Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1505



Triệu Hùng rút thanh Thừa Ảnh Kiếm bên người ra.

Thanh kiếm này tuy là hàng mô phỏng nhưng khi rút kiếm ra lại kèm theo luồng ánh sáng sắc lạnh.

Phong Vô Ngôn là một chuyên gia phân biệt đồ vật, ông ta vừa nhìn thanh kiếm trong tay Triệu Hùng thì đã biết không phải là đồ bình thường.

Ông ta hỏi Triệu Hùng: “Nhóc này, thanh kiếm trong tay cậu là kiếm gì thế?”

“Thừa Ảnh Kiếm! Ồ, đương nhiên không phải là một trong mười thanh kiếm vang danh của thời cổ đại. Ông không cần lo lắng, thanh kiếm này chỉ là mô phỏng mà thôi.”

Phong Vô Ngôn vận nội lực, thanh đao lớn trong tay lờ mờ lộ ra hai cạnh sắc xanh đỏ.

Triệu Hùng sửng sốt, lúc này anh mới nhận ra thanh đao trong tay Phong Vô Ngôn cũng không phải là đồ bình thường.

Phong Vô Ngôn nói: “Nhóc này, tôi cũng sẽ không chiếm lợi của cậu nữa. Thanh đao này của tôi gọi là Băng Hỏa Đao, do đích thân Công Dã đại sư làm ra.”

“Thanh kiếm trong tay tôi là do thầy Toàn làm ra.” Triệu Hùng nói. 

“Chả trách? E là trên thế giới này cũng chỉ có thầy Toàn và Công Dã đại sư mới có thể làm ra những loại vũ khí thần kỳ lợi hại như thế này. Nếu như điều kiện đã được thỏa thuận, vậy thì lên thôi!” Phong Vô Ngôn đã bày xong chiêu thức tấn công rồi.

Triệu Hùng cũng bày xong chiêu thức tấn công, anh dặn dò người bên cạnh: “Đây là trận đấu giữa tôi và tiền bối Phong, các người không ai được nhúng tay vào. Cho dù tôi bỏ mạng trong trận đấu cũng không được thay tôi báo thù. Nghe thấy chưa?”

Đồng Phú, Tiết Ân, Tàn Kiếm và bốn anh em nhà họ Mã nhìn nhau rồi đồng loạt đáp: “Nghe rõ rồi!”

Mọi người lùi ra sau để giữ khoảng cách, chỉ còn lại Triệu Hùng và Phong Vô Ngôn đứng trong sân.

Đối với ông cụ Khổng mà nói, trận quyết đấu lần này giữa Triệu Hùng và Phong Vô Ngôn không chỉ liên quan đến ân oán của hai nhà, mà còn là cuộc chiến giành lấy vị trí đứng đầu “Thiên bảng”.

Sau khi Triệu Hùng và Phong Vô Ngôn đã chuẩn bị xong, không có ai chủ động tấn công.

Hai người nhìn chằm chằm nhau trong chống lát, cơ thể đồng thời chuyển động.

Chỉ thấy bóng dáng hai người thoắt ẩn thoắt hiện, đao kiếm trong tay chạm vào nhau “keng” lên một tiếng.

Hai người sau khi tách ra, mỗi người dùng chiêu thức riêng để chào hỏi qua lại.

Ông cụ Khổng nheo mắt, quan sát kỹ trận đấu của hai người.

Mặc dù đã là cao thủ “thần bảng” nhưng ông ta vẫn có lợi khi tận mắt chứng kiến trận đấu ở cấp độ cao thủ giữa Triệu Hùng và Phong Vô Ngôn. Ngay cả đám người Đồng Phú, Tiết Ân, Tàn Kiếm, bốn anh em nhà họ Mã và Đao Ngô Tranh cũng quan sát trận đấu một cách hết sức nghiêm túc.

Đây chính là cơ hội hiếm có để các cao thủ học tập lẫn nhau và nâng cao bản thân.

Triệu Hùng thi triển “Cuồng Vân Bộ Pháp”, cơ thể nhẹ tựa mây trôi nước chảy, anh vận dụng chiêu Vũ Kiếm trong “Bùi Mân Kiếm Pháp”.

Thi triển chiêu Vũ Kiếm trong đêm mưa quả là không thể thích hợp hơn.

Những hạt mưa đọng lại trên thân kiếm, thanh Thừa Ảnh Kiếm trong tay khẽ rung lên. Những hạt mưa trên thanh kiếm như một thứ vũ khí được giấu kín bắt đầu bắn về phía Phong Vô Ngôn.

Phong Vô Ngôn cầm thanh Băng Hỏa Đao trong tay, một luồng khí tức xuyên qua đao, chặn lại tất cả những hạt mưa mà Triệu Hùng bắn tới.

Thanh Băng Hỏa Đao trong tay ông ta đột nhiên vung lên, biến những hạt mưa đông thành băng, vô số hạt băng lao về phía Triệu Hùng. 

Những người có mặt trong “Bảng Võ thần” đều vô cùng sửng sốt. 

Bọn họ từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc có người sẽ lợi dụng mưa để làm thành ám khí, càng không ngờ rằng Phong Vô Ngôn lại có thể hóa mưa thành băng. Nội lực thâm hậu như vậy cũng đủ để nhìn thấy khoảng cách giữa các cao thủ.

Chả trách lại có câu nói “thần bảng” rất lợi hại.

Vị trí top 3 Thiên bảng và vị trí top 10 Thiên bảng cũng đã có khoảng cách rất lớn rồi.

Tóm lại, nếu có thể nằm trong top 50 Thiên bảng thì mỗi top 10 đều đã có khoảng cách rất lớn rồi. Hôm nay thực sự đã khiến cho bọn họ được mở mang tầm mắt.

Triệu Hùng thi triển chiêu “Phong kiếm” để bảo vệ toàn thân, tất cả những hạt băng lao đến đều bị anh bắn rơi xuống đất. 

Chưa kịp phản ứng bước tiếp theo, Phong Vô Ngôn đã cầm đao xông lên, chém lia lịa về phía Triệu Hùng. 

Giống như chiêu thức Triệu Hùng lợi dụng những hạt mưa để làm ám khí, hay là chiêu Phong Vô Ngôn hóa mưa thành băng đều phải có sự hỗ trợ của nội lực mạnh mẽ. Những chiêu thức này chỉ có thể sử dụng ngắt quãng, không phải lúc nào cũng có thể sử dụng được, cuối cùng vẫn phải trở lại chiêu thức võ công của mỗi người. 

Triệu Hùng vung kiếm chống đỡ, khiến cho Phong Vô Ngôn đành phải lùi về sau hơn mười mét. 

Thấy sắp bị ép đến góc tường, Triệu Hùng bèn dùng bàn chân giẫm lên tường. Anh mượn lực, cơ thể nhanh như chớp xoay tròn, tay vẫn cầm thanh Thừa Ảnh Kiếm đâm về phía Phong Vô Ngôn.

Phong Vô Ngôn dùng đao chặn lại, khiến ông ta trượt về phía sau khoảng bảy, tám mét rồi mới dừng lại.

Thấy Triệu Hùng đã cạn kiệt sức lực, ông ta liền giơ chân lên đá vào bụng của Triệu Hùng. 

Triệu Hùng nghiêng người né tránh, vung kiếm chém về phía bắp chân của Phong Vô Ngôn.

“Leng keng!”

Có âm thanh của kim loại vang lên, đao kiếm của hai người lại lần nữa va vào nhau.

Chỉ thấy bóng dáng của Triệu Hùng và Phong Vô Ngôn dần dần mờ đi.

Hai người càng đánh càng gia tăng tốc độ, chỉ nghe thấy âm thanh của kim loại va vào nhau. Những người bên cạnh, ngoại trừ ông cụ Khổng ra thì những người khác căn bản không thể phân biệt được ai là Triệu Hùng, ai là Phong Vô Ngôn.

Triệu Hùng và Phong Vô Ngôn đã đánh hơn ba trăm chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại.

Triệu Hùng trúng một cú đấm của Phong Vô Ngôn, Phong Vô Ngôn lại chịu một cú đánh của Triệu Hùng.

Cả hai người đều đã tiêu hao rất nhiều nội lực, nhưng càng đánh thì càng không thể dừng lại. Một khi xuất hiện sơ hở trong chiêu thức sẽ là đòn chí mạng của đối thủ.

Nhìn thấy Triệu Hùng đã đỡ được hơn ba trăm chiêu và ngang tài ngang sức với Phong Vô Ngôn, ông cụ Khổng vuốt vuốt bộ râu dài, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ yên lòng. Ông ta lẩm bẩm: “Đứa con trai này có thể dạy dỗ được! Tương lai nhất định sẽ có tiền đồ!” 

Triệu Hiền lo lắng Triệu Hùng sẽ gặp nguy hiểm, liền nhỏ giọng hỏi ông cụ Khổng: “Ông cụ Khổng, liệu anh Hùng của cháu có cơ hội thắng Phong Vô Ngôn không ạ?”

“Bây giờ vẫn chưa chắc chắn được điều gì cả. Chỉ cần Triệu Hùng bình tĩnh phát huy thì vẫn sẽ có được cơ hội thắng cuộc.”

“Vậy anh ấy nắm chắc được bao nhiêu phần thắng ạ?” Triệu Hiền lại hỏi.

Khổng Côn Bằng đáp một câu: “Một nửa!”

Vừa nghe ông cụ Khổng nói xong, Triệu Hiền liền mím môi tức giận “Một nửa thì được gì chứ! Đánh nhau chỉ có hoặc là thua, hoặc là thắng.” 

Thực ra Triệu Hiền không hiểu ý của ông cụ Khổng.

Đấu võ đánh nhau không giống như trò chơi đoán đố. Thực ra nắm chắc một nửa phần thắng là đã rất cao rồi, điều này cho thấy thực lực của Triệu Hùng và Phong Vô Ngôn là ngang nhau.

Nếu như Phong Vô Ngôn võ công cao cường và có thể đè bẹp sức mạnh của Triệu Hùng, vậy thì một tia hy vọng thắng cuộc Triệu Hùng cũng sẽ không có.

Triệu Khải Thời hỏi ông cụ Khổng: “Ông cụ Khổng, theo như ông quan sát, còn bao nhiêu chiêu thức nữa thì Hùng và ông Phong mới phân ra thắng bại?”

“Ít nhất là ba nghìn chiêu nữa!” Ông cụ Khổng nheo mắt quan sát trận đấu rồi lẩm bẩm nói: “Thực ra vượt qua được trận đấu này cũng tốt. Triệu Hùng nó thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế. Nếu Triệu Hùng có thể thắng Phong Vô Ngôn trong trận đấu này thì nó có thể nắm chắc vị trí đứng đầu Thiên bảng rồi.”

“Vị trí đứng đầu Thiên bảng?” Triệu Khải Thiên kinh ngạc “Ông cụ Khổng, ông nói là nếu như Hùng thắng được Phong Vô Ngôn thì sẽ có thể nắm giữ vị trí đứng đầu Thiên bảng sao?”

Khổng Côn Bằng trừng mắt nhìn Triệu Khải Thời nói: “Tôi đã có tên trong thần bảng rồi. Vị trí đứng đầu Thiên bảng sớm đã bị bỏ trống từ lâu! Chỉ cần Triệu Hùng có thể thắng được Phong Vô Ngôn, thì tất nhiên cũng có thể thắng được người vốn xếp thứ hai trong Thiên bảng rồi. Vì vậy, nó đương nhiên sẽ có được vị trí đứng đầu Thiên bảng, cũng chính là no1 Thiên bảng! Nó chỉ mới hai mươi mấy tuổi! Thật là tiền đồ rộng mở, trong vòng mười năm nhất định sẽ đột phá Thiên bảng và có tên trong thần bảng.”