Ngày hôm sau, Triệu Hùng ngủ dậy thật sớm, đứng ở trong sân mà hút thở không khí tươi mới.
Ở thôn Lan Thảo này non xanh nước biếc, chất lượng không khí cũng tốt hơn nhiều so với trong thành thị.
Hôm nay bọn họ sẽ lên đường đi trở về, điều này làm cho tâm tình của Triệu Hùng rất kích động.
Đã một khoảng thời gian không liên lạc với người trong nhà, không biết tình hình ở nhà như thế nào rồi. Càng làm cho Triệu Hùng lo lắng hơn chính là an nguy của bố mình Triệu Khải Thời.
Lần này đến "Vân Hương" tìm kiếm truyền nhân của Thuật tĩnh cô Kim Châu, ở trong "Thung lũng Dược Vương", Triệu Hùng thiếu chút nữa đã bỏ mạng ở đó luôn rồi.
Nếu anh mang theo "Thừa Ảnh Kiếm" và "Ngư Trường Kiếm" mà Lỗ đại sư đã bán cho anh thì tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Điều này khiến cho Triệu Hùng ý thức được tầm quan trọng của vũ khí, không có một thanh binh khí cầm trong tay, thật sự là không được.
"Chào buổi sáng, chú Ô." Triệu Hùng cười cười với Ô Vương Tài.
Ô Vương Tài đi đến bên cạnh Triệu Hùng rồi hỏi: "Cậu Triệu, hôm nay mọi người thật sự phải về sao?"
Triệu Hùng gật đầu, anh nói: "Đúng vậy. Đã tìm được cô Kim Châu, thuốc giải cũng cầm trong tay rồi, đã đến lúc nên rời đi rồi."
"Vậy tôi có thể ghi lại số điện thoại của cậu một chút, được không?" Ô Vương Tài dò hỏi.
"Đương nhiên có thể."
Triệu Hùng có ấn tượng cực kỳ tốt đối với người chú thật thà chất phát này, anh đọc số điện thoại di động của mình cho Ô Vương Tài.
Ô Vương Tài cầm lấy giấy và bút ghi lại rất chuyên tâm.
Ăn sáng xong, Triệu Hùng đợi cô Kim Châu đi đến thì định rời khỏi thôn Lan Thảo. Ở lại Thiên Bảo nghỉ ngơi một ngày, rồi đi thẳng đến thành phố Hải Vân.
Trong lòng Triệu Hùng lo lắng, Lạc Vinh còn lo lắng hơn anh nữa, có thể dùng "Nỗi nhớ nhà như mũi tên" mà hình dung.
Dưới sự trợ giúp của Triệu Hùng và Hoa Di, Lạc Vinh đã hái được không ít thảo dược Đông y, giá thị trường của mấy loại thảo dược Đông y này ít nhất cũng gần sáu tỉ.
Có sáu tỉ này là có thể mua được một căn nhà không tồi ở thành phố Hải Vân này rồi. Còn dư lại một ít tiền, có thể để cho con gái đi học ở một trường học tốt.
Lạc Vinh đã khát khao một tương lai tốt đẹp.
Buổi sáng khoảng gần mười giờ, Kim Châu dẫn theo con gái của Miêu Vương Chúc Ánh Phương thong dong đến trễ.
Con gái của Miêu Vương Chúc Ánh Phương đi theo đến đây, Hà Ngọc Kỳ nhỏ giọng nói bên tai Triệu Hùng: "Thế nào, tôi đã nói là Chúc Ánh Phương sẽ đến mà."
Triệu Hùng trừng mắt liếc Hà Ngọc Kỳ một cái, có ý bảo cô ấy im miệng lại.
Hoa Di lo rằng Hà Ngọc Kỳ sẽ cãi nhau với con gái của Miêu Vương Chúc Ánh Phương, cô còn cố ý kéo cô ấy qua một bên mà nói chuyện.
Làm cho Triệu Hùng kinh ngạc chính là, Chúc Ánh Phương cũng đưa cho Triệu Hùng một cái túi hương, cô ta nói: "Anh Triệu, đây là quà mà em tặng cho anh. Nghe nói anh sống ở Hải Phòng, sau này có thời gian thì em muốn đến chỗ đó của các anh xem thử, anh sẽ chào đón em chứ?"
Triệu Hùng không ngờ Chúc Ánh Phương sẽ nói chuyện trực tiếp như vậy, anh cũng không giơ tay ra nhận lấy túi hương của Chúc Ánh Phương, mà từ chối một cách uyển chuyển.
"Loại quà như túi hương này, tôi sẽ không nhận đâu, nhưng cũng cực kỳ hoan nghênh cô Chúc đến Hải Phòng làm khách."
Dường như Chúc Ánh Phương cũng biết Triệu Hùng sẽ không nhận túi hương của mình, cô ta lại lấy ra mấy cái túi hương xinh đẹp từ trên người ra rồi nói: "Túi hương xinh đẹp này là tặng cho vợ của anh, túi hương mèo con này là tặng cho con gái của anh, còn hai cái túi hương hồ lô ở trên là tặng cho hai đứa nhỏ chưa ra đời của anh. Mấy món quà này thì anh sẽ nhận chứ?"
Lúc này Triệu Hùng không từ chối nữa, không ngờ Chúc Ánh Phương đã thăm dò việc của mình tỉ mỉ như vậy. Không cần nghĩ cũng biết, là cô Kim Châu đã nói cho cô ta biết.
Triệu Hùng giơ tay ra nhận lấy túi hương mà Chúc Ánh Phương đưa tới: "Cám ơn cô Chúc."
"Không cần khách khí." Thấy Triệu Hùng đã nhận túi hương của mình, trong lòng của Chúc Ánh Phương cực kỳ vui vẻ.
"Em sẽ không làm chậm trễ thời gian của mọi người, hy vọng sau này chúng ta còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại." Triệu Hùng gật đầu.
Anh nói với Chúc Ánh Phương: "Cô Chúc, gửi lời hỏi thăm của tôi đến Miêu Vương nhé."
"Được." Chúc Ánh Phương gật đầu.
Triệu Hùng đi đến trước mặt tộc trưởng, chào hỏi tạm biết ông ấy một hồi. Sau đó, anh sờ đầu của Tiểu Đậu, anh cười nói: "Tiểu Đậu, nhớ sau này phải nghe lời ông nội, sau này không được chạy loạn khắp nơi nữa. Bọn anh phải về rồi."
Triệu Niệm rất không nỡ xa Tiểu Đậu, cô nói với Tiểu Đậu: "Tiểu Đậu, sau này chị sẽ đến tìm em."
"Vâng. Em chờ chị." Tiểu Đậu gật đầu.
Triệu Hiền và Ô Ân cũng là một bộ dáng lưu luyến không rời.
Triệu Hùng thấy thế thì biết không thể để như vậy nữa, còn phải trì hoãn không ít thời gian nữa, anh nói với Kim Châu: "Cô Kim Châu, chúng ta đi thôi."
"Được." Kim Châu gật đầu.
Xe của Triệu Hùng không chứa được nhiều người như vậy, do Ô Vương Tài lái chiếc xe bán tải đã hỏng để chuẩn bị tiễn bọn họ đến Thiên Bảo.
Trước khi đi, cả người "Dân tộc Lộc Dồ" ở thôn Lan Thảo, tất cả mọi người đều đến để tiễn đám người Triệu Hùng.
Đám người Triệu Hùng, Hoa Di cực kỳ cảm động, không ngờ chỉ ở chung một khoảng thời gian ngắn ngủn, người ở tộc trại này nhiệt tình với bọn họ như vậy.
Sau khi đến khách sạn ở Thiên Bảo, vốn Ô Vương Tài muốn trực tiếp trở về.
"Chờ một chút, chú Ô." Triệu Hùng lên tiếng gọi Ô Vương Tài lại.
"Cậu Triệu, còn có việc sao?" Ô Vương Tài hỏi.
Triệu Hùng với với Hoa Di: "Chị Hoa, mọi người về khách sạn nghỉ trước đi. Em đưa chú Ô đi bàn chút chuyện."
"Được. Vậy em đi nhanh về nhanh." Hoa Di dặn dò Triệu Hùng.
Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng thần bí, cô ấy muốn xem thử anh đi làm cái gì, nên cũng muốn đi cùng với Triệu Hùng.
Triệu Hùng cũng không từ chối, anh lái xe chở Hà Ngọc Kỳ, chiếc xe bán tải cũ kỹ của Ô Vương Tài đi theo phía sau, đi tới một nhà bán xe hơi 4S.
Triệu Hùng đi vào tiệm trực tiếp mua cho Ô Vương Tài một chiếc xe bán tải mới, tặng cho Ô Vương Tài.
Lúc Ô Vương Tài nhận được chìa khóa xe, ông vẫn không thể tin được, chiếc xe mới này là thuộc về bản thân ông.
"Cậu Triệu, đây... đây thật sự là xe của tôi sao?" Ô Vương Tài kích động hỏi.
Triệu Hùng gật đầu, anh cười nói: "Chú Ô, vừa rồi chú đã ký tên lên trên hợp đồng mua bán rồi, chiếc xe này cũng đã thuộc về chú rồi."
"Nhưng cái này..."
"Chú giúp tôi nhiều như vậy, ở phương diện khác tôi không thể trả ơn được. Mua một chiếc xe mới tặng cho chú, chiếc xe kia của chú cũng sắp hỏng mất rồi."
"Cậu Triệu sinh, món quà này cậu tặng cho tôi quá quý rồi. Đây sao mà được chứ."
"Chú Ô, cái này so với sự giúp đỡ của chú với bọn tôi căn bản không đáng nhắc tới. Nhận lấy đi, có chiếc xe này, chú còn có thể đưa đặc sản của Lộc Hồ ra ngoài bán lấy tiền, cũng coi như là trở thành tuyên truyền cho thôn Lan Thảo."
"Cảm ơn. Thật sự rất cảm ơn cậu." Ô Vương Tài làm ra lễ tiết của người Lộc Hồ với Triệu Hùng.
Triệu Hùng trả lễ lại, anh nói: "Chú Ô, chú còn phải trở về trước khi trời tối nữa. Tình hình giao thông không tốt, chú vẫn là trở về sớm một chút đi. Nhớ đổ thêm xăng cho xe đó."
"Được thôi." Ô Vương Tài vui vẻ trả lời.
"Vậy chúng tôi đi trước đây, sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại."
Ở trên đường trở về, Hà Ngọc Kỳ nói với Triệu Hùng đang lái xe: "Hóa ra là anh đi làm chuyện tốt. Không tồi. Anh là người này làm việc không quên mất gốc, rất có tấm lòng vàng, khó trách sẽ có nhiều phụ nữ thích anh như vậy. Chẳng qua phụ nữ thích anh nhiều thì sẽ biến thành nợ tình. Cẩn thận kiếp hoa đào của anh."