Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1399



Sau khi tiếng hổ gầm, Triệu Hùng nhỏ giọng thúc giục: “Chúng ta đi mau! Nếu như gặp phải con hổ kia thì không xong rồi.” 

Lạc Vinh đi trước dẫn đường, đưa Triệu Hùng cùng Hoa Di đi xuyên qua một khoảng rừng cây rậm rạp, tới vị trí một vách đá. 

Ở vách đá, cách mặt đất chừng hai thước, có một cái sơn động khảng chừng cái cối xay gió. 

Triệu Hùng thấy sơn động nhỏ như vậy chứa sao nổi ba người? Bèn nhíu mày nói với Lạc Vinh: “Lạc Vinh, sơn động này quá nhỏ! Ba người chúng ta không ở được.”

“Có thể ở được! Bên trong rất rộng rãi. Chẳng qua là cửa hang hơi nhỏ. Bên trong còn có ít đồ dùng thường ngày, hẳn là nơi này từng có người nào đó ở lại rồi.”

“Ồ?” Triệu Hùng nhíu lông mày, nói: “Vậy tôi vào trước xem xét một chút!” 

Triệu Hùng tung người một cái. Một tay đặt ở cửa hang, sau đó cả cơ thể nhanh nhẹn lộn vòng vào sơn động. 

Sau khi vào sơn động, thấy bên trong rộng khoảng chừng tám, chín mét vuông, dưa sức chứa ba người bọn họ. 

Trong động còn có bàn vuông, phía trên đặt mấy ly trà nhìn cũ kĩ, có vẻ như đã có từ nhiều năm trước rồi.

Trừ cái bàn vuông này ra, trong góc sơn động còn chất ít củi khô, cỏ khô. 

Bởi vì qua đã lâu nên rất nhiều cỏ khô đã không còn hình dáng gì.

Thấy cái này, Triệu Hùng lại đi về chỗ cửa hàng, nói với Hoa Di: “Hoa Di, lại đây đi. Anh và Lạc Vinh đi kiếm ít cỏ khô.” 

Triệu Hùng ngồi xổm người xuống, Lạc Vinh ôm Hoa Di, nhấc bổng lên một khoảng. 

Triệu Hùng bắt được cánh tay của Hoa Di, sau đó dùng sức nhấc một cái, kéo Hoa Di vào trong sơn động. 

Hoa Di thấy trong sơn động rất rộng, đủ cho ba người ngủ, nói với Triệu Hùng: “Nơi này hẳn rất an toàn. Em ở đây trước, anh và Lạc Vinh đi nhanh rồi về!” 

Triệu Hùng “ừ” một tiếng, đi tới bên cửa hang, nhảy xuống dưới một cái, thân thể vững vàng chạm đất. 

Thấy Triệu Hùng chạm đất, tiếng động vô cùng nhẹ, Lạc Vinh trong lòng bốc phát niềm bội phục với Triệu Hùng. 

Hai người đến vùng bên cạnh nhặt ít củi khô sau đó dọc theo đường đi vừa nói vừa cười trở lại sơn động. 

Triệu Hùng nói Hoa Di đưa cho sợi dây trong balo, anh bó củi khô lại thành một bó, tung người một cái, lại nhảy vào trong sơn động, bỏ củi khô vào trong. 

“Lạc Vinh, muốn tôi kéo cậu lên không?” Triệu Hùng hỏi Lạc Vinh.

“Không cần, tự tôi cũng có thể lên được!”

Triệu Hùng thấy Lạc Vinh phí bao công sức mới leo lên được, mệt mỏi thở hổn hển, anh vỗ bả vai anh ta, trêu ghẹo Lạc Vinh: “Thân thể cậu quá tệ rồi đấy, phải chịu khó rèn luyện nhiều lên!”

Lạc Vinh lúng túng cười một tiếng, nói: “Anh Triệu, tôi cũng không gạt anh làm gì. Lương khô và nước tôi mang theo đã vứt trên đường, tôi vẫn luôn nhịn đói đến giờ.”

Hoa Di vừa nghe, vội vàng lấy ra một ổ bánh mì và xúc xích giăm bông cùng một chai nước suối đưa cho Lục Vinh, nói: “Ăn cái gì trước đi đã! Buổi tối chúng ta sẽ làm món gì đó ngon ngon.”

Lạc Vinh nhận lấy nước và thức ăn Hoa Di đưa tới, lột bao bì ra, ăn như hổ đói. 

Triệu Hùng đứng ở cửa sơn động, lấy thuốc lá từ trong túi áo ra, đốt một điếu hút. 

Anh cảnh giác nhìn chung quanh, vừa suy nghĩ xem cô Kim Châu có thể ở nơi nào.

Hoa Di đi đến, hỏi Triệu Hùng: “Nghĩ gì vậy?”

Triệu Hùng nói: “Hoa Di, em nói chỗ này đâu cũng có sơn động, cô Kim Châu kia có thể cũng ở trong sơn động hay không?”

“Rất có thể! Có điều, thung lũng Dược Vương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn tìm một người thật đúng là không dễ! Tối chúng ta lại đốt lửa đi! Hy vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của cô Kim Châu.”

“Được! Vậy lát nữa ra ngoài, anh lại nhặt thêm ít củi khô.”

Triệu Hùng thấy Hoa Du là người ưa sạch sẽ mà trên người cô ấy cũng đang dính không ít bụi đất, “phụt” một tiếng cười, nói: “Chúng ta mới đến đây có hai ngày mà sao đã giống người rừng thế này!”

Hoa Di cười một tiếng, nói với Triệu Hùng: “Người anh dính không ít máu rắn, có cần thay bộ đồ khác hay không?”

“Không cần, tổng cộng anh chỉ mang theo hai bộ quần áo, sợ lại làm dơ nữa mất. Hay cứ chờ đến khi tìm được cô Kim Châu, lúc trở về thì đổi đi!”

Sau khi Triệu Hùng hút thuốc xong, chia cỏ khô trong sơn động thành ba đống. 

Thấy trong đây không có chăn đệm hay túi ngủ gì, mới hỏi Lạc Vinh: “Lạc Vinh, tối ngày hôm qua cậu không có túi ngủ à?”

Lạc Vinh lúng túng cười một tiếng: “Lúc tôi ngã xuống vách đá cũng vứt rồi.”

Triệu Hùng và Hoa Di chỉ mang theo hai cái túi ngủ, hiện giờ có ba người, căn bản không đủ dùng.

“Vậy tối cậu với tôi ngủ chung đi!” Triệu Hùng nói với Lạc Vinh.

“Anh Triệu, không được đâu! Hai người đàn ông chúng ta chen chung một chỗ mà ngủ có chút kì lạ.”

Triệu Hùng trừng mắt, nói với Lạc Vinh: “Tên kia cậu nghĩ gì vậy? Nếu như không phải vì sợ cậu nhiễm lạnh, tôi cũng không thèm ngủ chung với cậu. Bỏ đi, nếu không muốn ngủ chung với tôi thì cứ ở ngoài mà chịu rét đi.”

“Đừng mà! Anh Triệu, thật ra tôi chỉ đùa một chút thôi.”

Triệu Hùng lấy từ trong túi hành lí ra cái túi ngủ của mình, kéo ra hai nửa, thế thì có thể coi như chăn đắp trên người rồi. 

Lạc Vinh thấy trong túi của Triệu Hùng còn có rất nhiều đồ ăn ngon, phấn khởi nói: “Hóa ra hai người mang theo nhiều đồ ăn như vậy!”

“Dĩ nhiên! Chúng tôi đã chuẩn bị lương thực cho bảy đến mười ngày kia mà. Nhưng mà sau khi có thêm cậu thì ba người chúng ta chỉ có thể thêm đến năm ngày thôi.” Hoa Di nói. 

Triệu Hùng nghe vậy nhíu chặt mày. 

Hôm nay là ngày thứ hai, nói cách khác, bọn họ còn lương thực cho khẩu phần ba ngày. Coi như chi li thì cũng nhiều lắm là có thể cầm cự được đến ngày thứ sáu. 

Lúc đầu, khi vào thung lũng Dược Vương, tộc trưởng nói sẽ cho người đến đón ở thông đạo vào bảy ngày sau. Nếu như đến lúc đó còn không tìm được cô Kim Châu thì chỉ có thể tìm cơ hội khác thôi. 

Nhưng thời gian không đợi người, chưa đến sáu, bảy ngày, mình ra ngoài cũng đã mất hai mươi ngày rồi.

Triệu Hùng đã hứa với vợ Lý Thanh Tịnh, nhất định ngày mùng một tháng 5 sẽ quay về tham dự lễ cưới của Trọng Ảnh và An Như. Trừ cái này ra thì người nhà họ Triệu trúng Tiêu Độc cũng cần được cứu. Còn bố Triệu Khải Thời của anh bị Lưu Vũ Tiến dẫn đi Nha Trang nhất định lành ít dữ nhiều!

Nhìn tình hình, thức ăn không đủ chỉ có thể bắt thú hoang để lót dạ mà thôi. 

Triệu Hùng trong lòng suy nghĩ những chuyện này nhưng không có nói ra thành lời cho Lạc Vinh cùng Hoa Di nghe. 

Lạc Vinh sau khi ăn xong, tìm Triệu Hùng xin một điếu thuốc, hai người ngồi ở cửa hàn huyên. 

Hoa Di ngồi sau lưng hai người, nghe Triệu Hùng cùng Lạc Vinh nói chuyện phiếm. 

Lạc Vinh chỉ về hướng rừng cây phía tây bác, nói: “Trong phiến rừng kia có chướng khí, nhưng nghe nói, chui vào rừng cây có chướng khí đó có một cái hồ nước. Ông nội tôi nói, nơi đó có rất nhiều dược liệu quý giá. Có điều, năm đó khi ông ấy đến nơi, chỉ nhặt được một cái mạng về.”

“Tại sao thế?” Triệu Hùng cau mày, không hiểu hỏi Lạc Vinh. 

“Theo như ông nội nói, cái hồ nước đó ở trên núi cao, có hoa Tuyết Liên, là loại Kim Mẫu Tuyết Liên cực hiếm.”

Hoa Di thất kinh, bật thốt lên: “Lạc Vinh, cậu thật sự chắc chắn ở đó có Kim Mẫu Tuyết Liên chứ?”

“Tôi cũng không chắc lắm! Nhưng nghe ông nội mình nói như thế.”

Triệu Hùng quay đầu hỏi Hoa Di: “Hoa Di, Kim Mẫu Tuyết Liên rất quý hay sao?”

Hoa Di gật đầu một cái, nói: “Tuyết Liên có rất nhiều loại. Có Miên Đầu Tuyết Liên, có Thủy Mẫu Tuyết Liên, cùng Tam Chỉ Tuyết Liên. Trên sách dược của nhà họ Hoa chúng tôi lưu lại, Tuyết Liên quý giá nhất là Kim Mẫu Tuyết Liên. Nếu như nơi đó thật sự có Kim Mẫu Tuyết Liên thì thật có thể nói là giá trị kếch sù!”