Sau khi Niếp Ngọc Hân rời đi, nhà họ Niếp phát sinh đấu đá nội bộ.
Vợ của Niếp Cửu Long đi đến bên cạnh Niếp Cửu Long, tức giận nói: “Ông Niếp, tại sao ông có thể để con gái đi ngủ cùng người khác?”
“Lòng dạ đàn bà, bà thì biết cái gì?
“Nhưng dựa vào nhà họ Niếp chúng ta, có cần làm như vậy sao?
“Nếu như không làm như vậy thì tính mạng của chồng bà cũng mất rồi.” Niếp Cửu Long quát về phía vợ mình.
Vợ của Niếp Cửu Long bày ra vẻ mặt mê mang, không hiểu hỏi: “Ông Niếp, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Bà đừng nên hỏi nhiều về chuyện này để làm gì, vẫn cứ tiếp tục việc ăn chay niệm phật của bà đi!” Niếp Cửu Long nào có tâm trạng bàn luận việc này với vợ.
Khách sạn Song Vân!
Niếp Ngọc Hân nằm trong ngực Trác Kỳ, ý cười trên mặt nhộn nhạo thư thái, yếu ớt nói: “Ngài Trác, anh thật lợi hại a! Thân thể gười ta đều sắp không chịu nổi rồi.”
Gương mặt Trác Kỳ tràn đầy vẻ đắc ý.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá bay một cái ra ngoài, một cô gái với nước da trắng trẻo, mặt mày lạnh lùng xông vào.
Trông thấy cô gái vừa xông vào trước của, Trác Kỳ cùng Niếp Ngọc Hân giật mình kêu lên.
Trong mắt Trác Kỳ lộ ra thần sắc kinh hãi, một tay đẩy Niếp Ngọc Hân từ trong ngực xuống dưới giường, bật thốt lên hoảng sợ nói: “Ngân Châu, sao em lại tới đây?”
“Trác Kỳ, đây chính là điều mà anh nói với em trung thành với tình yêu của chúng ta, trung thành với ước định của chúng ta sao?” Hai mắt Ngân Châu đốt lên từng đốm lửa giận hừng hực, lạnh giọng thét hỏi.
“Anh...” Trong lúc nhất thời Trác Kỳ vì vậy mà á khẩu không trả lời được.
Sau khi Niếp Ngọc Hân từ dưới đất bò dậy, chỉ vào Ngân Châu mắng: “Cô cái đồ đê tiện kia, cô rốt cuộc là ai chứ?”
Niếp Ngọc Hân là con gái của người giàu có nhất Niếp Cửu Long, cho dù bị phát hiện ra có gian tình, cũng không thể nào thần phục dưới chân Ngân Châu. Tính cách kiêu căng ngạo mạn được bồi dưỡng qua từng ngày ngay tại thời khắc này hiện lộ một cách triệt để.
Trác Kỳ thầm nói: “Hỏng rồi!”, Niếp Ngọc Hân dám mắng Ngân Châu là đồ đê tiện, giờ biết phải làm sao!
Chỉ thấy Ngân Châu đưa tay vào trong túi, cổ tay rung lên, ba cái ngân châm chứa đựng khí lạnh bắn về phía Niếp Ngọc Hân.
Nếu như Niếp Ngọc Hân chết, như vậy hết thảy kế hoạch của Trác Kỳ liền sẽ thất bại.
Chỉ thấy Trác Kỳ từ trên giường xoay người đứng lên, thân thể quấn quanh một tầng chăn mền, ba cái ngân châm kia không thể bay vào bên trong chăn.
Trong thời điểm nguy cấp Trác Kỳ đã cứu Niếp Ngọc Hân một mạng.
Niếp Ngọc Hân căn bản không biết, mình thiếu chút nữa đã bị g iết chết, vừa đi dạo ở quỷ môn quan một lượt.
Ngân Châu thấy Trác Kỳ che chở người phụ nữ Niếp Ngọc Hân kia, càng là tức giận nói: “Được lắm! Anh còn dám che chở cái đồ đê tiện này.”
“Cô mắng ai đê tiện?”
Niếp Ngọc Hân từ đằng sau chăn mền nhảy ra.
Phập!
Một con dao nhỏ c ắm vào cổ họng Niếp Ngọc Hân.
Niếp Ngọc Hân trừng đôi mắt như cá chết, thân thể chậm rãi ngã trên mặt đất.
Thấy Niếp Ngọc Hân bị Ngân Châu gi ết chết, Trác Kỳ khiếp sợ trợn mắt há mồm.
“Em!”
Trác Kỳ vọt tới trước mặt Ngân Châu, giơ tay muốn đánh cô.
Ngân Châu vẫn còn giá trị lợi dụng, anh ta còn chưa nghĩ sẽ từ bỏ lá bài Ngân Châu này. Chỉ là Niếp Ngọc Hân bị Ngân Châu gi ết chết, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Trác Kỳ.
Ngân Châu không để ý đến Trác Kỳ, đi thẳng tới trước thi thể Niếp Ngọc Hân, nhổ con dao nhỏ đang cắm ở cổ họng Niếp Ngọc Hân xuống.
Nói ra cũng kì lạ, ngay sau khi dao được rút ra. Máu ở miệng vết thương nhanh chóng kết thành một tầng vảy. Chỉ là sau đó thân thể Niếp Ngọc Hân xuất hiện nhiều hoa văn hình con rết trải rộng toàn thân, dữ tợn kinh khủng!
Ngân Châu thu hồi lại con dao về bên người, đi đến bên cạnh Trác Kỳ, nói: “Em ở sân bay chờ anh. Nếu như ban đêm anh vẫn chưa tới, chúng ta liền cắt đứt mối quan hệ!” Nói xong cũng không quay đầu lại mà lập tức rời khỏi phòng.
Trác Kỳ trên mặt lúc trắng lúc xanh, nhìn qua thi thể Niếp Ngọc Hân, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Sau đó anh ta đóng cửa phòng lại, gọi điện cho Niếp Cửu Long
“Ngài Trác!” Giọng nói Niếp Cửu Long lộ ra vẻ cung kính, chào hỏi Trác Kỳ.
Trác Kỳ nói: “Chủ tịch Nhiếp, con gái của ông nuốt nhầm cổ độc, bất hạnh chết tại trong khách sạn. Về phần ông muốn xử lý chuyện này như thế nào, tự xem xét rồi làm đi!”
“Cái gì? Con gái của tôi, nó...”
“Cô ấy chết rồi!”
Xoạch một tiếng, điện thoại Niếp Cửu Long rơi xuống đất. Đầu “oong” lên một tiếng, thiếu chút nữa té xỉu xuống đất.
“Alo! Alo!”
Trác Kỳ gọi liên tiếp vài tiếng, Niếp Cửu Long cũng không có trả lời.
Anh ta liền vội vã đi gặp Ngân Châu, mặc cho Niếp Cửu Long tự xử lý hậu sự.
Niếp Cửu Long trúng cổ độc và bị mình khống chế. Trác Kỳ có lòng tin ông ta sẽ còn liên hệ mình.
Lúc sau Niếp Cửu Long chạy tới khách sạn, thấy con gái người trần như nhộng chết trên mặt đất, trên cơ thể hiện lên từng đoạn hoa văn con rết bắt mắt, khiến cho người ta tê cả da đầu.
Quản lý khách sạn biết Niếp Ngọc Hân là con gái Niếp Cửu Long. Cho nên, tại lúc phát hiện Niếp Ngọc Hân chết trong phòng, ngay lập tức phong tỏa tin tức.
Trong ánh mắt Niếp Cửu Long thiêu đốt lên ngọn lửa tức giận.
Con gái Niếp Ngọc Hân của họ chết như vậy, là sự sỉ nhục của nhà họ Niếp bọn họ, càng là sự sỉ nhục của Niếp Cửu Long ông!
Nhưng ông ta lại trúng cổ độc. Về huyện này Niếp Cửu Long đã gọi điện thoại hỏi qua rất nhiều bác sĩ có tiếng, nhưng đều phải bó tay chịu trói, cũng có thể nói là toàn thế giới không ai giải được.
Tính mạng của Niếp Cửu Long bị Trác Kỳ khống chế, điều này khiến ông ta mờ mịt không có lối đi. Không biết nên làm như thế nào cho phải!
“Mặc quần áo cho cô chủ rồi mang lên nhà tang lễ đi!” Niếp Cửu Long ra lệnh cho thuộc hạ.
Hai người thuộc hạ đi lên trước, thay Niếp Ngọc Hân mặc quần áo xong.
Niếp Cửu Long quét một vòng người trong phòng, lạnh giọng nói: “Chuyện này, nếu như có ai lộ ra ra ngoài thì đừng trách Niếp Cửu Long tôi đối với người đó không nể tình! Niếp Cửu Long tôi nói được làm được!”
Đám người biểu lộ một bộ dạng khúm núm, người người nghiêm chỉnh vâng một tiếng.
Tại thành phố Vân Sơn này, ai dám chọc đến Niếp Cửu Long thì quả thực là ăn gam hùm mật báo.
Nhưng hai ngày nay, liền có người dám ra tay ở trên đầu của ông ta!
Thành phố Hải Phòng! Tại biệt thự Trần Thiên Trung.
Trần Thiên Trung gọi điện thoại cho Triệu Hùng, nói muốn cho giới thiệu anh một người.
Sau khi Triệu Hùng chạy đến, gặp một ông già tầm tuổi Trần Thiên Trung đang ngồi trên ghế salon.
Ông già toát lên một bộ dáng phúc hậu, hai cái tai rất lớn rủ xuống, mũi rộng miệng vuông, xem xét chính là tướng của người có phúc.
Trần Thiên Trung thấy Triệu Hùng tới, đứng lên vẫy vẫy tay với anh, cười nói: “Cậu chủ, tôi giới thiệu cho cậu một người, vị này là Giản Văn Hùng, ngài Giản, cậu cứ gọi ông Giản là được. Đúng rồi, nhắc đến tên của ông Giản cậu có khả năng không biết. Tất cả các nhà đấu giá lớn nhất cả nước đều đều thuộc sự sở hữu của ngài Giản đây.”
Triệu Hùng không hiểu được Trần Thiên Trung tại sao muốn giới thiệu Giản Văn Hùng cho mình. Nhưng Giản Văn Hùng cũng là người làm kinh doanh. Tại giới kinh doanh, có thêm một người bạn chính là nhiều thêm một con đường.
Triệu Hùng chủ động vươn tay hướng Giản Văn Hùng, hàn huyên cười nói: “Ông Giản, xin chào!”
Những người có họ Giản đặc biệt hiếm thấy. Trên bách gia tính được xếp ở vị trí thứ ba trăm tám mươi hai.
Giản Văn Hùng đánh giá Triệu Hùng từ trên xuống dưới, cười nói: “Anh Hùng có mày ngài tuấn tú, tướng hình ngay thẳng đứng đắn. Sự nghiệp và tình duyên đều sẽ có thu hoạch lớn, chỉ là sẽ có kiếp nạn đào hoa, sự nghiệp cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn trắc trở cùng long đong! Vợ của anh Hùng đây dường như vận mệnh gặp nhiều thăng trầm, tất cả đều bởi vì vận mệnh của anh Hùng quá cương cường ngay thẳng. Phải chú ý nhiều hơn!”
Triệu Hùng giật nảy cả mình, nhìn Giản Văn Hùng hỏi: “Ông Giản, ông còn biết xem tướng?”