Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1394



Sau khi vào thông đạo, Triệu Hùng mở đèn pin lên. 

Thông đạo này nhìn qua có vẻ như là nửa tự nhiên, nửa nhân tạo. Bên trong thông đạo lúc thì rộng, lúc thì hẹp. 

Triệu Hùng lo lắng Hoa Di bị thương, kéo tay cô ấy, giữ sát cô ấy ở bên người. 

“Hoa Di, theo sát anh!” Triệu Hùng quan tâm nói với Hoa Di. 

“Yên tâm đi, em vẫn đang theo sau anh mà.” Hoa Di nói. 

Đối diện với tình cảnh nguy khốn, phụ nữ vẫn rất dựa dẫm vào đàn ông. Hoa Di cũng không phải là ngoại lệ.

Triệu Hùng bây giờ là người đứng thứ hai trên Thiên bang, Hoa Di đi theo bên cạnh anh, không hề lo lắng cho an nguy của mình chút nào, mà tràn đầy cảm giác an toàn. 

Từng hồi gió lạnh trong thông đạo thổi qua khiến người khác phát lạnh run. 

Triệu Hùng bởi vì thân mang võ công nên còn khá. Còn Hoa Di mặc dù biết ít công phu nhưng so với Triệu Hùng thì còn chênh lệch khá xa. Dù cho có mặc áo bông dày cũng lạnh đến mức khiến cho thân thể cô ấy phát run. 

Triệu Hùng dắt tay Hoa Di, thấy tay cô ấy lạnh như băng, quan tâm dò hỏi cô: “Hoa Di, thông đạo này giống như là đường ngầm dưới lòng đất vậy, âm lãnh vô cùng, em thế nào rồi?”

“Khá tốt!” Hoa Di nói. 

Bàn tay của Triệu Hùng to lớn, lòng bàn tay ấm áp dễ chịu, thay Hoa Di xua bớt cơn lạnh không ít. 

Hoa Di chú ý thấy trong thông đạo có dơi, dặn dò Triệu Hùng, nói anh cẩn thận đừng để bị chúng cắn phải. 

Đa số dơi đều có mang theo một số lượng lớn vi khuẩn. Một khi bị cắn phải thì sẽ là chuyện rất phiền toái. 

Thật may, dọc theo đường đi chỉ có mấy con bay, không làm cho những con khác bay loạn trong thông đạo.

Triệu Hùng kéo tay Hoa Di, dè dặt đi suốt một đường.

Cái thông đạo này, rất thích hợp làm khu du lịch địa cung hang động. Bên trong hang lởm chởm những tảng đá có hình thù quái dị, có giá trị nghệ thuật rất cao. Có chỗ còn nghe được tiếng nước chảy róc rách, nếu như không có gì bất ngờ thì phía dưới hẳn là sông ngầm. 

Chỉ bởi vì Triệu Hùng vội vã tìm đường đi, không có đi tìm nơi phát ra tiếng nước chảy. 

Ước chừng mất hơn một giờ, Triệu Hùng dẫn Hoa Di đi ra từ trong thông đạo. 

Lối vào có một tảng đá lớn chặn lại, vừa vặn chừa đủ chỗ cho một người leo lên. 

Sau khi thấy ánh sáng từ cửa ra, Hoa Di hưng phấn chỉ đường ra, nói: “Chúng ta mau ra đây!” 

Triệu Hùng “ừ” một tiếng. 

Ánh Mặt Trời bên ngoài, thông qua khe hở rọi thẳng đến lối ra khỏi thông đạo, tỏa ra cực kì chói mắt. 

Thời gian đi trong thông đạo dài, Triệu Hùng cùng với Hoa Di chậm rãi đi nửa ngày mới thích ứng được với ánh Mặt trời với cường độ cao. 

“Hoa Di, anh ra trước, đón em ở ngoài!” Triệu Hùng nói. 

“Được!” Hoa Di gật đầu một cái.

Chỉ thấy Triệu Hùng thân thủ nhanh nhẹn, đạp vách đá bên cạnh, rất nhanh chóng leo ra khỏi thông đạo. 

Triệu Hùng treo người trên phiến đá lớn, trong tư thế treo ngược, đưa tay xuống cho Hoa Di ở phía dưới, nói: “Hoa Di, nắm tay anh!”

Hoa Di “ừ” một tiếng, thử nhón chân hai lần nhưng không với tới nổi.

Cô ấy học theo Triệu Hùng, chân đạp vào vách đá, leo lên được ước chừng nửa mét, đưa tay bắt lấy bàn tay Triệu Hùng.

Triệu Hùng dùng sức kéo một cái, cả người Hoa Di được kéo đến trên tảng đá lớn. 

Triệu Hùng ôm cái eo nhỏ của Hoa Di, nhảy từ trên tảng đá lớn xuống, hai người bình an đạp xuống đất.

Đập vào trong mắt, là một rừng cây xanh bạt ngàn. 

Cây cối cao lớn thẳng tắp. Có những cây bình thường, chỉ lớn bằng hai người cùng ôm, nhưng cũng có những cây hơi to hơn một chút, ba bốn người vòng tay ôm mới hết. 

Hoa Di nhìn một cảnh trước mắt này, cảm khái nói: “Mấy cái cây này cao thật đấy!” 

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: “Đây là rừng rậm nguyên thủy được giữ gìn hoàn chỉnh. Không bị khai thác quá đà mới được bảo tồn hoàn hảo như vậy.”

Khuôn mặt Hoa Di lộ vẻ vui mừng, nói: “Nơi này chắc là thung lũng Dược Vương rồi. Chỗ như thế này rất thích hợp cho mấy loại kì hoa dị thảo sinh sôi! Đáng tiếc! Thời đại công nghiệp phát triển quá nhanh, khiến mấy loại thảo dược quý giá mất đi đất sinh trưởng.

“Hoa Di! Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Em cũng nghe bọn họ nói rồi đấy, trong thung lũng Dược Vương có rất nhiều trùng độc, cũng nhiều chướng khí nữa.” 

Hoa Di nhìn xung quanh một chút, đề nghị với Triệu Hùng: “Ngày đầu tiên chúng ta vào thung lũng cũng không cần đi quá xa. Trước xác định chắc chắn vị trí của chúng ta, nhớ cái lối ra này đã. Không thì, qua đêm ở thông đạo này đi. Nếu như đụng phải dã thú thì lại phiền phức.”

Triệu Hùng nhìn xung quanh một chút, thấy mặt trời ở hướng đông nam, vị trí ngay đỉnh đầu. 

Balo trên người Triệu Hùng là một gánh nặng. Bên trong có lều vải, thức ăn, nước uống, đèn pin, đá đánh lửa, mọi thứ đều đủ. 

Lo cái túi bị mất, với lại đeo theo một túi hành lí lớn thế này hành động dẫu sao cũng có chút bất tiện.

“Hoa Di, anh bỏ túi vào trong thông đạo đã. Nơi đó bí mật, cũng sẽ không lo bị dã thú tha đi. Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi loanh quanh ở gần đây một chút.”

“Được!” Hoa Di gật đầu một cái. 

Chỉ thấy Triệu Hùng nhón mũi chân một cái, ung dung tự tại, thoắt cái đã leo đến lối ra của thông đạo, đặt cái túi trong khoảng cách giữa hai vách đá, lại tung người nhảy ra ngoài. 

Triệu Hùng lưng đeo kiếm dài, nói với Hoa Di: “Hoa Di, đi theo bên người anh, đừng cách quá xa! Chúng ta đi gần đây thám thính địa hình!”

Hoa Di “ừ” một tiếng, theo sát sau lưng Triệu Hùng.

Nơi này ánh nắng rực rỡ, trời trong nắng ấm, nhìn qua thì thấy ôn hòa, nhưng khắp nơi cất giấu hung hiểm. 

Triệu Hùng dẫn Hoa Di đi, vừa tìm kiếm xung quanh, vừa dùng kiếm khắc kí hiệu lên mấy thân cây xung quanh để phòng ngừa đi bộ không bị lạc. 

Đi đi một hồi, ánh mắt của Hoa Di bị một đóa hoa dại dưới tàng cây hấp dẫn. 

“Triệu Hùng, chờ một chút!” Hoa Di lên tiếng gọi Triệu Hùng.

“Sao thế?”

Hoa Di chỉ chỉ đóa hoa màu xanh tím trước mặt, nói: “Ở đó có hoa hồ điệp! Là dược liệu.”

Hoa Di là bác sĩ, đối với các loại thảo dược dĩ nhiên thuộc như lòng bàn tay. 

Hoa hồ điệp mặc dù thường gặp, nhưng “Hoa hồ điệp” ở thung lũng Dược Vương lại không giống những loại khác. 

Hoa Di đi tới gần chỗ hoa hồ điệp, mắt lộ thần sắc vui mừng muốn phát diên, lẩm bẩm nói: “Nơi này không hổ là thung lũng Dược Vương, chỗ nào cũng có thảo dược quý. Đáng tiếc, người hiểu được dược liệu quá ít.”

“Hoa hồ điệp này, hoa nở vào tháng ba, tháng tư. Kết quả và tháng năm, tháng sáu. Có tác dụng tiêu sưng, giảm đau, thanh nhiệt, giải độc. Đối với viêm gan, gan sưng to, đau dạ dày, cổ họng sưng đau, đi tiêu ra máu thì loại thảo dược này rất có hiệu quả.”

Hoa Di vừa nói, vừa cẩn thận hái hoa. 

Triệu Hùng học theo dáng vẻ của Hoa Di, cũng giúp hái không ít. 

Anh cười nói với Hoa Di: “Hoa Di, xem ra, lần này em thu hoạch cũng không ít nhỉ.”

“Đúng vậy! Cứ theo đà này, có thể mở được tiệm thuốc luôn rồi. Khó trách, những người đó mới bí quá hóa liều, giá nào cũng phải tới được thung lũng Dược Vương.” Hoa Di nói đến đây, không khỏi nhíu mày một cái, nói: “Cái tên này cũng thật là kì quái! Chẳng lẽ trước kia thật sự có Dược Vương ở đây?”

“Quan tâm làm gì?” Triệu Hùng cười một tiếng, nói: “Bất kể là có Dược Vương thật sự hay không, đời trước trồng cây đời sau hóng mát. Chúng ta đến đây là để tìm người, tiện thể tìm một ít dược liệu.”

Hoa Di thấy hái được không ít rồi, mới nói với Triệu Hùng: “Được rồi! Cái này đủ dùng là được! Cũng không phài là dược liệu gì quý giá. Nghe Lạc Vinh nói, nơi này còn có hà thủ ô mấy trăm năm, còn có linh chi và các loại dược liệu trân quý khác. Chuyến này của chúng ta thật không uổng!”