Trác Kỳ có thể được ông cụ Lưu chọn làm người đại diện phát ngôn cho nhà họ Lưu, dĩ nhiên cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, bị Lưu Hải Yến nhắc nhở như vậy, trong nháy mắt anh ta liền tỉnh ngộ ra.
Lưu Hải Yến là là người có ngộ tính cao nhất trong ba đứa con gái nhà họ Lưu. Sư môn cô ta thuộc phái Nga Mi, nếu như không phải do ham chơi, lấy tư chất của cô ta, về mặt tu tập võ học chắc chắn sẽ có hào quang rực rỡ.
Thừa dịp Mã Bá Lộc mang theo Tiết Ân đi vào, Kim Châu đã thành công đột nhập vào nhà họ Lưu. Bất quá, cô cũng không có lập tức hành động, mà là lựa chọn một chỗ tương đối kín đáo rồi náp ở đó.
Trác Kỳ nói với Lưu Hải Yến: “Cảm tạ cô hai đã nhắc nhở, xem ra cái tên nhóc Mã Bá Lộc này mang dụng ý khó dò, lần sau khi cậu ta đến tôi phải đề phòng hơn nữa mới được.
Lưu Hải Yến “Ừ!” một tiếng, rồi quay người rời đi.
Cô ta cũng không có nói cho Trác Kỳ, vệ sĩ của Triệu Hùng đã đến cùng với Mã Bá Lộc.
Chuyện này làm Lưu Hải Yến cảm thấy không thể tưởng tượng. Thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ mọi chuyện lại có quan hệ với Triệu Hùng?”
Sau khi Trác Kỳ trở lại phòng, cũng nghĩ mục đích của Mã Bá Lộc.
Trước đó Trác Kỳ mới đi ra từ trong phòng Ngân Châu ra, vẫn còn đắm chìm trong quang cảnh mỹ diệu của hai người. Bây giờ hồi tưởng lại, cái tên Mã Bá Lộc đêm hôm khuya khoắt đến thăm, hoàn toàn đúng là rất có vấn đề.
Xem ra, cần phải phái người trông chừng tên Mã Bá Lộc này mới được!
Nghĩ đến đây, Trác Kỳ khoanh chân luyện thêm một lúc, rồi nhanh đi ngủ sớm.
Qua hồi lâu, ngay tại lúc Trác Kỳ đang ngủ say, cửa phòng lại bị người ta gõ “Thùng thùng!”.
“Anh Kỳ! Anh Kỳ!” Người bên ngoài, một bên gõ cửa phòng, một bên gọi tên Trác Kỳ.
Trác Kỳ nghe ra là tiếng thuộc hạ Lưu Vãn Trình của anh ta, bật đèn rời giường, xuống đất mở cửa.
“Lưu Vãn Trình, hơn nửa đêm cậu kêu cái quỷ gì vậy?” Trác Kỳ bực bội đối với sự kêu gào của Lưu Vãn Trình.
“Lưu Vãn Trình nuốt nước miếng, báo cáo với Trác Kỳ nói: “Anh Kỳ, chúng tôi bắt được một cô gái. Người này lén lén lút lut lẻn vào nhà họ Lưu, có khả năng có ý đồ bất chính.”
“Nữ?” Trác Kỳ tỉnh cả ngủ, trở lại trong phòng đổi kiện quần áo, nói với Lưu Vãn Trình: “Đi, mang tôi đi xem thử xem!”
Lưu Vãn Trình liền dẫn Trác Kỳ đi tới nơi mà Kim Châu bị giam giữ.
Khi Trác Kỳ nhìn thấy người ban đêm xông vào nhà họ Lưu là Kim Châu, không khỏi bật thốt lên hoảng sợ nói: “Là cô à?”
Kim Châu cũng nhận ra Trác Kỳ, chính là người đàn ông này đã bắt cóc em gái cô ấy từ Vân Hương mang đến tận đây.
Nhìn thấy Trác Kỳ, Kim Châu liền tức giận không thể nhịn được. Trừng mắt Trác Kỳ nghiêm nghị hỏi: “Họ Trác kia, anh đem giấu em gái tôi ở chỗ nào rồi?”
Trác Kỳ chậm rãi đi về phía Kim Châu, nhìn cô cười lạnh nói: “Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, thế mà lại được chả tốn công!”
“Bốp!..” Trác Kỳ nâng cánh tay lên, một bàn tay đọc ác quất vào mặt Kim Châu. Người phụ nữ như cô làm hỏng chuyện tốt của nhà họ Lưu, tôi đang phái người truy tìm cô bốn phía đây. Không nghĩ tới, cô vậy mà lại chủ động tìm tới cửa.”
“Phi!”
Kim Châu phun một cái về phía Trác Kỳ, tức giận mắng: “Anh là cái đồ cặn bã, em gái tôi đâu?”
“Em gái của cô đương nhiên cùng với tôi! Cô ấy có thể hưởng thụ áo đẹp cơm ngon, ngày ngày phong lưu khoái hoạt với tôi! Còn cô ấy hả, tuy rằng nhan sắc có hơi kém, nhưng có lẽ cô vẫn còn nguyên tem nhỉ. Tôi đang tu luyện Âm Dương Chung, không bằng chúng ta cùng nhau phong lưu một hồi.” Đôi mắt Trác Kỳ lộ ra ý dâm, tùy ý cười nói.
“Anh nói cái gì? Em gái tôi luyện Âm Dương Chung với anh?”
“Đương nhiên! Nếu không, tôi làm sao lại biết được chuyện về Âm Dương Chung?”
Kim Châu gào thét giận dữ vê phía Trác Kỳ: “Anh là cái đồ vô sỉ, hèn hạ, hạ lưu! Em gái tôi mắt bị mù rồi nên mới đi theo anh.”
“Gọi đi! Ở đây, mặc kệ cô có gọi rách cổ họng, cũng không ai nghe được.” Trác Kỳ cho mấy tên đàn em lui ra, nói: “Các cậu đi ra ngoài trước đi!”
“Vâng!”
Sau khi mấy tên đàn em lên tiếng, liền nhao nhao đi ra khỏi nhà giam.
Kim Châu thấy ánh mắt nóng bỏng của Trác Kỳ, hoảng sợ hỏi: “Anh... Anh muốn làm cái gì?”
Liền nghe “xoẹt!” một tiếng, quần áo trên người Kim Châu bị Trác Kỳ xé rách. Anh ta trực tiếp ôm Kim Châu, ôm ôm hôn hôn cô.
“Súc sinh! Mày thả tao ra, thả tao ra!” Kim Châu gào lên trong tuyệt vọng.
Khi Trác Kỳ tới Vân Hương, bị một con rắn độc cắn được, là Ngân Châu đã cứu anh ta.
Ngân Châu nhìn thấy dáng dấp Trác Kỳ phong lưu phóng khoáng, cực kỳ đẹp trai, đối với người này vừa gặp đã cảm mến.
Kim Châu cảm thấy đàn ông quá đẹp trai sẽ không đáng tin cậy, kiên quyết phản đối em gái Ngân Châu cùng Trác Kỳ ở bên nhau. Nhưng rồi không ngờ cuối cùng Ngân Châu lại chạy theo Trác Kỳ.
Ngoài cửa, bọn người Lưu Vãn Trình đang bàn luận xôn xao.
Khi Trác Kỳ đuổi bọn họ ra ngoài thì ai cũng biết Trác Kỳ đang làm gì bên trong.
“Anh Trình! Cô nàng kia không tệ đâu.” Một người đối Lưu Vãn Trình nháy mắt nói.
“Làn da vừa trắng vừa mịn, chỉ là dáng dấp có hơi kém một chút mà thôi.” Lưu Vãn Trình xem thường nói.
Anh ta không rõ, lấy phẩm vị của Trác Kỳ, vì sao lại coi trọng loại phụ nữ như Kim Châu.
Trong phòng, chỉ nghe Trác Kỳ “A!” kêu lên một tiếng, giơ tay lại một tát vào mặt Kim Châu.
“Con đàn bà đê tiện, mày dám cắn tao?” Trác Kỳ tức giận đến không kìm được, sờ chỗ khóe miệng bị cắn.
“Phi!...”
Kim Châu phun một ngụm về phía Trác Kỳ, tức giận mắng: “Đồ cầm thú như mày tâm thuật bất chính, học được Âm Dương Chung sẽ chỉ hại người mà thôi. Nếu như tao mà ra ngoài được, tao nhất định sẽ tự tay giết mày.”
“Mày không có cơ hội này! Nhà họ Lưu muốn mày chết thì mày không thể không chết, nhà họ Lưu chính là nơi chôn thay của mày. Tao còn có nhiều thời gian, sẽ từ từ chơi đùa cùng mày.” Nói xong, đắc ý cười ha ha vài tiếng, quay người nghênh ngang rời đi.
Sau khi Trác Kỳ đi ra ngoài liền dặn dò những người canh gác bên ngoài: “Giám sát chặt chẽ người phụ nữ này, không được để bất luận kẻ nào tiếp cận phòng giam.”
“Vâng!”
Hai tên vệ sĩ chắp tay đáp.
Kim Châu tự chui đầu vào lưới làm cho Trác Kỳ vui vẻ vô cùng. Trưởng tộc nhà họ Chu đã ra lệnh, cần toàn lực truy nã Kim Châu, chuyện này cuối cùng cũng có thể có câu trả lời.
Cũng trách Kim Châu không may, sau khi nấp vào nhà họ Lưu, vẫn luôn ẩn núp đến hơn hai giờ sáng mới hành động.
Cô vốn định bắt một người đến để hỏi một chút xem em gái Ngân Châu đang ở phòng nào, không ngờ rằng lại bắt trúng Trần Hoàng Vương, người xếp hạng ba mươi trên Thiên bảng.
Trần Hoàng Vương phụ trách công việc phòng thủ ở nhà họ Lưu, nữa đêm đang đi tuần tra.
Sau khi anh ta bắt được Kim Châu, liền đem Kim Châu giao cho Lưu Vãn Trình. Trong trong ngoài ngoài lại tuần tra một lần, xác định không có người khác lẩn vào người nhà họ Lưu, lúc này mới đi vào phòng của Trác Kỳ, báo cáo chuyện này với anh ta.
Trác Kỳ dặn dò Trần Hoàng Vương nói: “Người phụ nữ này hẳn không có đồng bọn, vất vả cho anh rồi Trần Hoàng Vương! Đi nghỉ ngơi đi.”
Trần Hoàng Vương “Vâng!” một tiếng, quay người rời khỏi phòng của Trác Kỳ.
Trác Kỳ cũng không có lập tức đi ngủ, anh ta đem Mã Bá Lộc tìm đến ngọc bội, cùng chuyện Kim Châu lẻn vào nhà họ Lưu, xâu chuỗi hai chuyện này lại với nhau, luôn cảm thấy mọi chuyện không có đơn giản như vậy.
Bây giờ trở về nhớ lại, suy đoán chuyện Mã Bá Lộc nửa đêm đi vào nhà họ Lưu, rất có thể có quan hệ với chuyện của Kim Châu.
Kim Châu giúp Triệu Hùng, giải chung độc cho tộc nhân nhà họ Triệu. Mã Bá Lộc cùng Triệu Hùng lại là bằng hữu rất tốt, chẳng lẽ hai ngày trước, Mã Bá Lộc cầm lễ vật đến nhà họ Lưu, cũng là bởi vì việc này?
Trác Kỳ mắt lộ ra hàn quang, tự lẩm bẩm: “Được lắm Mã Bá Lộc, cậu tốt nhất đừng rơi vào trong tay tôi. Nếu không, tôi sẽ để cho cậu đẹp mắt!”