Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1378



Chạy đến ra ngoài, Triệu Hùng lập tức bế Tiểu Đậu lên.

Hoa Di lấy từ trong người ra túi ngân châm, đâm vào vài huyệt đạo trên bụng của Tiểu Đậu.

Từ từ, cơ thể Tiểu Đậu bình phục lại không còn run nữa.

Cả người Tiểu Đậu bị mồ hôi lạnh làm ướt cả rồi, Hoa Di nhẹ nhàng hỏi thăm: “Tiểu Đậu, em không sao chứ?”

Tiểu Đậu mỉm cười trả lời: “Chị Hoa, em không sao cả rồi!”

Triệu Hùng đỡ Tiểu Đậu ngồi dậy, cậu bé ngồi nghỉ ngơi nửa ngày rồi cơ thể mới có thể động đậy được.

Tộc trưởng nhìn thấy cảnh Tiểu Đậu phải chịu dày vò, trong lòng vô cùng đau đớn và áy náy. Không biết rằng lúc đó mình quyết định gieo Tiêu Độc vào cơ thể đứa bé có thực sự là đúng không đây?

Lúc này, chú Ô dẫn theo vợ ông ta đến nhà Tộc trưởng cũng trùng hợp thấy được cảnh này.

Chú Ô nói với vợ ông: “Em mau đi giúp chuẩn bị tiệc đi, nếu như không nhờ anh Triệu bọn họ, chúng ta chắc không thể gặp lại Tiểu Đậu nữa. Họ là đại ân nhân của chúng ta đấy!”

“Dạ! Em đi ngay ạ.” Người phụ nữ tên Hoa đó trả lời và nhanh chóng xách cải và thịt vào trong bếp ngay.

Triệu Hùng nhìn Tiểu Đậu thoải mái hơn rồi, hỏi cậu bé: “Tiểu Đậu, cơ thể em có thể nâng động được chưa?”

Tiểu Đậu thử vận động chân tay, gật đầu nói: “Được rồi ạ!” 

“Vậy em đi tìm Niệm chơi đi nhé!”

Triệu Niệm rất hiểu chuyện, cô chạy lên nắm lấy tay của Tiểu Đậu nói: “Tiểu Đậu, chúng ta tiếp tục chơi nấu đồ ăn đi nào!”

Tiểu Đậu nhận lời, cậu bé đi cùng Triệu Niệm đến một góc trong sân, hai người bắt đầu chơi đùa với nhau.

Tộc trưởng mời nhóm của Triệu Hùng vào lại trong nhà.

Vừa ngồi xuống, ông đã than một hơi dài, nói: “Lúc trước, tôi cho người cưỡng ép Tiêu Độc vào trong người Tiểu Đậu, cũng không biết đó có phải là quyết định đúng hay sai nữa?”

Hoa Di lên tiếng an ủi Tộc trưởng: “Tộc trưởng, bất luận là sai hay đúng, chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta phải tìm cách giải quyết nó. Đúng rồi, là ai đã gieo Tiêu Độc cho Tiểu Đậu thế? Theo tôi được biết, những bậc thầy chuyên gia tiêu thuật này, hiện tại vô cùng hiếm thấy. Chỗ các ông, ai còn biết về loại Tiêu thuật này nữa không?”

“À! Là cô Kim Châu!”

Vừa nghe tên Kim Châu, Triệu Hùng và Hoa Di nhìn nhau, bất ngờ nở lên nụ cười.

Trước khi đến Vân Giang, Triệu Hùng đã được Hoa Di nhắc đến tên của hai chị em Kim Châu và Ngân Châu, nên mới đến Vân Giang để tìm truyền nhân của chung thuật.

“Cô Kim Châu là tộc của các ông sao?” Hoa Di hỏi thăm Tộc trưởng.

“Không phải!” Tộc trưởng lắc đầu, bảo: “Cô ta là người đến từ Miêu tộc!”

Tộc trưởng giải thích nói: “Ở khu sông Hồng này của chúng tôi có không ít dân tộc thiểu số. Hà Nhi, Di, Dao, Tráng, Bố Lãng, và cả tộc Lộc Hồ của chúng tôi nữa. Cô Kim Châu rất nổi tiếng ở khu này đấy!”

“Vậy hiện tại cô Kim Châu đang sống ở đâu thế?”

“Tôi cũng không biết!” Tộc trưởng lắc đầu nói: “Tôi đã lâu rồi không gặp mặt cô Kim Châu rồi. Nhưng mà, nghe đâu cô ta thường đi đến thung lũng Dược Vương để hái thuốc, có thể là nhà cô ta ở gần đó.”

Triệu Hùng nghe thấy thung lũng Dược Vương bèn hỏi: “Tộc trưởng, thung lũng Dược Vương đó nằm ở đâu thế?”

Tộc trưởng chau mày nhìn triệu Hùng hỏi: “Các người hỏi về thung lũng Dược Vương để làm gì?”

“Thật không giấu gì ông, chúng tôi lần này chính là muốn đến thung lũng Dược Vương để tìm cô Kim Châu.”

“Không được! Các người không được đến đó.” Tộc trưởng lắc đầu.

“Vì sao thế?”

Triệu Hùng và Hoa Di đồng thanh hỏi.

Tộc trưởng nói: “Thung lũng Dược Vương rất nguy hiểm, đi vào đó hầu hết đều là cửu tử nhất sinh. Tôi không thể để các người bỏ mạng ở đó được! Ngoài ra, nơi đó thật ra là cấm địa của khu vực sông Hồng chúng tôi đấy.”

“Cấm địa? Chuyện này là sao thế?” Triệu Hùng ngơ ngác hỏi.

Tộc trưởng nói: “Thật ra khởi nguồn của chúng tôi đều hầu hết bắt nguồn từ loài vượn Ramah. Theo như các nhà khảo cổ học nói, đây là một nơi khởi nguồn của nhân loại. Và trong thung lũng Dược Vương có vô vàn các loại mãnh thú độc trùng, trong đó còn đầy chướng khí. Rất nhiều người muốn đi vào trong hái thuốc, nhưng cuối cùng đều chết trong đó. Các anh nếu như muốn tìm cô Kim Châu thì có thể đợi cô ta từ trong thung lũng quay về, tôi nhờ người đến mời cô ta đến đây gặp các anh.”

“Vậy chừng nào cô Kim Châu mới quay về từ thung lũng Dược Vương thế?” Hoa Di hỏi.

“Không xác định được! Có thể là nửa tháng, cũng có thể là 2 3 năm không chừng.” Tộc trưởng nói: “Theo như tôi biết, cô Kim Châu ở lại trong thung lũng rất lâu. Cô ấy dường như đang kiếm một loại thuốc quý nào đó! Cũng chỉ có người có bản lĩnh như cô ta mới dám ở lại trong đó lâu như thế.”

Triệu Hùng nghe tin rằng có lẽ phải đợi cả năm trời hoặc đến 2 3 năm không chừng, lập tức nói: “Tộc trưởng, chuyện của chúng tôi rất gấp, không đợi được lâu thế!” 

Tộc trưởng nhìn Triệu Hùng hỏi: “Các người rốt cuộc kiếm cô ta có chuyện gì thế?”

Nơi đây hoang sơ hẻo lánh vậy, có thể xác định rằng không có người của Am Cẩu.

Người ta Tộc trưởng thẳng thắng với mình như vậy, Triệu Hùng cũng không muốn giấu gì ông. Anh nắm lấy em gái triệu Hiền và nói: “Thật không giấu ông, em của tôi cũng trúng Tiêu Độc. Chúng tôi đến đây chính là tìm cô Kim Châu giúp đỡ tìm cách giải độc.”

“Em gái cậu cũng trúng Tiêu Độc sao?” Tộc trưởng nghe xong liền phẫn nộ. “Tiêu độc thực sự là thứ hại người mà, không lẽ trên đời ngoài cô Kim Châu và cô Ngân Châu còn có người biết sử dụng Tiêu thuật ư?’

Vừa nhắc đến cô gái tên Ngân Châu, Triệu Hùng liền hỏi: “Tộc trưởng, nếu cô Kim Châu không ở đây, vậy còn cô Ngân Châu thì sao?”

“Nghe nói cô Ngân Châu ở bên ngoài quen biết một người đàn ông, sau đó đã đi cùng người đàn ông đó rời khỏi nơi này rồi.”

Triệu Hùng nghe xong bất ngờ chau mày.

Trên đời này, người biết sử dụng Tiêu thuật không nhiều, Cô Ngân Châu không có ở sông Hồng, còn đi theo một người đàn ông khác rời khỏi đây. Vậy có lẽ nào Tiêu Độc ở Tây Giao là từ cô gái này ra không nhỉ?

Triệu Hùng bị suy nghĩ của mình dọa anh một trận, nếu như đúng thật như thế, cho dù tìm được Kim Châu thì cô ta có chịu ra tay giúp họ không, điều này không thể đoán trước được?

Chú Ô bên cạnh đột nhiên cất tiếng: “Tộc trưởng, nghi lễ tế sơn năm nay sắp diễn ra rồi đúng không?”

“Đúng vậy!” Tộc trưởng thở dài, nói: “Tộc chúng ta năm nào cũng không giành được quán quân, e rằng năm nay lại đi góp vui rồi.”

Hoa Di hỏi thăm: “Tộc trưởng, nơi đây của các ông có hoạt động gì sao?” 

“Đúng vậy!” Tộc trưởng gật đầu nói: “Các dân tộc chúng tôi sẽ tổ chức với nhau một cuộc thi đấu đoạt ngôi. Tộc nào đoạt ngôi, thì có thể sở hữu quyền bảo vệ thung lũng Dược Vương. Thung lũng Dược Vương là sơn thần ở đây, ông ta sẽ bảo vệ tộc bảo hộ mưa thuận gió hòa. Chỉ tiếc rằng, tộc Lộc Hồ chúng tôi nhân lực có hạn, năm nào cũng tranh không lại những tộc khác.”

Triệu Hùng đột nhiên lóe sáng một ý tưởng trong đầu: “Vậy nếu như các ông thắng thì có thể đi vào thung lũng Dược Vương được chứ gì?”

Tộc trưởng nghe câu nói của Triệu Hùng thì biết anh ta vẫn còn có ý định với thung lũng Dược Vương rồi. Người này vì cứu chữa Tiêu Độc trên người cô em mà tới, lại ra tay cứu giúp Tiểu Đậu.

Ông suy nghĩ một hồi, nói: “Không sai! Nếu như chúng ta thắng rồi, chuyện vào trong thung lũng rõ ràng là dễ hơn. Vì tộc bảo vệ có thể thông qua con đường ngắn nhất đi thẳng vào trong thung lũng.