Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1431



Hai Triệu Khải Đức giống hệt nhau đột nhiên xuất hiện, khiến Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí, Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn bị sốc.

Ngoài bốn người, bản thân Triệu Khải Đức còn bị sốc hơn.

Trước mặt ông ta, người này làm sao có thể giống với ông ta cả về khuôn mặt, chiều cao, động tác, hành vi và giọng nói.

Triệu Khải Đức nhìn chằm chằm Triệu Hùng, nghiêm nghị hỏi: “Ông là ai? Tại sao lại giả mạo làm tôi?”

“Giả mạo sao?” Triệu Hùng cười nhạo, nói: “Tôi là Triệu Khải Đức thật, làm sao có thể giả mạo? Ngược lại là ông, ông giả mạo tôi là có mục đích gì?”

Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí, Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn lại nhìn người này người kia. Bọn họ muốn phân biệt người nào là thật và người nào là giả, nhưng sau khi quan sát hai người, cuối cùng bọn họ không thể phân biệt được.

Trong bài thơ của Hoa Mộc Lan có một câu, tên là: “Thỏ đực chân hơi mấp máy, thỏ cái hơi mờ mắt, hai con thỏ đi cạnh nhau, có thể phân biệt tôi là nam hay nữ cũng tài.”

Ngay cả Triệu Khải Trí, được mệnh danh là “bản sao Gia Cát” của nhà họ Triệu, cũng không phân biệt được cái nào thật cái nào giả.

Vệ Ôn Thanh chỉ vào Triệu Khải Lễ, hỏi Triệu Khải Đức thật: “Ông ấy tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi? Làm cái gì?”

Triệu Khải Đức dễ dàng trả lời, nhìn Triệu Hùng với vẻ mặt kiêu ngạo.

Vệ Ôn Thanh chỉ vào Triệu Khải Trí hỏi Triệu Hùng: “Ông ấy tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi? Làm cái gì? Vợ ông ấy tên là gì?”

Triệu Hùng trả lời câu hỏi một cách dễ dàng.

Hai Triệu Khải Trí đồng loạt xuất hiện, điều này khiến Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn lo lắng về điều đó.

Khi nói đến chiến đấu, hai người họ có thể được coi là những cao thủ hạng nhất; khi nói đến việc phải dùng trí não, bọn họ rõ ràng là không thể nào so sánh rồi.

Vì Triệu Hùng dám giả làm Triệu Khải Đức, anh đương nhiên coi mọi thứ trong nhà họ Triệu đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng không khó để anh giải quyết những câu hỏi ngu ngốc như vậy.

Triệu Khải Trí đột nhiên nhớ tới Triệu Khải Đức lúc tiến vào sau nói cái gì: “Chuyện lớn rồi, anh cả có việc không hay xảy ra rồi!”. Ông ấy hỏi Triệu Khải Đức thật: “Em Sáu, lúc vừa vào em đã nói có chuyện lớn xảy ra rồi! Anh cả, anh ấy…”

“Đây là có ý gì?” Triệu Khải Trí nhìn chằm chằm Triệu Khải Đức hỏi.

“Anh Năm, em nghe được tình báo nói rằng, anh cả, anh ấy ở thành phố Đà Lạt đã gặp nguy hiểm.”

Nếu là bình thường, Triệu Khải Trí thật sự đã không hoài nghi Triệu Khải Đức. Bởi vì tình báo của Triệu Khải Đức luôn hơn họ, ông ta có mối quan hệ tốt với Cố Trường của nhà họ Cố, có thể chắc rằng tin tình báo đó là tin tức mà ông ta nhận được từ Cố Trường.

“Làm sao em biết được?”

“Tất nhiên là em biết điều đó từ một người bạn!” Triệu Khải Đức trả lời.

Triệu Khải Trí đưa mắt nhìn về phía Triệu Hùng hỏi: “ Tại sao ông không nhận được tin tức?”

Triệu Hùng trả lời: “Anh Năm, em còn chưa có thời gian nói cho anh biết chuyện này. Thực ra, anh cả vẫn chưa chết.”

Câu nói của Triệu Hùng “Triệu Khải Thời chưa chết!” Tương tự như một tấn bom nổ ầm lên trong đầu một vài người.

Hai Triệu Khải Đức mang đến hai tin tức hoàn toàn khác nhau.

Ngay cả Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn cũng không biết liệu Triệu Khải Thời đã chết hay chưa.

Chuyện Triệu Khải Thời vừa mới được Triệu Hùng cứu ra, chuyện này còn chưa lọt vào tai bọn họ. Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn chỉ nghe nói rằng Triệu Khải Thời đưa Lưu Vũ Tiến và những người khác đến núi   ở Thành phố Đà Lạt để tìm kiếm kho báu, hang động kho báu sụp đổ, và người mà Lưu Vũ Tiến mang theo đã chết bảy tám phần, Lưu Vũ Tiến đã bị đè gãy hai chân, Triệu Khải Thời đã bị chôn vùi dưới những tảng đá.

Nhưng việc Triệu Khải Thời đã chết hay chưa thì không ai biết?

Nhưng mà Triệu Khải Đức là người có mạng tin tức nhanh nhất, cho nên nếu ông ta có thể hỏi thăm tin tức của Triệu Khải Thời, cũng không phải là đúng rồi sao?

Lúc đầu, Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí vô cùng đau buồn khi nghe Vệ Ôn Thanh nói rằng anh cả của họ là Triệu Khải Thời đã chết ở thành phố Đà Lạt. Nếu không, Triệu Khải Lễ không thể nào lao vào chống lại Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn bất chấp tính mạng của ông ấy. Bây giờ, khi nghe Triệu Hùng nói rằng Triệu Khải Thời chưa chết, một tia hy vọng lại nhen nhóm trong lòng họ.

Không thể phân biệt được ai là Triệu Khải Đức thật và ai là Triệu Khải Đức giả, điều này khiến Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn thực sự khó chịu.

Hai người nhìn nhau, Đặng Mẫn đến gần Triệu Hùng và Triệu Khải Đức và nói: “Lệnh bài ở đâu?”

Câu nói không đầu không đuôi này khiến Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí bối rối.

Triệu Khải Đức lấy ra một miếng “kiếm võ lệnh bài” bằng đồng và nói: “Tôi đã thu thập được một lệnh bào. Nếu anh Đặng có hứng thú, anh có thể lấy xem thử.”

Đặng Mẫn đem lệnh bài do Triệu Khải Đức đưa cho xem qua, sau đó đưa lại cho Triệu Khải Đức, ông ta nhìn về phía Triệu Hùng, lạnh lùng nói: “Ông là người giả mạo?”

Triệu Hùng cười nhẹ, gỡ một cái thẻ ở thắt lưng xuống, nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng thu thập được một cái thẻ. Anh Đặng hay là giúp đỡ tôi xem qua một chút?”

Nhìn thấy Triệu Hùng lấy ra một chiếc thẻ làm bằng bạc, Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn đều bị kinh ngạc.

Lệnh bài của hai người bọn họ cũng đều được làm bằng bạc, có nghĩa là cấp bậc của Triệu Khải Đức cũng ngang hàng với bọn họ. Chỉ những người có sức mạnh trong “danh sách bầu trời” hoặc có đóng góp đặc biệt mới có lệnh bài này. Làm thế nào Triệu Khải Đức có thể có lệnh bài bạc?

Triệu Hùng cố tình che dấu tên của mình trong khi cầm lệnh bài.

Lệnh bài này là nhân vật đứng đầu trong danh sách bầu trời, được ông cụ Khổng Côn Bằng trao cho anh ấy. Để thuận tiện cho việc đi lại, lần này Triệu Hùng đã mang theo lệnh bài. Thật không ngờ, Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn sẽ sử dụng lệnh bài để nói chuyện.

Đặng Mẫn nói với Triệu Hùng: “Mang lệnh bài cho tôi xem một chút?”

Ngay khi Đặng Mẫn đưa tay ra lấy thẻ bài từ Triệu Hùng, Triệu Hùng đã nhanh chóng vươn tay và nắm lấy cổ tay Đặng Mẫn. Với một cú vặn mạnh một tiêng “răng rắc!” vang lên, cánh tay của Đặng Mẫn đã trực tiếp bị Triệu Hùng bẻ gãy.

Triệu Hùng lại phản công một lần nữa, đá vào bụng Đặng Mẫn, đá ông ta bay ra và đập vào tường.

Biến cố đột ngột khiến tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên.

Vệ Ôn Thanh thò tay vào túi, lấy ra một con dao găm, đâm Triệu Hùng.

Triệu Hùng né được, khi Vệ Ôn Thanh đâm lần thứ hai, Triệu Hùng đã dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao găm của đối phương.

Ngay khi các ngón tay dùng lực, lưỡi thép của con dao găm vỡ thành hai mảnh kèm theo tiếng “cạch!”

Triệu Hùng đá vào Vệ Ôn Thanh, Vệ Ôn Thanh đã kịp thời né tránh.

Khi lưỡi dao bằng thép bị bỏ gãy đang rơi xuống, nó bị hai ngón tay của Triệu Hùng bắt lấy, với một cú hất cổ tay của anh ấy, lưỡi dao nhanh chóng bắn vào Vệ Ôn Thanh.

Phốc!

Lưỡi dao bị gãy, nó lao thẳng vào ngực Vệ Ôn Thanh.

Lúc này, Đặng Mẫn từ trên mặt đất đứng dậy, ông ta và Vệ Ôn Thanh cùng nhau tụ lại một nơi.

Triệu Hùng giơ chân lên, cởi con dao găm trên bắp chân ra.

Triệu Hùng yêu cầu Cố Minh Tuyết chuẩn bị trước con dao găm này cho mình, với con dao găm trong tay, Triệu Hùng đã vận hết khí lực của toàn thân để dồn nội lực vào con dao găm này.

Ngay khi Vệ Ôn Thanh lấy ra một chiếc “trống nhỏ” cỡ bằng miệng cái chén nhỏ, muốn phát tác độc cho gia tộc họ Triệu.

Triệu Hùng nhanh chóng vung ra con dao găm chứa đầy nội khí, chớp mắt dao găm đã đến trước mặt ông ta.

Vèo!

Một đường dao găm trực tiếp xuyên qua “trống nhỏ”, Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn lại bị khí của kiếm làm bị thương. Máu chảy ra lênh láng.

Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí đã đi đến bên cạnh Triệu Hùng.

Triệu Khải Đức nhìn Triệu Hùng với vẻ mặt đầy chột dạ, và hỏi: “Rốt cuộc, ông là ai?”