Triệu Hùng nghĩ thầm, vợ chồng hai người lo phong lưu khoái hoạt, có từng nghĩ đến cảm nhận của người khác sao, ngủ được mới là lạ?
Câu nói này cũng chỉ nghĩ trong đầu thôi! Chung quy không thể nói thẳng ra được.
Sau khi ăn sáng ở nhà chú Ô xong, nhóm của Triệu Hùng lại đến nhà của Tộc trưởng.
Khi triệu Hùng nói Tộc trưởng, để em gái Triệu Hiền thay thế bọn tộc họ đi thi ca hát, Tộc trưởng vô cùng vui mừng.
Tộc trưởng lúc này gọi chú Ô qua đây, nhờ ông gọi cô gái tên Ô Ân đến.
Tộc của họ tham gia cuộc thi đoạt ngôi vị bảo hộ "Sơn thần", lần nào cũng nằm cuối bảng.
Nếu như lần này Triệu Hùng và Triệu Hiền có thể giúp tộc Lộc Hồ thắng được cuộc thi này, rõ ràng là một vinh hạnh lớn biết bao.
Tuy rằng chú Ô không tin tưởng Triệu Hùng cùng Triệu Hiền có thể thay họ thắng được cuộc thi, nhưng ông tin tưởng nhóm của Triệu Hùng cũng không phải dạng vừa đâu, trong lòng vẫn ôm lấy kỳ vọng lớn.
Chú Ô dẫn Ô Ân đến, Tộc trưởng bèn giới thiệu Triệu Hiền cho Ô Ân biết.
Ông nói với Ô Ân: "Ô Ân, cô hãy dạy cô Triệu này về những bài ca ở đây của chúng ta.”
Ông ngụ ý rằng để Ô Ân đánh giá năng lực của Triệu Hiền xem có đúng là một nhân tài không.
Cuộc thi này rất công bằng, đồng thời sẽ không vì là người của tộc mình mà bỏ phiếu bậy bạ.
Này được xem là sự tôn kính đối với sơn thần!
Càng là nơi hẻo lánh, lại càng có loại tập tục này. Từ nam đến bắc, Từ vùng núi đến bờ biển, đều có bộ lạc thờ phụng tín ngưỡng của riêng họ.
Triệu Hiền liền đi theo Ô Ân đi học tập dân ca.
Triệu Hùng đối với đứa em Triệu Hiền vô cùng tự tin.
Triệu Hiền có thể nổi tiếng trong giới showbiz, không phải nhờ vào nhà Triệu, mà là do thực lực của chính cô.
Tộc trưởng hỏi Triệu Hùng: "Anh Triệu, các người ở đây thấy quen không?"
“Ổn ạ!" Triệu Hùng gật đầu.
Anh hướng mắt về phía Hoa Di, trùng hợp thay Hoa Di cũng hướng về phía anh, ánh mắt của ai người chạm vào nhau, cả hai đều liên tưởng đến chuyện đêm qua, đôi bên lộ ra vẻ mặt ngại ngùng.
Tộc trưởng chú ý tới vẻ khác thường giữa Triệu Hùng và Hoa Di, nghi hoặc hỏi han: "Làm sao vậy, hay là cảm thấy không thoải mái?"
"Không...... Không phải!" Triệu Hùng nghẹn ngùng cười nói: "Ổn mà! Có thể là do vừa đặt chân tới đây, từ từ rồi sẽ quen thôi."
Tộc trưởng gật đầu, nói: "Cũng khó trách! Những người từ thành phố lớn tới như các cô cậu phải sống ở những nơi hẻo lánh của chúng tôi đích thực là không thoải mái lắm. Thời tiết nơi này ẩm ướt, các cô cậu ăn cháo bo bo của chúng tôi nhiều chút, uống loại trà mộc của nơi này nhiều chút, đối với cơ thể vẫn là có lợi thật lớn đấy. Đúng rồi,Anh Triệu, tôi có cần tìm người đến giúp cậu luyện tập không?”
"Không cần!" Triệu Hùng lắc lắc đầu, rất tự tin mà nói: "ông chỉ cần cho người nói cho tôi biết quy tắc là được rồi!"
"Ô Vương Tài!" Tộc trưởng gọi chú Ô đến.
"Tôi đây, tộc trưởng!" Chú Ô đáp.
Tộc trưởng nói với chú Ô: "Ô Vương Tài, cậu dẫn anh Triệu đi giải thích quy tắc đi!"
Chú Ô gật đầu, ông dùng nâng chỉ “mời” Triệu Hùng, nói: “Anh Triệu, mời anh đi theo tôi.”
Hoa Di cùng Hà Ngọc Kỳ liếc mắt nhìn nhau, rồi nói với Tộc trưởng: "Chúng ta cũng đi xem xem!"
Ba người đi theo chú Ô đi tới một nơi vô cùng rộng lớn.
Nơi này tương đương với quảng trường nhỏ trong thành thị vậy, đây là nơi dân làng thôn Lan Thảo thường dùng để tụ tập lúc rảnh rỗi.
Ở giữa quảng trường, được để vài tảng đá lớn.
Chú Ô dẫn nhóm của Triệu Hùng đi đến trước mặt những tảng đá đó, giới thiệu cho anh biết: "Các cô cậu đừng xem mấy tảng đá này không gì đặc biệt, ở thời cổ đại, nó được gọi là Nghiệm Binh Thạch đấy.”
"Đúng vậy!" Chú Ô giải thích nói: "Lúc hành binh thời xưa, là có tiêu chuẩn đấy. Không chỉ có yêu cầu về chiều cao, mà ở phần sức mạnh cũng phải đạt yêu cầu đấy. Thiết yếu phải nâng được viên 150 cân Nghiệm Binh Thạch, đi về phía trước 3 bước, mới có tư cách làm lính.”
Triệu Hùng tiến lên vây quanh mấy khối"Nghiệm binh thạch" nghiên cứu, nhìn là biết chất liệu gạch hoa cương, hai bên tảng đá có chỗ lõm vào, tương đương với hai cái tai của tảng đá vậy.
Bình thường một thanh niên trưởng thành muốn nâng khối đá 150 cân là không khó. Nhưng phải nâng tảng đá đi lên ba bước, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Triệu Hùng thấy trên đầu những tảng đá này đều được ký hiệu trọng lượng..
Khối thứ nhất là 260 cân, khối thứ 2 là 360 cân, Khối thứ 3 là 500 cân, Khối thứ tư là 800 cân.
Nếu có thể nâng được khối đá 260 cân đi lên ba bước, là có thể được coi là người có sức lực khỏe. Nếu có thể nâng được khối đá 360 cân còn có thể đi lên ba bước đích nhân, tuyệt đối có thể gọi là đại lực sĩ.
Cho tới nay, ở trong bộ lạc này, cũng chỉ có một người có thể nâng được khối 500 cân, đó là chuyện đã từ rất lâu rồi.
Hoa Hi cực kỳ tự tin đối với Triệu Hùng. Đừng nhìn Triệu Hùng cơ thể ốm vậy, nhưng bởi vì anh tu luyện nội công, hiểu được lấy cách khí ngự lực. so với người bình thường, cùng một khối lượng vật nặng, anh có thể dễ dàng nâng nó lên được.
Đấy cũng là vì sao ở thời cổ đại, vũ khí của các mãnh tướng đều cực kỳ nặng.
Lấy ví dụ như Quan Vũ trong tam quốc chí vậy, một cây thanh long trảm nguyệt đao thôi đã nặng 82 cân. Người thường nếu như cầm nó múa rất tốn sức, chứ đừng nói như Quan Vũ phải múa nó một cách mạnh mẽ mà nhẹ nhàng nữa.
Triệu Hùng nói với chú Ô: “Chú Ô, Lộc Hồ các ông có bao nhiêu người có thể nâng nổi khối đá 360 cân này?”
Chú Ô e thẹn nói: “Thật không giấu gì, thôn chúng tôi gần trăm hộ gia đình, chỉ có hai người có thể nâng nổi khối 360 cân thôi. Nhưng mà, sau khi nâng lên, đi lên một bước cũng khó, nói chi là ba bước.”
Muốn nâng Nghiệm binh thạch này còn khó hơn cả nâng tạ nhiều. không những là khảo sát lực tay, mà còn cả lực chân và hông nữa.
Triệu Hùng đi đến trước khối đá 360 cân, chỉ nhìn thấy anh ta xuống tấn, khí vận đan điền, hai tay bắt vào khối đá, trong miệng hét lên một tiếng.
Nghiệm binh thạch cũng được nâng lên theo tiếng hét đó!
Khi Triệu Hùng nâng "Nghiệm binh thạch" đi lên ba bước, Chú Ô lộ ra ánh mắt kinh ngạc, hướng về phía Triệu Hùng nâng tay cái lên nói: "Anh Triệu, cậu đúng là thần rồi!”
Triệu Hùng nâng "Nghiệm binh thạch" về chỗ cũ, chợt nghe “uỳnh” một tiếng, Nghiệm Binh Thạch được đặt lại xuống đất.
Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ đều cảm giác rõ mặt đất như rung cả lên vậy.
Triệu Hùng vỗ tay cho bay bụi trên tay, cười nói: "Ổn rồi! Xem ra, tôi vẫn có tư cách tham gia cuộc thi này chứ."
"Đương nhiên là có tư cách rồi! Với cái thân hình ốm nhắt của cậu, nhìn đến người ta lo lắng thay cho cậu đấy! Nếu để Tộc trưởng biết rằng cậu có thể nhẹ nhàng nâng dậy khối đá 260 ký, nhất định sẽ rất vui mừng đây! Đi nào, chúng ta mau trở về nói cho Tộc trưởng tin tức tốt này." Chú Ô vội vã nói.
Hoa Di đi đến bên cạnh Triệu Hùng, hỏi anh một cách nhẹ nhàng: "Anh cho rằng mình nhiều nhất có thể nâng lên bao nhiêu cân Nghiệm Binh Thạch?"
"Không biết!" Triệu Hùng lắc đầu, cười nói: "Nhưng thắng đứt cuộc thi này, hẳn là không thành vấn đề!"
Thấy Triệu Hùng tự tin tuyệt đối, Hoa Di mỉm cười.