp phải phiền toái.”
“Phiền toái?”
“Cơ quan bí mật bị kích hoạt, chúng tôi không dám động tay động chân! Một khi trực tiếp xông vào, rất có thể miệng hang động sẽ sập xuống!”
Lưu Vũ Tiến vừa nghe, trong lòng càng rục rịch. Điều này chứng tỏ cho việc bảo vật được cất trữ hoàn toàn là sự thật. Nếu như lối vào bí mật có thể dễ dàng mở ra, vậy rất có thể đấy chỉ là hàng rởm. Đối phương quay sang gọi người.
“Đem Triệu Khải Thời lại đây.”
“Vâng!”
Hai tên vệ sĩ nhanh chóng kéo Triệu Khải Thời đến trước mặt Lưu Vũ Tiến. Hắn nhếch môi, lạnh lùng mở miệng.
“Tôi nên gọi một tiếng anh rể hay chỉ cần gọi thẳng tên, Triệu Khải Thời thôi nhỉ?”
“Lưu Vũ Tiến, đừng giả bộ trưng vẻ mặt đó ra nữa. Bảo vật có thể giao cho cậu, chỉ cần cậu buông tha cho người nhà họ Triệu là được.”
“Ông yên tâm. Chỉ cần thứu tôi cần đoạt được tới tay, tôi đương nhiên sẽ không làm khó dễ các người làm gì.”
Lưu Vũ Tiến âm thầm tính toán, chỉ cần lấy được bảo vật từ nhà họ Triệu, bọn họ liền trở thành đồ vô dụng, như cá nằm trên thớt. Sống hay chết, lúc ấy chỉ cần dựa vào một câu nói của nhà họ Lưu mà thôi.
“Triệu Khải Thời, ông nhất định biết cách mở ra cơ quan bí mật, đúng chứ? Nói cho ông biết, đừng giở trò. Bằng không cả nhà họ Triệu đều bị giết sạch. Đem Triệu Khải Thời ném vào lối đi cho tôi.”
“Mau lên!”
VVệ sĩ đẩy Triệu Khải Thời bước về phía trước. Lực đẩy mạnh đến mức khiến ông loạng choạng, suýt nữa khuỵu gối xuống. Triệu Khải Thời đi theo vệ sĩ của Lưu Vũ Tiến, bó đến giữa sườn núi. Tấm bản đồ mà ông đưa cho Lưu Vũ Tiến là giả, đồng nghĩa với việc Triệu Khải Thời đã không còn ý định sống sót quay trở về. Ông muốn tất cả đều đồng quy vu tận!
Dùng mạng ông đổi lấy hai mươi mấy người ở Tây Giao, hoàn toàn xứng đáng! Đi đến giữa sườn núi, thình lình lộ ra rãnh nhỏ. Cửa động hình tròn, khoang được đóng kín, vật liệu nhìn qua vô cùng đặc thù. Từ thời xa xưa, bọn họ đã chuẩn bị vô số mộ giả dùng để tránh tầm mắt của đám trộm mộ.
Thậm chí có người sợ trộm mộ mà xây đến chín mươi chín ngôi mộ giả. Kết quả, đám người đời sau đào ra được một đống đồ giả, có thể nổi tức đến phát hoảng. Triệu Khải Thời học theo thời xưa, thay nhà họ Triệu xây một ngôi mộ giả. Mà bảo vật chân chính ông đã giao cho Lý Hữu Tiến chuyển đến Hải Phòng.
Loại phương pháp này, cho dù là ai cũng không nghĩ đến. Chỉ là gần đây trên trên thị trường xuất hiện không ít loại tiền tài bảo vật từ thời nhà Minh.
Hoàng Long Tây Giao, Cẩm Y Vệ cùng Lục Phiến Môn bấy giờ mở một cuộc họp, cho rằng là từ một trong năm gia tộc lớn truyền ra ngoài. Chỉ là số lượng ít, cũng chỉ vừa đủ đưa gây chú ý cho mấy phe thế lực này mà thôi. Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ cùng Lục Phiến Môn đều có chuyên gia, giám định ra được, mấy món này rất có thể được tuồn ra từ nhà họ Triệu, một trong năm gia tộc lớn.
Lưu Vũ Tiến nghe loại kết luận như vậy, chỉ khịt mũi xem thường. Chỉ có người thuộc Tây Giao biết, nhà họ Triệu bị nhà họ Lưu nắm trong lòng bàn tay. Mà nhà họ Triệu cũng biết hiện tại Triệu Khải Thời đang bị nhà họ Lưu bắt giữ.
Mà những dòng chảy tiền bạc ngoài kia đều do Trần Thiên Trung hỗ trợ Triệu Hùng xoay sở tài chính, bán thành vàng bạc. Đây mới là dòng chảy tiền chính thống!
Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ cùng Lục Phiến Môn đều nhìn chằm chằm vào những món đồ giá trị từ thời nhà Minh. Một khi tuồn ra ngoài, liền có kẻ báo cáo cho những người đứng đầu gia tộc. Trần Thiên Trung biết một khi đổi thành tiền sẽ khiến cho Am Cẩu chú ý. Vậy cho nên ông cố tình bán những thứ được xem như di vật văn hóa cùng vài món đồ cổ có giá trị không nhỏ. Triệu Hùng cần năm mươi đến một trăm tỉ, may mắn cuối cùng Trần Thiên Trung cũng xoay sở được khoảng tám mươi tỉ.
Đi đến trước cửa hang động, Lưu Vũ Tiến thấy lối vào giống như bình thường, hoàn toàn chẳng nhìn ra điều kì lạ gì. Hắn quay sang nói với Triệu Khải Thời.
“Triệu Khải Thời, mau mở cửa động đi!”
“Lưu Vũ Tiến, cậu phải thề trước mặt tôi rằng chỉ lấy bảo vật nhà họ Triệu, tuyệt đối không thể động đến tính mạng người nhà họ Triệu.”
Triệu Khải Thời cố tình lộ ra dáng vẻ chật vật khó khăn. Lưu Vũ Tiến nhướn mày.
“Thề? Ông có tin tôi ngay lập tức chôn sống ông hay không?”
“Nếu như cậu không thề, đừng hòng tôi mở cửa động. Tôi thà rằng bị chôn sống cũng sẽ không để cậu đoạt được đồ vật tới tay.”
“Ông!”
Lưu Vũ Tiến tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.