Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1376



Lý Thanh Tịnh, Trần Văn Sơn cùng Trọng Ảnh nghe tin Triệu Khải Thời bị vùi thây trong hang động ở Hà Đông Hỏa Tiêu, bọn họ đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm. Tuy rằng mối quan hệ giữa Triệu Hùng và Triệu Khải Thời vô cùng lạnh nhạt nhưng đấy lại là người thân duy nhất còn lại trên đời của anh. 

“Tôi biết rồi.”

Ngẩn người hồi lâu, Trọng Ảnh mới chậm rãi đáp lời, sau đó cúp máy. Trần Văn Sơn cau mày, bán tín bán nghi.

“Tin tức này, thật hay giả?”

“Tôi đoán là thật! Tôi hiểu rõ Lưu Hải Yến, những chuyện như thế này, đối phương sẽ không bịa đặt làm gì cả.”

“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta có cần nói chuyện này cho Triệu Hùng biết hay không? Hay là trước mắt cứ cho người sang Hà Đông thăm dò?”

“Tạm thời đừng cho Triệu Hùng biết chuyện. Anh ấy đang đi tìm chung thuật truyền nhân, một khi hay tin Triệu Khải Thời gặp chuyện, chắc chắn sẽ khó mà suy nghĩ thông suốt, làm ra chuyện ngoài ý muốn. Văn Sơn, quan hệ của cậu vô cùng rộng rãi, trước tiên cho người đến Hà Đông thăm dò tin tức xem sao.”

“Yên tâm, chuyện này cứ việc giao cho tôi.”

Trần Văn Sơn gật đầu, cả đêm này Lý Thanh Tịnh đều ngủ không tròn giấc. Trong đầu cô vẫn luôn băn khoăn, nên nói cho Triệu Hùng biết tin Triệu Khải Thời chết như thế nào đây. Cùng lúc đó, nhà họ Lưu tại Nha Trang, Lưu Văn Nhân cũng thức trăng cả đêm!

Bà khóc cả một đêm, thân thể rã rời. Cảm xúc Lưu Văn Nhân bấy giờ, ngoại trừ Lưu Hải Yến ra bà hoàn toàn chẳng thể tâm sự cùng ai. Lưu Hải Yên ngả lưng xuống giường, vốn định đi ngủ nhưng nghĩ đến chị mình liền tiến về phòng đối phương. Thấy Lưu Văn Nhân vẫn rơi nước mắt không ngừng, cô đau lòng, hết lời khuyên nhủ.

“Chị, người đã chết rồi thì không thể sống lại được. Chị đừng tự làm khổ chính mình nữa, chị còn có em, còn Triệu Niệm mà. Chị nhất định phải kiên cường lên, vượt qua khoảng thời gian này.”

“Hải Yến, chị không yếu đuối giống nhưu em nghĩ đâu. Chỉ là…chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, chị cần có thời gian để chấp nhận. Yên tâm! Thời gian sẽ giúp chị chữa lành tất cả mà. À phải rồi, em đã liên lạc với Triệu Hùng chưa?”

“Rồi ạ.”

“Cậu ta bảo sao?”

“Triệu Hùng im lặng hồi lâu, chỉ nói đơn giản là biết rồi thôi. Em không dám nói với cậu ta quá nhiều, sợ đối phương phát điên. Chị cũng biết từ sau khi phát hiện em chính là em gái chị, Triệu Hùng vẫn luôn không vừa mắt em.”

“Hải Yến, em tốt nhất vẫn nên cách xa Triệu Hùng một chút! Bởi vì cái chết của Tần Uyển, cậu ta vẫn luôn hận chị! Chị chỉ sợ Triệu Hùng giận chó đánh mèo, đem toàn bộ trút lên người em!”

“Ừm, em biết mà chị.”

Lưu Văn Nhân nắm tay Lưu Hải Yến, thành thật dặn dò. Lưu Hải Yến gật đầu cam đoan.

“Đúng rồi, hiện tại bố đang tính làm gì?”

“Bố ngoại trừ đến bệnh viện thăm Lưu Vũ Tiến thì hầu hết thời gian đều không thấy bóng dáng đâu cả, ngay cả em cũng chẳng gặp được!”

“Vậy Hải Yến, em về phòng nghỉ ngơi trước đi! Nếu để bố biết em cố tình đến thăm chị thì ông ấy sẽ tức giận lắm!”

Llưu Hảo Yến vốn muốn ở lại chăm sóc Lưu Văn Nhân nhưng nghĩ đến chuyện rất có thể bố sẽ biết chuyện này liền hiểu ý gật đầu.

“Vậy em xin phép đi trước. Chị đừng quá đau lòng nhé.”

“Phiền em quan tâm đ ến tình huống bên Hỏa Tiêu, có tin tức gì về Triệu Khải Thời nhất định phải nhanh chóng báo cho chị!”

“Em biết rồi.”

Lưu Hải Yến phất tay tỏ ý đã biết, sau đó xoay người rời đi.

Vân Hương, thôn Lan Thảo!

Thời điểm mọi người đến thôn Lan Thảo, xe của chú Ô xảy ra chuyện, may mắn nhờ Triệu Hùng mới có thể sửa chữa nhanh chóng. Nhưng bởi vì vướng chuyện này nên chuyến đi bị trễ hơn khoảng nửa ngày. Cuối cùng, mặt trời vừa lặn cũng là lúc bọn họ đặt chân đến thôn Lan Thảo.

Thôn Lan Thảo nằm giữa ngọn núi lớn, xung quanh đều là ruộng bậc thang. Bấy giờ đang vào xuân, một năm hai mùa nông nghiệp, hạt vừa gieo xuống đất. Phóng tầm mắt nhìn xa ra xung quanh, cảnh vật đẹp đẽ không sao tả xiết. Ở Vâng Giang nổi tiếng nhất chính là khung cảnh ruộng bậc thang như thế này. Nhưng ruộng bậc thang ở ngay tại thôn Lan Thảo cũng đẹp chẳng kém. 

Hành trình đến Vân Hương, cho dù không tìm được chung thuật truyền nhân cũng chẳng sao. Chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể thưởng thức cảnh đẹp trải dài, nếm thử biết bao món ăn tuyệt mỹ, liền cảm thấy đáng giá. Thời điểm đi thẳng vào thôn Lan Thảo, mọi người đều chào hỏi chú Ô. 

Mà ở nơi này rất ít khi có dịp trông thấy những chiếc xe sang trọng, mà bấy giờ bọn họ vừa liếc mắt liền nhìn thấy thấy chiếc xe việt dã đi phía sau xe của chú Ô, mấy đứa nhỏ không ngừng nhảy nhót loạn xạ, vui tai vui mắt. 

Đến trước nhà Tộc trưởng, chú Ô liền dừng xe lại. Ông chậm rãi tiến tới chỗ Triệu Hùng, nở nụ cười hiền hậu.

“Anh Triệu, tới nơi rồi.”

“Ừm.

Triệu Hùng giẫm phanh xe, vừa bước xuống đã thấy chú Ô vội vàng chạy thẳng vào bên trong, không ngừng hô hoán.

“Tộc trưởng! Tộc trưởng! Tộc trưởng xem trở về đây này!”

Từ bên trong xuất hiện một ông cụ độ khoảng tám mươi tuổi, chống gậy run rẩy bước ra ngoài. Mắt đối phương đã hơi mờ, chậm rãi lên tiếng.

“Ô Vương Tài, ai đây?”

Triệu Hùng nghe xong mới biết đối phương tên Ô Vương Tài. Đối phương đi đến bên chỗ ông cụ, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Tộc trưởng, Tiểu Đậu về rồi! Tiểu Đậu quay về với chúng ta rồi!

Vừa nghe đến tên Tiểu Đậu, đôi mắt ông cụ sáng bừng lên, đôi chân gầy yếu nhanh chóng tiến lên phía trước:

“Tiểu Đậu đang ở đâu?”

Ô Vương Tài đỡ ông cụ đi ra sân. Bấy giờ Triệu Hùng mang theo Hà Ngọc Kỳ, Triệu Niệm cùng Triệu Hiền dẫn Tiểu Đậu vào trong. Thôn Lan Thảo còn chưa đến hai trăm hộ gia đình. Triệu Hùng chỉ vừa xuất hiện, tin tức đã lan khắp mọi nơi.

Bên trong sân sớm đã đông nghịt người, bọn họ nhìn thấy Tiểu Đậu đều vui vẻ kêu lên.

“Tiểu Đậu ơi!”

Tiểu Đậu vô cùng ngoan ngoãn, khoanh tay chào hỏi với từng người một. Nhìn thấy Tộc trưởng, Tiểu Đậu liền buông tay Triệu Hiền, chạy tới chỗ đối phương.

“Ông ơi! Con nhớ ông muốn chết!”

Tộc trưởng nhìn thấy Tiểu Đậu, kích động đến mức nói năng lộn xộn, ôm chầm lấy đứa nhỏ không muốn buông ra.

“Đúng là Tiểu Đậu! Tiểu Đậu của ông trở về rồi!”

Chứng kiến cảnh tượng cảm động đi, Triệu Hiền lẫn Hoa Di đều rơi nước mắt. Ngay cả người vô tư như Hà Ngọc Kỳ cũng không tránh khỏi chuyện rơm rớm. Tộc trưởng nhìn chằm chằm đám người Triệu Hùng, chậm rãi hỏi.

“Vương Tài, bọn họ là ai vậy?”

“Ông ơi, đây là mấy anh chị con mới quen đó! Có một chị tên là Cẩm Tú đã cứu con, con những anh chị này đã giúp Cẩm Tú, hỗ trợ đưa con quay trở về thôn Lan Thảo!”