Triệu Hùng đỡ em gái mình dậy, Triệu Niệm vòng tay qua cổ anh, đặt lên má anh một nụ hôn, bật khóc nức nở: “Anh, em còn tưởng rằng em sắp chết, không còn cơ hội gặp anh nữa.”
"Sao lại có chuyện đó được cơ chứ? Có anh ở đây, em sẽ không chết đâu."
"Nhưng anh đã đi được mấy ngày rồi, em nhớ anh vô cùng."
Đúng là trẻ con, từng lời từng chữ đều rất ngây thơ, đáng yêu.
Em gái Triệu Hùng có dáng người gần giống với con gái của anh, vì vậy mỗi lần nhìn thấy Triệu Niệm, anh đều nghĩ đến Triệu Dao Châu.
Triệu Hùng vỗ nhẹ vào đầu Triệu Niệm, cười nói: “Đồ ngốc nghếch, anh về với em rồi đây.”
"Anh."
Nghe thấy tiếng gọi, Triệu Hùng liền quay đầu lại.
Liền nhìn thấy em gái Triệu Hiền và Hà Ngọc Kỳ đang đứng ở cửa.
Nhìn thấy Triệu Hùng, Triệu Hiền vô cùng kích động, lập tức nhảy vào trong lòng Triệu Hùng.
Triệu Hiền nằm trong vòng tay của anh trai, yếu ớt nức nở.
Tuy Triệu Hùng và Hoa Di đến thung lũng dược vương vài ngày, nhưng Triệu Hiền cảm thấy dài đằng đẵng như một năm.
Triệu Hùng có thể hiểu được tâm tình của em gái, nhẹ nhàng vỗ bờ vai của cô ta, dịu dàng an ủi: “Không phải anh quay về rồi đây sao. Em đừng khóc nữa.”
“Anh à, em rất vui.” Triệu Hiền rời khỏi vòng tay của Triệu Hùng, lau nước mắt trên má, vui vẻ mỉm cười.
Hà Ngọc Kỳ đứng bên cạnh, cô ấy cũng muốn lao vào vòng tay của Triệu Hùng để làm nũng giống Triệu Hiền. Nhưng dù sao cô ấy cũng là người ngoài cuộc, không phải anh em trong nhà giống như Triệu Hiền và Triệu Hùng.
Mới mấy ngày không gặp, trong lòng cô cũng có chút nhớ nhung Triệu Hùng.
Trong lúc Hà Ngọc Kỳ còn đang ngẩn ngơ với những suy nghĩ của chính mình, thì Triệu Hùng lên tiếng: “Ngọc Kỳ, dạo này cô không gặp rắc rối gì chứ?”
Hà Ngọc Kỳ nghe thấy vậy liền cảm thấy không vui, chu chiếc miệng nhỏ xinh ra, đáp: “Sao nào, trong ấn tượng của anh, tôi là một kẻ chuyên đi gây sự sao?”
“Lẽ nào không phải sao?” Triệu Hùng hỏi ngược lại.
"Anh..."
Hà Ngọc Kỳ giận đến run người, khịt khịt mũi, nói: “Hừ. Phụ nữ tốt không thèm chấp đàn ông.”
Câu nói của cô ấy liền khiến mọi người trong phòng bật cười thích thú.
Câu nói này đúng ra phải là “Đàn ông tốt không thèm chấp phụ nữ.”, nhưng Hà Ngọc Kỳ lại nói ngược lại là “Phụ nữ tốt không thèm chấp đàn ông.”
Triệu Hùng mở cái lọ sứ Kim Châu đưa cho, đổ ra một viên thuốc, đưa cho Triệu Hiền rồi nói: “Triệu Hiền, đây là thuốc giải độc, em mau uống đi.”
Triệu Hiền cầm lấy viên thuốc giải độc từ Triệu Hùng, không chút do dự cho vào miệng rồi nuốt xuông.
Ô Ân vội vàng đưa cho cô ta một cốc nước, Triệu Hiền liền cầm lấy rồi uống vài ngụm.
Cô ta không cần biết, viên thuôc bé xíu như hạt đậu này rốt cuộc có tác dụng giải độc hay không.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Hoa Di và Kim Châu.
Triệu Hùng nhìn thấy Tiểu Đậu uống thuốc giải độc xong cũng đã không còn thây đau đơn nữa, tinh thần cũng đã tốt hơn rất nhiều, liền một tay kéo Tiểu Đậu, một tay kéo Triệu Niệm, nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chào các chị.”
Hà Ngọc Kỳ sớm đã không nhịn được vội vàng chạy ra ngoài.
“Chị Di.” Sau khi nhìn thấy Hoa Di, Hà Ngọc Kỳ vội vàng chạy nhào tới.
Hoa Di bị sự nhiệt tình của Hà Ngọc Kỳ làm cho đầu choáng váng đầu óc, hỏi cô ấy: “Đồ ngốc nghếch này, em bị làm sao vậy?”
“Còn chẳng phải là vì em nhớ chị sao?” Hà Ngọc Kỳ cười đáp.
Hà Ngọc Kỳ nhìn thấy bên cạnh Hoa Di có một cô gái da trắng như tuyết, mái tóc tết thành nhiều bím tóc nhỏ, liền lên tiếng dò hỏi: “Cô là Kim Châu, đúng không?”
Kim Châu liền gật đầu.
Hoa Di liền mỉm cười, nói với Kim Châu: “Cô Kim Châu, đâ là người mà tôi từng nhắc vơi cô, cô ấy tên là Hà Ngọc Kỳ.”
"Xin chào cô Ngọc Kỳ."
"Xin chào."
Hà Ngọc Kỳ nhìn thấy Kim Châu đưa tay của mình ra, liền dè dặt cẩn thận bắt tay với cô ấy.
Đừng tưởng rằng Kim Châu ngang tuổi, nhưng Hà Ngọc Kỳ biết rõ cô gái ấy am hiểu tĩnh độc, vì vậy cô ta không dám tùy tiện trêu chọc cô ấy.
Hoa Di từng nói với Hà Ngọc Kỳ rằng, những người am hiểu về thuật tĩnh, sẽ có trăm nghìn phương thức khác nhau để hạ độc, bọn họ có thể hạ tiêu độc trong đồ ăn thức uống, cũng có thể hạ tiêu độc chỉ qua một cái bắt tay, vì vậy, đôi với Kim Châu, Hà Ngọc Kỳ luôn cảm thây sợ sệt, kiêng dè.
Khi Kim Châu nhìn thấy Miêu Vương, liền hướng về phía ông ấy thi lễ.
Đúng lúc này, Triệu Hùng cũng dẫn theo Tiểu Đậu, Triệu Niệm và Triệu Hiền bước ra ngoài.
Nhìn thấy Triệu Niệm và Tiểu Đậu đã bình an vô sự, Hoa Di liền thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Kim Châu, xem ra thuốc giải độc của cô đạt hiệu quả rất tốt.” Hoa Di nói với Kim Châu
Kim Châu “Ừm” một tiếng với Hoa Di rồi đi đến trước mặt Triệu Hùng, nói với anh: “Anh Hùng, thuốc giải độc này vô cùng hiếm, tốt nhất đừng dùng bừa bãi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở.” Triệu Hùng liền gật đầu.
Không ai có thể hiểu rõ giá trị của bình thuốc giải độc này hơn Triệu Hùng.
Bình thuốc này là anh phải đánh cược cả mạng sống của mình mới có được, thậm chí anh đã phải nằm trong bụng mãng xà, rồi lại tìm được đường sống trong chính bụng của nó.
Nếu không nhờ ý chí sinh tồn vô cùng mãnh liệt ấy, cùng vơi võ công tuyệt thế, thì e rằng anh không thể gi ết chết một con mãng xà to lớn như vậy.
Nếu vấn đề này được lan truyền ra ngoài, nó chắc chắn sẽ gây xôn xao trên các phương tiện thông tin đại chúng.
Tuy nhiên, những chuyện đó đều xảy ra trên thung lũng dược vương, ngoại trừ bốn người Triệu Hùng, Hoa Di, Kim Châu và Lạc Vinh ra, không một ai biết được chuyện này, mà cho dù bọn họ có biết, cũng không thể đi đến thung lũng dược vương kiểm chứng mọi chuyện.
Tổng cộng có ba con mãng xà, hai con bị giết còn một con bị thương, nhưng bên trong thung lũng dược vương vẫn có rất con trùng có độc và những loài dã thú khác, nơi đó căn bản không giành cho người bình thường. Hơn nữa, các bộ tộc quanh đây luôn luôn canh gác, bảo vệ thung lũng dược vương, không muốn để người ngoài đến săm soi, tàn phá núi thần của bọn họ.
Người dân tộc Lộc Hồ đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu thịnh soạn, chờ đợi Hoa Di và Triệu Hùng khải hoàn trở về.
Triệu Hùng đã tìm thấy “cô Kim Châu” như ý muốn của anh, cũng đã giải được tiêu độc cho Tiểu Đậu, Triệu Niệm và Triệu Hiền, vì vậy mọi người đều vô cùng vui mừng.
Sau sự việc này, Miêu Vương và những tộc trưởng khác càng tin rằng Triệu hùng chính là một vị anh hùng có thể cứu thôn làng của bọn họ khỏi tình thế dầu sôi lửa bỏng.
Kể từ khi rời khỏi thung lũng dược vương, Triệu Hùng và Hoa Di vẫn luôn đeo mặt nạ, điều này khiến Kim Châu cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Trong bữa ăn, Kim Châu đột nhiên nói: "Anh Hùng, bác sĩ Di, ở đây đều là người dân bản địa chất phác, không có giang hồ ẩn sĩ gì đâu, hai người không ần phải đeo mặt nạ như vậy. Tôi đã nhìn thấy gương mặt thật của hai người, giờ lại nhìn thấy hai gương mặt lạ lẫm như thế này, quá thực có chút không quen. Hay là hai người tháo mặt nạ ra đi, để mọi người nhìn thấy gương mặt thật của hai người.”
Từ khi bước ra từ thung lũng dược vương, Triệu Hùng vẫn luôn đeo mặt nạ, lý do anh làm như vậy là vì lo lắng Ô Ân và con gái Miêu Vương là Chúc Ánh Phương sẽ tiếp tục quấy rầy mình, không ngờ bây giờ lại bị Kim Châu nói toạc móng heo ra như vậy.
Nhìn thấy tộc trưởng của các thôn tộc khác cũng đang nhìn mình, Triệu Hùng không thể tiếp tục đeo mặt nạ như vậy nữa.
Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt, chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve sầu rơi trên tay, lộ ra khuôn mặt dịu dàng, nho nhã.
Hoa Di nhìn thấy Triệu Hùng đã tháo mặt nạ ra, cũng đưa tay lên mặt, tháo mặt nạ của chính mình, một gương mặt thanh tú, xinh đẹp liền xuất hiện ngay sau lớp mặt nạ, xinh đẹp hơn Triệu Hiền gấp nhiều lần.
Gương mặt ấy xinh đẹp như hoa như ngọc, đủ để làm điên đảo chúng sinh, đến cả Hà Ngọc Kỳ và Triệu Niệm cũng đã cải trang qua.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Người có biểu hiện rõ ràng nhất chính là con gái của Miêu Vương, Chúc Ánh Phương, còn có Ô Ân, bọn họ vốn tưởng rằng, Triệu Hùng có một người đàn ông có diện mạo tầm thường, xấu xí, nhưng không ngờ hóa ra anh lại là một người đàn ông hiền lành, có một gương mặt khôi ngô, tuấn tú.