Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1460



“Anh rể không phải là anh giết Mạnh Tài Triết ấy chứ?”  Lý Diệu Linh trừng to mắt ra, trong đôi mắt lộ ra sự khiếp sợ.

Triệu Hùng giơ tay ra gõ vào đầu Diệu Linh mấy cái rồi nói: “Con nha đầu này em đang nghĩ linh tinh gì vậy? Anh đã biết hết mọi chuyện của em rồi, vì tên Mạnh Tài Triết kia đồi bại với em cho nên em mới trốn học. Anh chỉ sai người dạy dỗ cho anh ta một bài học thôi, đáng đời anh ta đen đủi lại bị người khác giế t chết.”

Lý Diệu Linh thở phào một hơi rồi nói: “Không phải anh giết thì được rồi, em còn cho rằng là do anh làm cơ, gây ra án mạng thì không hay lắm.”

“Sao em ở trường xảy ra chuyện mà không nói với anh? Tội gì phải sử dụng cái chiêu trốn học chứ.”

“Em nói với anh rồi đó! Là do anh không thèm để ý tới em thôi!”

Triệu Hùng không hiểu nhăn mày lại hỏi cô ấy: “Em nói với anh lúc nào?”

“Tuần trước ý!  Lúc đó em đã bảo Mạnh Tài Triết có những hành động quá đáng với em, nhưng anh bảo em ở trường phải học hành hẳn hoi vào. Người ta là thầy giáo sao có thể có thái độ không tốt với học sinh chứ.”

Triệu Hùng ồ một tiếng, lúc này mới hiểu rõ sự tình.

Tuần trước anh vẫn ở nước ngoài bận bịu chuyện của nhà họ Triệu,  chắc là do Lý Diệu Linh nói chuyện này với Trọng Ảnh mà Trọng Ảnh lại không quá để ý tới.

May là chưa xảy ra chuyện gì lớn!

Triệu Hùng sau khi lái xe rời khỏi “Trường trung học thực nghiệm số 1” thì lại đi đón con gái Dao Châu và Văn Hải.

Ngũ tộc thôn của Triệu Hùng trong đó có xây dựng một trường học tư thục, sau khi nó hoàn thành thì Dao Châu và Văn Hải sẽ được đưa tới đó học.

ở trong đó được xây dựng theo bố cục mầm non, tiểu học, trung học và đại học.

Tình hình của Ngũ tôc thôn  đặc thù và Triệu Hùng phải đảm bảo rằng các đời sau của ngũ tộc sẽ có đến trường và học tập. Ngoài trường học ra thì luôn luôn có sẵn như bệnh viện, siêu thị và các tiện ích khác. Chỉ là, nếu như muốn hoàn thành tất cả các hạng mục này thì sợ rằng phải đến cuối năm, hoặc là tới đầu mùa xuân năm sau.”

Trên đường đi về thì Dao Châu hỏi Triệu Hùng: “Bố ơi, lâu lắm rồi bố không đưa con đi chơi.”

Từ năm ngoái thì toàn bộ thời gian của Triệu Hùng đều giành ở bên ngoài bận bịu suốt. Đặc biệt là kể từ sau khi Lý Thanh Tịnh mang thai thì Dao Châu càng được ít chiều chuộng hơn.

Mỗi lần ở cùng với cô bé thì trong lòng của Triệu Hùng luôn có một loại cảm giác áy náy với Dao Châu.

“Dao Châu, con muốn đi đâu chơi?”

“Con muốn đi công viên Hải Dương.”

“Ở Hải Phòng có công viên Hải Dương sao?”

Trong ấn tượng của Triệu Hùng thì ở Hải Phòng không hề có công viên Hải Dương.

Lý Diệu Linh ở bên cạnh cười nói:”Anh rể, Dao Châu nói tới là công viên Hải Dương ở Thanh Hóa.”

“Được! Vậy cuối tuần bố đưa con tới công viên Hải Dương chơi nhá.” Triệu Hùng nói.

Thấy Triệu Hùng đồng ý với mình rồi thì Dao Châu vòng tay lên cổ Triệu Hùng hôn lên má anh một cái và nói: “Bố là tốt nhất! Con nói với mẹ mấy lần rồi nhưng mẹ không mang con đi.”

“Yên tâm đi!Bố sẽ đưa con đi!”

“Anh rể, em cũng muốn đi!” Lý Diệu Linh nói.

Triệu Hùng trừng mắt nhìn Lý Diệu Linh sau đó lại dạy dỗ cô ấy mấy câu: “Em còn có hơn một tháng nữa là thi đại học rồi, không ở nhà chăm chỉ học tập đi còn đòi đi chơi cái gì? Đợi em thi xong thì khi nào nghỉ hè thì anh sẽ dẫn đi Thanh Hóa du lịch.”

Lý Diệu Linh bĩu môi làm ràm nói: “Em đã không hy vọng được đi du lịch rồi, nếu như  thi không tốt thì có lẽ chị em sẽ nhốt em lại không cho em đi đâu mất.”

“Vậy thì em ôn tập thêm một năm nữa, năm sau thi lại!”

“Thôi khỏi đi,em hình như trời sinh không thích học hành rồi.”

Cảm xúc của Lý Diệu Linh có chút lạc lõng, ánh mắt của cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô ấy vốn nghĩ rằng bản thân mình sẽ trở thành một idol trên mạng khi hàng ngày phát trực tiếp. Nhưng mà Lý Diệu Linh vẫn còn lo lắng chuyện kiện tụng khi phát trực tiếp.

Nếu như không thi lên đại học được thì Lý Diệu Linh cũng không biết bản thân mình sẽ làm gì.

Với điều kiện của cô ấy thì có thể tới công ty của Lý Thanh Tịnh làm thêm, hoặc là tới công ty của Triệu Hùng, nhưng mà nếu như không tới bước đường cùng thì Lý Diệu Linh cũng sẽ không làm thế.

Triệu Hùng nhìn ra được tâm trạng của em vợ mình không tốt nên cũng không muốn làm phiền cô ấy. Anh chỉ chuyên tâm lái xe, sau khi quay trở về nhà thì Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh về chuyện con gái Dao Châu muốn đi tới công viên Hải Dương chơi.

Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong thì thở dài nói: “Kể từ sau khi em mang thai thì sức lực cũng đặt hết lên việc mang thai và cả chuyện của công ty cho nên cũng không để ý tới Dao Châu mấy. Vậy cuối tuần đưa con bé tới Hải Phòng chơi vậy! Thuận tiện đưa cả Văn Hải đi nữa. Thằng bé này ngày ngày đều chăm chỉ luyện công, đọc sách, tiến bộ rất nhanh. Em càng ngày càng thích đứa bé Văn Hải này rồi.”

“Thanh Tịnh, em không đi cùng à?”

“Em vẫn nên ở nhà dưỡng thai thì hơn! Chị Hoa bảo em phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Cũng được!Vậy anh dẫn Dao Châu và Văn Hải đi, cũng vừa khéo có thể tới Hải Phòng thăm Kim Trung.”

“Hôm nay anh xem tin tức chưa?” Lý Thanh Tịnh đột nhiên hỏi anh.

“Vẫn chưa.” Triệu Hùng hơi nhăn mày lại hỏi cô: “Thanh Tịnh, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lý Thanh Tịnh mỉm cười sau đó đưa tờ báo trong tay cho Triệu Hùng và bảo: “Anh tự mình xem đi là biết ngay ấy mà!”

Triệu Hùng nhận lấy tờ báo xem, trên tờ báo có đăng một tin tức mới.

Phía bên trên viết: “Thông báo thứ nhất,tập đoàn Khải Thời đã hủy bỏ con dấu gia chủ ban đầu. Hợp đồng được ký từ một tuần trước bắt đầu có hiệu quả. Những bản hợp đồng chưa có con dấu mới thì đối tác có thể tới  tìm tập đoàn Khải Thời và ký lại hợp đồng.”

“Thông báo thứ hai: Triệu Hằng là người thừa kế của tập đoàn Khải Thời.”

“Thông báo thứ ba: tập đoàn Khải Thời và tập đoàn Hùng Quang ký hợp đồng hữu nghị với nhau, chính thức tuyên bố Triệu Hùng quay trở về nhà học Triệu.”

Nhìn thấy nhà họ Triệu ở trên báo công bố bản thân mình quay trở về nhà Triệu thì thần sắc của Triệu Hùng có chút kích động.

Anh ta giơ tay ra ôm lấy Lý Thanh Tịnh kích động nói: “Thanh Tịnh, anh quay trở lại nhà họ Triệu rồi! Về sau Dao Châu và hai con chưa ra đời cũng sẽ không bị gọi là những đứa trẻ không có nguồn gốc nữa.”

Nước mắt Lý Thanh Tịnh rưng rưng, cô ừm một tiếng.

Những ngày tháng mà Triệu Hùng bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi cửa, thì Triệu Hùng đã phải chịu đựng rất nhiều ấm ức và khinh thường.

Không một ai ngoài Lý Thanh Tịnh có thể hiểu được khi được quay trở lại nhà họ Triệu nó có ý nghĩa lớn như thế nào đối với Triệu Hùng.

Với tính cách của Triệu Hùng thì anh can tâm tình nguyện vứt bỏ vị trí người thừa kế của nhà họ Triệu để được đồng ý quay về nhà họ Triệu.

Triệu Hùng là vì các con muốn cho các con có cái gốc, không muốn các con bị người khác gọi là những đứa trẻ bị bỏ rơi, anh không muốn chúng lặp lại sai lầm của mình.

Nếu không với cá tính của Triệu Hùng thì anh thà không quay trở về nhà họ Triệu.

Đúng lúc này đây,  Lý Quốc Lâm và Hà Ngọc Kỳ quay lại,

Triệu Hùng vội vàng tiến lên tiếp đón, anh kích động nắm lấy cổ tay của bố vợ Lý Quốc Lâm và nói: “Bố, tối nay chúng ta cùng nhau uống mấy cốc đi.”

“Đúng rồi, Ngọc Kỳ, tối nay cô cũng uống cùng đi.”

Hà Ngọc Kỳ mở to đôi mắt xinh đẹp ra,  cô ấy cho rằng bản thân mình nghe nhầm.

Triệu Hùng biết thừa tửu lượng của cô ấy rồi mà còn dám tìm cô ấy uống rượu.

“Triệu Hùng, anh nói cái gì cơ? Muốn uống rượu với tôi á?” Hà Ngọc Kỳ hỏi lại.

Triệu Hùng vui vẻ nói: “Đúng thế, uống rượu. Tối hôm nay chúng ta cùng nhau vui vẻ uống rượu. Chu Dĩnh, đem hai bình rượu quý từ trong tủ rượu tới đây.”