Triệu Hùng không thừa nhận cũng không phủ nhận, giơ tay ấn vào huyệt đạo trên người Lưu Hải Yến.
Sau khi cơ thể của Lưu Hải Yến bị điểm huyệt, Triệu Hùng giơ tay giật con dao trong tay cô ta xuống.
Triệu Hùng ra lệnh cho Triệu Minh Anh: “Triệu Minh Anh, tiếp tục làm việc.”
Triệu Minh Anh ừ một iếng, thấy người bảo vệ núi của nhà họ Lưu Nha Trang bị ép đến một vị trí trong góc núi, nếu như đánh tiếp thì sẽ bị đẩy xuống dưới sườn núi mất.
Dư Văn Bình là một cao thủ thiên bang, còn có hai đàn em cao thủ địa bang. Ở trước mặt bao nhiêu người, có một thân bản lĩnh cũng không có đất dụng võ. Bị đắt đến mặt mũi sưng tím, co rút vào một góc.
Hai chiếc máy xúc ở trước mặt nhóm người Dư Văn Bình, Triệu Minh Anh lên tiếng cảnh cáo nhóm người Dư Văn Bình, nếu như dám phản kháng, sẽ đẩy bọn họ xuống sườn núi.
Dư Văn Bình thấy Lưu Hải Yến bị người ta bắt được, trong lòng chỉ còn lo lắng, biết rằng tình hình đã xong rồi. Trong lòng đã có ý nghĩ muốn thoát thân.
Không thể trở về nhà họ Lưu được nữa rồi.
Nếu như trở về nhà họ Lưu, sẽ bị trách phạt, sau này chỉ có thể lựa chọn chạy trốn khắp nơi thôi.
Mặc dù cơ thể của Lưu Hải Yến không thể cử động, nhưng bởi vì Triệu Hùng không điểm huyệt câm của cô ta, nên có thể nói chuyện bình thường.
“Anh có phải là Triệu Hùng không?” Lưu Hải Yến hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng hỏi ngược lại: “Phải thì sao? Mà không phải thì sao?”
“Nếu như anh là Triệu Hùng, tại sao không dám để lộ mặt thật?”
“Bởi vì người nhà họ Lưu các người không xứng.”
Câu nói này của Triệu Hùng, không còn gì nghi ngờ chính là đang thừa nhận thân phận của mình.
Lưu Hải Yến nói với Triệu Hùng: “Tôi biết chuyện này, cho dù giải thích với anh thế nào, anh cũng sẽ không nghe. Nhưng nhà họ Lưu cũng có người tốt, bởi vì chị tôi lo lắng cho bố anh, cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, không thiết ăn uống, ai đáng thương hơn chị ấy chứ?”
“Còn anh cô thì sao? Anh ta vì muốn cướp tiền của của nhà họ Triệu chúng tôi, ý đồ sát hại bố tôi và người nhà họ Triệu, lẽ nào đây đều là giả sao?”
“Lưu Hải Yến, đừng cho rằng tôi không dám giết cô. Nếu không phải nể mặt chúng ta có quen biết, tôi đã sớm giết cô rồi.” Trong mắt Triệu Hùng b ắn ra tia lạnh lẽo, trực tiếp xuyên vào mắt Lưu Hải Yến.
Lâm Thanh Thảo thật sự không ngờ, người đàn ông xa lạ trước mặt này lại là Triệu Hùng. Nhưng sau khi nghe thấy màn đối thoại của Triệu Hùng và Lưu Hải Yến, đã có thể xác định người trước mắt chình là Triệu Hùng.
“Triệu Hùng, anh thật sự là chó cắn càn không biết người tốt. Lần trước khi anh đến thành phố Đà Lạt và Nha Trang du lịch, nếu không phải cô chủ tôi âm thầm giúp đỡ anh, anh đã sớm chết rồi.” Lâm Thanh Thảo tức giận nói.
Triệu Hùng nhíu mày, hỏi Lâm Thanh Thảo: “Lời này của cô là có ý gì?”
Lâm Thanh Thảo nói: “Cô chủ, đã đến lúc này rồi, mà cô còn bảo tôi giấu những chuyện bí mật này làm gì chứ? Lẽ nào thật sự muốn để Triệu Hùng giết chúng ta sao? Tha thứ cho tôi hỗn láo, lần này không thể nghe lời cô.”
“Triệu Hùng, lần trước khi anh đến du thuyền thành phố Đà Lạt, cậu chủ nhà chúng tôi đã tính toán hết rồi, đưa theo một đám cao thủ đến tấn công anh. Là cô chủ tôi kịp thời xuất hiện, mới có thể ngăn cản người của cậu chủ tấn công anh. Nếu không, bây giờ anh không còn mạng đứng ở đây đâu. Sau này, cũng là cô chủ nhà tôi âm thầm giúp đỡ anh, mới có thể khiến anh hóa nguy thành an. Không ngờ, anh lại lấy ân báo oán, muốn giết chúng tôi? Cứu một con chó nó còn biết trả ơn, người như anh chính là lòng lang dạ sói, không đáng được cứu.”
“Được rồi, Lâm Thanh Thảo đừng nói nữa. Tôi không muốn anh ấy nợ tôi.” Lưu Hải Yến lại lên tiếng ngăn cản.
Triệu Hùng nghe thấy lời này của Lâm Thanh Thảo thì chìm vào suy tư.
Lần trước khi về nhà cũ ở thành phố Đà Lạt du lịch, khi đi du thuyền trên sông Tô Hà, Trần Văn Sơn đã từng nói với anh, quả thật anh ta cảm thấy được ở hai bên sông có một luồng sát khí mạnh. Chỉ là sau này, không biết vì sao lại đột nhiên biến mất.
Bây giờ nghĩ lại, mới biết là do Lưu Hải Yến ở trên thuyền.
Lúc đó, Triệu Hùng bởi vì nội công bị thương, võ công còn chưa hồi phục. Anh rất phản cảm với yêu nữ Lưu Hải Yến này, nhưng không ngờ cô ta lại âm thầm cứu mình một mạng.
Nhưng Lưu Hải Yến lại là người của Tần Giao nhà họ Lưu ở Nha Trang, Triệu Hùng đối với người phụ nữ Lưu Hải Yến này thật sự vừa yêu vừa hận.
Cái gọi là “yêu”, không phải là tình yêu, mà là nợ người ta ơn cứu mạng; nhưng cô ta là người Tần Giao, hai người đã xác định sẽ có quan hệ thù địch.
Sau khi Triệu Hùng biết được sự thật, giơ tay giải huyệt đạo trên người Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo, nói với hai người bọn họ: “Các người đi đi. Nếu như các người đã cứu tôi, Triệu Hùng tôi tất nhiên sẽ không vong ơn phụ nghĩa.”
Lâm Thanh Thảo nói với Triệu Hùng: “Cô chủ nhà chúng tôi, cũng đến để giúp anh tìm thi thể của bố anh.”
“Không cần. Đây là chuyện của riêng tôi, tôi tự mình làm.” Triệu Hùng lạnh lùng từ chối.
Lưu Hải Yến liếc Triệu Hùng một cái, thấy anh nhất định không chịu lộ mặt thật. Đặc biệt là quan hệ của hai người rất phức tạp, không rõ ràng, hỗn loạn.
Chị gái ruột của Lưu Hải Yến Lưu Văn Nhân, là mẹ kế của Triệu Hùng.
Nhưng thân phận của hai người, lại xác định là quan hệ kẻ thù. Còn ở lại, cũng vô ích.
“Lâm Thanh Thảo, chúng ta đi thôi.”
Lưu Hải Yến nói với Lâm Thanh Thảo.
“Cô chủ, vậy đám người Dư Văn Bình...”
“Không cần quan tâm đ ến bọn họ, tôi tin Triệu Hùng sẽ tự mình xử lý.”
Lưu Hải Yến nói xong, nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: “Người ở trong bệnh viện Thái Tuế có phải là anh không?”
“Cô muốn làm cái gì?” Triệu Hùng không trực tiếp trả lời vấn đề của Lưu Hải Yến, hỏi ngược lại.
Lưu Hải Yến nói: “Tôi khuyên anh, tốt nhất định có chủ ý gì với anh trai tôi. Nếu như anh thật sự giết anh trai tôi, bố tôi sẽ không tha cho anh đâu. Cho dù anh có là cao thủ trong top 10 thiên bang, cũng không phải là đối thủ của ông ấy.”
Triệu Hùng nghe thấy Lưu Hải Yến nói như vậy, trái tim run lên.
Mình là cao thủ trong top 10 “thiên bang”, câu nói này trực tiếp chứng minh bố của Lưu Hải Yến có khả năng chính là cao thủ trong “thần bang”.
Triệu Hùng cười lạnh nói: “Vậy phải xem vận khí của anh ta thế nào? Nếu như bố tôi vẫn còn sống, có lẽ tôi sẽ tạm thời tha cho cái mạng chó của anh ta. Nếu như bố tôi chết rồi, đừng nói bố cô là cao thủ thần bang, cho dù là ông trời, cũng không giữ được mạng của Lưu Vũ Tiến đâu.”
Lưu Hải Yến cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ tản ra từ người Triệu Hùng.
Trong phút chốc, Lưu Hải Yến cảm thấy mọi chuyện cô ta biết về Triệu Hùng còn quá ít rồi.
Trong lòng cô ta cũng cầu nguyện Triệu Khải Thời bình an vô sự, nếu như Triệu Khải Thời thật sự chết thì tương đương với chuyện này xong rồi.
Vậy thì với tính cách của Triệu Hùng, tuyệt đối sẽ giết Lưu Vũ Tiến.
Lưu Hải Yến muốn ngăn cản thảm kịch lần này, nhưng cô ta phát hiện, có một số chuyện vẫn là có tâm thì vô lực.
“Bọn tôi ở đây đào cả đêm nhưng vẫn luôn không đào được thi thể của bố anh. Vậy ở đây giao cho anh, hi vọng anh có thể mang lại may mắn cho bố anh. Lâm Thanh Thảo, chúng ta đi thôi.”
Lưu Hải Yến nói xong, dẫn theo người làm Lâm Thanh Thảo rời khỏi Hỏa Tiêu.
Nhìn theo bóng lưng Lưu Hải Yến rời khỏi, lúc này Triệu Hùng mới thu lại tầm nhìn.
Tàn Kiếm nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, cô gái này là người của Tần Giao, sao anh không nhân cơ hội này giết cô ta đi?”
Triệu Hùng thở dài một tiếng: “Cô ta từng cứu tôi, tôi phải báo đáp ân tình này.”