Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1499



“Phong Vô Ngôn?”

“Phong Vô Ôn?”

Triệu Hùng sửng sốt!

Triệu Hiền ngồi bên cạnh càng thêm kinh ngạc khi nghe đến cái tên “Phong Vô Ngôn”.

“Bác cả! Bọn họ... bọn họ không lẽ đã tìm tới cửa rồi sao?” Triệu Hiền run giọng, lắp bắp nói.

Triệu Hùng liếc nhìn Triệu Hiền ngồi bên cạnh, liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô biến sắc thậm tệ. Lúc này anh mới biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Triệu Khải Thời giải thích: “Hùng, nếu gặp Phong Vô Ngôn, con phải hết sức cẩn thận. Người này quả thực là cao thủ đứng thứ ba trong Thiên bảng. Theo mô tả của con, người bán mạng thay cho nhà họ Niếp không phải là Phong Vô Ngôn, mà chính là anh trai ông ta Phong Vô Ôn.”

“Anh trai Phong Vô Ôn của ông ta rất thích dùng danh tiếng của Phong Vô Ngôn ở bên ngoài gạt người. Nhưng võ công của ông ta thì hết sức tầm thường.”

Sau đó Triệu Hùng mới hiểu toàn bộ câu chuyện.

Thảo nào, khi Phong Vô Ngôn đối mặt với anh, lần nào ông ta cũng lảng đi. Hóa ra không phải là cao thủ đứng thứ ba trong Thiên bảng mà chính là anh trai Phong Vô Ôn.

Triệu Hùng khịt mũi nói: “Hôm kia, Cửu Đường bị tấn công và đường chủ Lan cũng vì đó mà bị thương. Theo bà ấy, người cầm đầu cuộc tấn công Cửu Đường chính là Phong Vô Ngôn. Xem ra, thực sự Phong Vô Ngôn đã đến Hải Phòng rồi.”

Triệu Hiền sợ hãi lắc lắc cánh tay Triệu Khải Thời nói: “Bác cả! Người nhà họ Phùng thật sự đến rồi. Phải làm sao bây giờ?”

Thấy vậy, Triệu Hùng nhíu mày hỏi: “Bố, rút cục là có chuyện gì vậy? Tại sao khi nghe đến cái tên Phong Vô Ngôn, Triệu Hiền lại sợ hãi như vậy?”

Triệu Khải Thời thở dài và nói: “Chuyện này nên bắt đầu từ khi Triệu Hiền nổi tiếng. Mấy năm nay Triệu Hiền là ngôi sao nổi tiếng ở Đông Bắc Á, không thể tránh khỏi việc bị những kẻ ngỗ ngược nhắm tới. Trong số đó có con trai độc nhất của Phong Vô Ngôn, Phong Văn Dần. Lúc đó vì lo lắng cho sự an nguy của Triệu Hiền nên bố liên tục bí mật sai người bảo vệ con bé, hơn nữa Lưu Vũ Tiến ở Tây Giao cũng rất thích Triệu Hiền, cũng bí mật ngăn cản rất nhiều ong bướm theo đuổi Triệu Hiền.”

“Phong Văn Dần đó là một tên hạ lưu đê tiện khét tiếng. Khi cậu ta nhìn trúng Triệu Hiền, người của ta đã có xung đột với cậu ta. Phong Văn Dần bị đuổi đến bờ sông. Ban đầu, người của ta đã báo cáo cho bố. Bố biết được cậu ta là con trai của Phong Vô Ngôn nên muốn tha cho, chỉ cảnh cáo, không ngờ Phong Văn Dần rơi xuống sông mà chết. Từ đó Phong Vô Ngôn luôn theo dõi tung tích nhà họ Triệu, về sau thì ông ta đột ngột bế quan, nên chuyện đó cũng dần bị lãng quên. Không ngờ lần này ông ta lại xuất hiện!”

Sau khi Triệu Hùng nghe hết câu chuyện, sắc mặt của anh thay đổi vài lần.

Nếu là trước đây, Phong Vô Ngôn đã từng làm việc cho nhà họ Niếp. Tuy nhiên, Phong Vô Ngôn cũng chỉ vì tiền, hai người không hẳn là kẻ thù của nhau. Nhưng bản chất sự việc của Triệu Hiền lại hoàn toàn khác.

Vì cái chết của Phong Văn Dần, con trai duy nhất của Phong Vô Ngôn vì Triệu Hiền mà chết, chuyện này chính là có liên quan đến nhà họ Triệu. Một khi bị Phong Vô Ngôn biết được rằng Triệu Hiền và Triệu Khải Thời đều ở Hải Phòng, ông ta nhất định sẽ tìm tới.

Triệu Hùng là người đứng đâu trong “Thiên bảng”, tuy rằng võ công tu luyện cao hơn Phong Vô Ngôn. Nhưng Phong Vô Ngôn cũng đứng thứ ba trong “Thiên bảng”, và sức mạnh của hai người đều thuộc hàng tốt nhất. Trong một cuộc chiến thực sự, không có hàng ngàn thủ đoạn khó phân biệt thắng thua, cũng không có ngàn thủ đoạn không dễ phân biệt.

Chỉ dưới ba người đứng đầu trong Thiên bảng mới có thể có khoảng cách tu luyện võ công thật sự.

Ngay cả “Đao Tu La” Dương Hưng đứng thứ năm trong Thiên bảng, Triệu Hùng cũng khó đánh bại. Triệu Hùng có thể dễ dàng thu phục được Dương Hưng, nhưng anh không thể dễ dàng thu phục được Phong Vô Ngôn. 

Triệu Hùng an ủi Triệu Hiền nói: “Triệu Hiền, đừng lo lắng! Có anh ở đây, Phong Vô Ngôn sẽ không đụng tới em được đâu.”

“Anh Hùng, em biết võ công của anh rất giỏi, nhưng Phong Vô Ngôn cũng rất lợi hại. Không phải anh đã nói rằng Cửu Đường của anh bị tới gây sự sao? Em không đoán sai, chính là ông ta biết rằng anh là con trai của bác cả nên cố ý tới trả thù anh, cố ý trả thù nhà họ Triệu chúng ta.” Triệu Hiền nói.

Vẻ mặt của Triệu Hùng thay đổi đáng kể sau khi Triệu Hiền nhắc nhở anh.

Trước đây anh không hề nghĩ đến chuyện này, cho rằng nhà họ Niếp sẽ nhân cơ hội trả thù mình. Bây giờ có vẻ như Phong Vô Ngôn đang trả thù nhà họ Triệu và cha anh là Triệu Khải Thời.

“Hùng, chuyện này con không được bất cẩn. Hơn nữa, con cứu được cả gia tộc họ Triệu, Tây Giao nhất định sẽ không để yên! Cẩn thận bọn họ liên thủ đối phó con.”

Triệu Hùng không thể không nghĩ đến, hôm đó ở Hoàn Anh ở Thanh Hóa, Hoàng Long và Tây Giao liên thủ lại với nhau.

“Hừ! Nếu bọn họ dám tới, nhất định phải để lại thứ gì đó mới được rời đi. Hôm nay nnh sẽ mời ông cụ Khổng đến Ngũ Tộc Thôn, nếu có ông cụ Khổng ở đây, Ngũ Tộc Thôn tuyệt đối sẽ an toàn! Chờ một ngày tốt lành, anh cùng ông Tiêu sẽ chuyển đến Ngũ Tộc Thôn.” 

Triệu Khải Thời gật đầu, nói: “Đây là cách tốt nhất! Vậy con mau đi nói với ông cụ Khổng đi.”

Mặc dù võ công của con trai ông là Triệu Hùng rất giỏi, nhưng trước khi bế quan, Phong Vô Ngôn đã là một cao thủ top 3 ở Thiên bảng. Sau khi bế quan, không ai biết liệu võ công của ông ta có tiến bộ hay không. Nhưng nếu Khổng Côn Bằng, người vừa đột phá từ “Thiên bảng” sang “Thần Bảng” cũng tới Ngũ Tộc Thôn thì mọi chuyện sẽ khác.

Cho dù Phong Vô Ngôn đến báo thù cho nhà họ Triệu cũng không thể đòi hỏi một chút lợi ích nào.

Triệu Hùng từ biệt Triệu Khải Thời và Triệu Hiền, vội vàng rời khỏi “Ngũ Tộc Thôn”.

Đến nơi ông cụ Khổng sinh sống, ông cụ đã biết chuyện Phong Vô Ngôn đến Hải Phòng.

Khổng Côn Bằng vuốt râu dài và cười với Triệu Hùng: “Nếu là trước khi Phong Vô Ngôn bế quan, con đánh thắng ông ta không thành vấn đề. Nhưng ông ta bế quan lâu như vậy, võ công hẳn đã tiến bộ rất nhiều.Ông chỉ có một mình, chỗ nào cũng ngủ được. Con đã chuẩn bị phòng ở cho ông chưa?”

“Con chuẩn bị xong rồi!”

“Đã đến lúc ông gặp lại cố nhân rồi.” Ông cụ Khổng cười nói.

“Ông quen biết Phong Vô Ngôn sao?”

“Tất nhiên là chúng ta biết nhau! Ông đã không gặp ông ta trong một thời gian dài. Khi đó, ông ta không phục thứ hạng trong Thần bảng, tìm ông giao đấu với trong một thời gian dài. Phải nói rằng những các trận đấu đó thực sự rất vui vẻ. Hy vọng ông ta cũng sẽ vượt qua được Thần Bảng, đấu thêm với ông vài lần. Nếu không, sẽ rất nhàm chán.”

Triệu Hùng cười khổ nói: “Sư phụ, ông muốn tìm một đối thủ tốt. Nhưng con thì không muốn Phong Vô Ngôn đột phá Thiên bảng lọt vào Thần Bảng, nếu không con sao có thể là đối thủ của ông ta được?” 

“Đừng nản lòng, con vẫn còn trẻ! Ông đã nói, chỉ cần ngươi siêng năng hơn nữa, trong vòng mười năm sẽ trở thành cao thủ của Thần Bảng. Anh trai của ông ta, Phong Vô Ôn khá thú vị, luôn thích mạo danh em trai mình, làm ra không ít trò cười trên giang hồ. Ông e rằng, Phong Vô Ôn không biết Phong Vô Ngôn đã đến Hải Phòng. Đi thôi! Chúng ta đến Ngũ Tộc Thôn. Đúng rồi, con đi ra tủ giúp ông lấy ít quần áo mang theo. Những vật dụng cần thiết hàng ngày khác, con cứ nhìn giúp ông chuẩn bị!”

“Ông à! Ngoài quần áo, các đồ dùng sinh hoạt khác đã được chuẩn bị rồi. Đảm bảo không thua gì khách sạn năm sao, mang đến cho ông trải nghiệm thoải mái tột bậc. Ở Ngũ Tộc Thôn còn có suối nước nóng nhân tạo, khi ông rảnh có thể ngâm mình trong suối nước nóng.”

“Những thứ đó có hay không cũng không quan trọng. Các con chỉ cần cùng ông luyện kỹ năng! Ông không có đối thủ nữa, thấy rất ngứa tay!”

Triệu Hùng cười khổ nói: “Sư phụ, nếu muốn ngược đãi con thì ông cứ việc nói thẳng ra!...”