Lý Thành Trung dẫn theo Triệu Hùng đã ngụy trang thuận lợi tiến vào bên trong bệnh viện.
Ở bệnh viện sẽ gặp phải một vài người quen của Lý Thành Trung, bởi vì chức vụ của Lý Thành Trung là chủ nhiệm khoa ngoại, có rất nhiều người đều nhiệt tình chào hỏi anh ta.
Không khó tưởng tượng, nhân duyên của Lý Thành Trung ở bệnh viện cũng không tệ lắm.
Trên mặt Triệu Hùng đeo một chiếc mặt nạ độ chừng khoảng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, không hề hấp dẫn sự chú ý của người khác chút nào.
Lý Thành Trung lập tức dẫn theo Triệu Hùng đi vào văn phòng làm việc của phó viện trưởng, anh ta giới thiệu với phó viện trưởng rằng Triệu Hùng là trường cũ của anh ta đề cử đến đây thực tập, để cho phó viện trưởng giúp lập một giấy chứng nhận thực tập.
"Có mang chứng minh nhân dân và đề cử của trường tới không?" Phó viện trưởng liếc mắt nhìn Triệu Hùng một cái rồi hỏi Lý Thành Trung.
Lý Thành Trung vội vàng giải thích: "Đàn em này của tôi ở trên đường tới đã đánh mất mấy thứ này rồi, giờ đang xin cấp lại đây. Phó viện trưởng, ông châm chước cho đi, cứ xem biểu hiện lúc thực tập của cậu ấy trước. Sau đó, chờ tư liệu sắp xếp xong thì sẽ đem tới cho ông."
Phó viện trưởng không chút hoài nghi gật đầu, ông ta nói: "Chủ nhiệm Lý, vậy sắp xếp tới thực tập ở khoa cậu đi."
"Đươc." Lý Thành Trung cười gật đầu.
Lý Thành Trung rất có uy tín ở khoa ngoại của bệnh viện Thái Tuế, phó viện trưởng này cũng rất coi trọng anh ta, mới có thể bật đèn xanh cho Lý Thành Trung như vậy.
"Cậu tên là gì?" Phó viện trưởng hỏi Triệu Hùng.
"Dạ phó viện trưởng, tôi tên là Lý Tề Minh."
Triệu Hùng đã hạ bút thành văn với cái tên Lý Tề Minh này rồi, anh đã dùng rất nhiều lần. Hoặc là có đôi khi, sẽ gọi là Triệu Tề Minh, hoặc là sẽ dùng họ của bà xã Lý Thanh Tịnh, gọi là Lý Tề Minh.
Dù sao thì cũng là đặt tên giả, chỉ cần dễ nhớ là được.
Phó viện trưởng tự mình làm một tấm thẻ thực tập cho Triệu Hùng, bên trên viết tên Lý Tề Minh, ông ta dặn dò Triệu Hùng: "Ngày mai nhớ đem theo tấm ảnh không đội mũ đến đây."
"Biết rồi ạ. Cảm ơn phó viện trưởng." Vẻ mặt Triệu Hùng cung kính, anh nhận lấy thẻ thực tập trong tay phó viện trưởng, đeo lên trên cổ mình.
Lý Thành Trung nói một tiếng "Cảm ơn" với phó viện trưởng rồi dẫn theo Triệu Hùng rời đi.
Sau khi rời khỏi văn phòng làm việc của phó viện trưởng, Lý Thành Trung dẫn Triệu Hùng đi tới dãy phòng bệnh cao cấp ở tầng trệt của bệnh viện Thái Tuế.
Anh ta chỉ vào tầng lầu bên trên rồi nói: "Cậu chủ, cả một tầng trên đều bị Nhà họ Lưu bao hết rồi. Ngay cả tôi cũng không cho tiến vào, tôi chỉ có thể dẫn cậu đến đây thôi."
Triệu Hùng gật đầu, anh nói với Lý Thành Trung: "Anh Trung, anh đi làm chuyện của anh đi. Chuyện khác cứ giao cho tôi."
"Một mình cậu có được không? Có cần tôi ở đây nhìn ngó giúp cậu không?" Lý Thành Trung lo lắng hỏi.
"Không cần đâu."
Triệu Hùng cười, anh an ủi Lý Thành Trung: "Yên tâm đi."
Lý Thành Trung bởi vì công việc bận rộn, lúc này mới xoay người rời đi.
Mới vừa trở lại văn phòng, trợ lý đã gõ cửa tiến vào rồi nói với: "Chủ nhiệm Lý, chín giờ mười phút có một buổi giải phẫu, anh chuẩn bị một chút đi."
"Giao cho chủ nhiệm Trần đi làm đi. Hôm nay thân thể tôi có chút không thoải mái." Lý Thành Trung nói.
Trợ lý quan tâm hỏi Lý Thành Trung: "Chủ nhiệm Lý, anh làm sao vậy, sinh bệnh rồi sao?"
"Có thể tối hôm qua ăn phải đồ ăn gì đó. Cứ luôn đi ngoài mãi, bây giờ bắp chân còn đang run rẩy đây này."
"Vậy anh mau nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đây sẽ đi thông báo cho chủ nhiệm Trần." Trợ lý nói xong thì vội vàng rời đi.
Thân là người học y, Lý Thành Trung tuyệt đối sẽ không lấy sinh mệnh của người bệnh ra đùa giỡn.
Trạng thái hôm nay của anh ta, căn bản không thích hợp cầm dao phẫu thuật. Trong lòng vướng bận về an nguy của Triệu Hùng, sợ Triệu Hùng xảy ra chuyện.
Nếu với loại trạng thái tinh thần này của anh ta mà bước vào phòng phẫu thuật, giải phẫu cho người bệnh. Một khi phân tâm một cái, còn có thể tạo thành sự cố trong lúc chữa trị.
Bệnh viện Thái Tuế, khu phòng bệnh cao cấp.
Triệu Hùng mặc áo blouse của bệnh viện, trên cổ còn đeo tấm thẻ Trợ lý thực tập, tìm kiếm cơ hội ở tầng trệt.
Bởi vì Triệu Hùng đã cải trang, nên là rất nhiều nhân viên chữa bệnh và chăm sóc của bệnh viện đều không để ý đến anh.
Ngay lúc Triệu Hùng đang nghĩ phải đi vào phòng bệnh của Lưu Vũ Tiến như thế nào, một hồi tiếng bước chân gấp gáp truyền tới.
Anh nhìn lại theo tiếng, người đến ít nhất có năm sáu người, mà một người phụ nữ trong đó thì mang giày cao gót, mặc một thân quần áo quý bà màu đỏ thẫm, chính là Lưu Hải Yến.
Nhìn thấy Lưu Hải Yến, không khỏi làm cho Triệu Hùng chấn động. Không nghĩ tới Lưu Hải Yến sẽ đến nơi này.
Bình thường, Lưu Hải Yến thích mặc trang phục quần bò tùy thân linh tinh đích, hôm nay lại mặc một bộ váy.
Rồi lại suy nghĩ, quan hệ anh em giữa Lưu Hải Yến và Lưu Vũ Tiến, đến bệnh viện thăm Lưu Vũ Tiến cũng là rất bình thường.
Bốn người đi bên cạnh Lưu Hải Yến đều là đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi bày ra một bộ dáng cổ giả, mỗi người đều mặc áo blouse trắng, vừa thấy thì chính là y sĩ rất có lai lịch.
Mấy người này đang tranh luận không ngớt bên cạnh Lưu Hải Yến, khiến cho Lưu Hải Yến phiền lòng không thôi.
Cô ta đột nhiên ngừng lại, cách Triệu Hùng chỉ có khoảng năm mét.
Vẻ mặt Lưu Hải Yến lạnh lẽo, cô ta tức giận quát lên với mấy bác sĩ bên cạnh mình: "Được rồi. Mấy người các người đừng có lải nhải bên tai tôi nữa. Mặc kệ mỗi người các người có bất kỳ ý kiến gì, tóm lại đưa cho tôi một phương án thỏa đáng ra đây."
Bốn bác sĩ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều đồng thanh đáp lại một tiếng: "Vâng."
Lúc này Lưu Hải Yến mới dẫn theo bốn bác sĩ đi lên trên phòng bệnh cao cấp ở trên lầu.
Triệu Hùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh lo rằng Lưu Hải Yến sẽ nhận ra anh, xem ra là anh lo lắng nhiều rồi.
Lưu Hải Yến đến đây khiến cho kế hoạch của Triệu Hùng tạm thời gặp trở ngại.
Nếu lúc này mà mạo muội xông vào, chắc chắn là không được. Cho nên, anh đang chờ Lưu Hải Yến rời khỏi bệnh viện, rồi lại tùy cơ ứng biến.
Vừa nghĩ đến đây, phía sau lại truyền đến một hồi tiếng bước chân gấp gáp.
Triệu Hùng nhìn lại theo tiếng, thấy một giúp việc bên cạnh Lưu Hải Yến, Lâm Thanh Thảo dẫn theo một người đàn ông ngoại quốc cao lớn vội vàng đi đến.
Lâm Thanh Thảo đi ngang qua bên người Triệu Hùng, cũng không liếc mắt nhìn anh một cái. Cô ta dẫn theo gã đàn ông ngoại quốc vội vàng đi lên lầu.
Nhưng rất nhanh, một tên bác sĩ trung niên có dáng người thấp bé trong bốn người đã đi theo bên người Lưu Hải Yến lúc trước đi ra ngoài.
Người này nhìn qua dường như có việc gấp, ông ta cầm điện thoại đi đến một góc yên lặng mà gọi điện thoại đi.
"Bà Bàng, tôi đã với bà biết bao nhiêu lần rồi. Xương sống của bà đã bệnh biến rồi, bắt buộc phải tiến hành giải phẫu. Nếu không, sẽ khiến cho thân thể tê liệt."
"Bây giờ tôi đang ở Đà Lạt, không có cách nào sắp xếp cho bà tiến hành giải phẫu cả. Bà tìm trợ lý của tôi hẹn trước một chút đi, để cho cô ta hẹn trước thời gian với bà. Tôi thì sẽ về trễ một chút, đích thân giải phẫu cho bà."
"Được được được. Cứ như vậy trước đi." Người đàn ông thuận tay cắt đứt điện thoại.
"Xin chào, xin hỏi ông là..." Triệu Hùng tiến đến gần người đàn ông rồi bắt chuyện với ông ta.
Người đàn ông liếc mắt nhìn tấm thẻ lộ ra trước ngực Triệu Hùng một cái, vẻ mặt ông ta khinh thường nói: "Tôi là Vu Lăng của bệnh viện Quang Minh ở Minh Thành, cậu có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Triệu Hùng đầy cung kính, anh nói với Vu Lăng: "Bác sĩ Vu, ông đến đây một chút, tôi tìm ông có một số việc."
"Chuyện gì?" Vu Lăng nhíu mày, ông ta hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng đè thấp giọng nói xuống: "Bác sĩ Vu, ở đây nói chuyện không tiện. Chuyện liên quan đến ông và cô Lưu, chẳng lẽ ông có thể chọc vào Nhà họ Lưu ở Nha Trang được sao?"
Cô Lưu trong miệng Triệu Hùng, tất nhiên là Lưu Hải Yến.
Vu Lăng chính là được Nhà họ Lưu ở Nha Trang mời đến hội chẩn.
Nhà họ Lưu Nha Trang ở vùng Hải Nam thủ đoạn thông thiên, làm sao mà một bác sĩ nhỏ bé như ông ta có thể chọc vào được chứ.
Nếu như đắc tội với Nhà họ Lưu, như vậy bát cơm của bác sĩ cũng đều có thể bị đổ mất.
"Ồ. Hóa ra là cậu quen biết cô Lưu à? Người anh em, cậu không phải là có tin tức nội bộ gì đó chứ?"
"Đúng vậy."
Triệu Hùng gật đầu, anh liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói: "Bác sĩ Vu, mau đi ra đây với tôi. Nếu mà để cô Lưu biết được chuyện này thì sẽ không tốt lắm đâu."