Tộc trưởng lôi kéo Miêu Vương tới một bên, nói với ông ta chuyện Triệu Hùng đã có gia đình rồi.
"Như vậy sao!" Miêu Vương nhíu mày.
Con gái Chúc Ánh Phương của ông đã đến tuổi kết hôn rồi..
Lúc trước, Miêu Vương cố ý tác hợp cô gái và Lư Vượng với nhau. Nhưng mà, Chúc Ánh Phương dường như không hề cảm nắng với Lư Vượng.
Thấy con gái có ý với cái anh chàng Triệu Hùng đó, Miêu Vương cũng không còn cách nào khác. Chỉ cần con bé thích là được. Bây giờ biết được tin Triệu Hùng không những đã có gia đình, mà còn có cả con nữa. hôn sự này, e là không thành rồi!
Bình thường các dân tộc thiểu số đều có truyền thống “một chồng nhiều vợ” hay là “một vợ nhiều chồng”. Nhưng mà Chúc Ánh Phương là con gái của Miêu Vương, ông đương nhiên không muốn cô làm vợ nhỏ rồi.
Khi Triệu Hùng được thả xuống, anh đi về phía Hoa Di.
Hà Ngọc Kỳ liền mở miệng, chỉ vào Triệu Hùng nói: “Có biết anh đã phạm phải tội gì chưa!”
"Vừa rồi con gái của Miêu Vương đích, và cả Ô Ân không phải đã hiến hôn cho anh sao?"
"Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?"
"Vấn đề lớn nữa là!" Hà Ngọc Kỳ nói: "Họ hôn anh, Có nghĩa là thích anh đấy! Tôi xem anh trở về sao giải thích cho chị Tịnh nghe đây?"
Triệu Hùng nghe xong, khuôn mặt anh không khỏi bất ngờ.
Anh tưởng chừng con của Miêu Vương và Ô Ân hiến hôn cho mình là tục lệ ở nơi này. Không nghĩ tới, nó lại có nghĩa là thích anh cơ chứ.
Triệu Hùng cảm thấy đau đầu, lần này thì hiểu lầm to rồi!
May mắn lúc này, các thôn bắt đầu thi ca.
Hoa Di an ủi Triệu Hùng nói: “Yên tâm, không sao đâu! Em đã giải thích với Tộc trưởng rồi. Tộc trưởng đi nói chuyện với Miêu Vương rồi.”
Triệu Hùng nhìn về phía hai tộc trưởng đang đứng.
Gặp hai người khe khẽ nói nhỏ, thỉnh thoảng quay qua chỉ vào mình.
Triệu Hùng bèn quay đầu hướng về phía sân khấu đối hát.
Mỗi thôn đều là mười người đoàn thể diễn nghệ, một người lĩnh xướng.
Người của thôn nào nhận được nhiều vòng hoa nhất sẽ là người chiến thắng sau cùng.
Người thắng được cuộc thi sẽ có cơ hội được hiến tặng ca khúc đến “Sơn thần”.
Người lĩnh xướng của tộc Lộc Hà chính là Triệu Hiền.
Triệu Hiền tuy đã đeo mặt nạ vào, nhưng bởi vì dáng người thon thả, vừa ra sân thì đã chiếm được tràng vỗ tay của khán giả.
Những tộc khác đều cho rằng người lĩnh xướng sẽ là Ô Ân. Không ngờ lại là một người kế tộc khác.
Khi Triệu Hiền vừa cất tiếng, cô lập tức chinh phục được khán giả.
Tiếng hát của Triệu Hiền tựa như chim sơn ca bàn, thanh thoát vô cùng.
Thanh âm giống như có một cỗ ma lực, làm cho mọi người say đắm trong nó. Đến khúc hợp xướng, những người con lại cũng theo cô hát chung.
Có sự trợ giúp của Triệu Hiền, trình độ của nhóm người Ô Ân như được nâng cao vậy, y như rằng một nhóm nhạc chuyên nghiệp vậy.
Biểu diễn xong, các thanh nam tú nữ đều ào lên gửi tặng vòng hoa cho Triệu Hiền.
Chỗ Triệu Hiền không để vào được nữa, trên cổ những người khác cũng thế.
Các màn trình diễn phía sau, cơ bản không thể sánh bằng được.
Tộc trưởng cuối cùng tuyên bố, cô gái Triệu Hiền của tộc Lộc Hồ sẽ đại diện Lộc Hồ hiến tặng ca khúc cho thần núi.
Thấy Triệu Hiền thắng được trận đấu, Triệu Hùng, Hoa Di cùng Hà Ngọc Kỳ vô cùng vui mừng.
Triệu Niệm phe phẩy tay của Triệu Hùng, hưng phấn mà nói: "Anh hai, chị Triệu Hiền hát hay quá đi!"
"Đúng vậy!" Triệu Hùng bế Triệu Niệm lên, quan tâm hỏi han cô bé: "Niệm, gần đây cơ thể của em cảm thấy như thế nào?"
“Vẫn ổn ạ! Nếu như cảm thấy không khỏe, chị Hoa sẽ giúp em châm cứu, là sẽ không còn đau nữa." Triệu Niệm nói.
May mắn, Tiêu Độc trong người Triệu Hiền và Triệu Niệm không có tái phát.
Triệu Hùng bây giờ chính là đang chạy đua với thần chết, sớm tìm được Cô Kim Châu, thì có thể sớm thay người trong nhà Triệu giải trừ cơn đau trên người họ.
Cho tới bây giờ, anh còn không biết chuyện cha mình, Triệu Khải Thời, đang gặp nạn tại Hòa Tiêu Hà Đông.
Sau khi kết thúc cuộc thi “Đoạt ngôi”, các tộc trưởng đều ở lại.
Tộc trưởng mở một bữa tiệc thịnh soạn để mời các tộc trưởng khác.
Con gái của Miêu Vương Chúc Ánh Phương, đã được biết chuyện Triệu Hùng có gia đình từ bố mình.
Cô ta ngồi cạnh cha mình, lâu lâu thì liếc nhìn Triệu Hùng.
Con người Triệu Hùng này, cũng rất bình thường. Nhưng Chúc Ánh Phương cũng không biết nguyên nhân nào lại khí chất đặc biệt trên người của anh thu hút một cách sâu sắc.
Hơn nữa, Triệu Hùng hôm nay giành thắng lợi ở cuộc thi giành hạng. Càng làm cho Chúc Ánh Phương rung động hơn nữa!
Nhưng mình lại thích phải một người đàn ông đã có gia đình!
Người có tâm tư tương đồng với Chúc Ánh Phương lúc này chính là Ô Ân.
Trong hai ba ngày tiếp xúc với Triệu Hùng, hai người đã không biết từ bao giờ trở thành bạn tốt không giấu gì nhau.
Cô biết rằng Triệu Hiền là em gái của Triệu Hùng. Trong lúc ăn cơm, cô khẽ hỏi Triệu Hiền: “Anh cô có thật là đã kết hôn chưa?”
Triệu Hiền "Ừ!" một tiếng, cũng được nghe chuyện này từ Hoa Di.
Cô ta khuyên Ô Ân: "Ô Ân, cô không cần phí tinh lực lên người anh tôi nữa. Anh ta không thể nào cưới một người phụ nữ khác cả, anh tôi và chị dâu hiện tại đang rất hạnh phúc.”
"Vậy Triệu Niệm là em của hai người sao? Triệu Hùng có thật là đã có con không?"
"Đúng vậy!" Triệu Hiền giải thích nói: "Anh tôi có cô con gái lớn chạc tuổi Triệu Niệm vậy. Hiện tại, chị dâu đang mang thai nữa, nghe nói còn là song sinh nữa."
Ô Ân nghe xong, tâm trạng vô cùng buồn bã, không còn tý tâm trạng nào.
Cô ta không có cảm giác với những anh chàng trong tộc, khó lắm mới tìm được một người làm con tim rung động. không ngờ, người ta đã có gia đình rồi.
Triệu Hùng ngồi trên bàn, nhân cơ hội hỏi thăm Tộc trưởng: ”Tộc trưởng, bao giờ thì chúng ta có thể đi tế núi vậy?"
Tộc trưởng"À!" một tiếng, nói: "Ngày, chúng tôi đã chọn sẵn rồi. Qua ba ngày nữa, chính là ngày hoàng đạo, tới đó có thể đi thung lũng Dược Vương tế núi rồi."
"Còn phải chờ ba ngày nữa ư?" Triệu Hùng nghe xong, ngơ ngác cả ra.
Khó khăn lắm mới tim được cơ hội đi vào thung lũng, không ngờ các dân tộc ở đây nhiều quy tắc thế.
Hoa Di biết Triệu Hùng trong lòng suy nghĩ cái gì, vỗ nhẹ chân anh, ra tiếng khuyên nhủ: "Chúng ta đến Vân Giang đã hơn mười ngày rồi, cũng không kém ba ngày nữa, cứ chờ thêm ba ngày đi!"
Triệu Hùng "Um!" một tiếng, cũng không được cưỡng bức đi vào thung lũng.
Sau khi đoạt ngôi, thì có thể lợi dụng con đường trực thông thung lũng rồi.
Trong thung lũng Dược Vương không chỉ có độc trùng mãnh thú, mà còn đường núi hiểm hách. Có thể giảm thấp nguy hiểm xuất hành, đương nhiên là cầu còn không được rồi.
Cho dù Triệu Hùng có gấp đi chăng nữa, cũng biết không sợ đợi thêm ba ngày nữa.
Lúc Triệu Hùng vừa ngước đầu lên, thì phát hiện Chúc Ánh Phương đang nhìn mình.
Anh vội vàng tránh tiếp xúc với cô, không ngờ rằng Chúc Ánh Phương lại tự dưng đứng lên, đi đến chỗ Triệu Hùng, khẽ mở chu thần nói: "Anh Triệu, em có thể nói chuyện riêng với anh không?"