Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1554



Từ khi Ngân Châu được Lưu Hải Yến báo cho rằng Kim Châu đang bị nhốt trong già giam phía Bắc, cả ngày cô đều suy nghĩ xem làm thế nào để cứu được chị gái Kim Châu.

Có điều, Ngân Châu biết được rằng có rất nhiều cao thủ. Một khi cứu thất bại, thì hậu quả sẽ là điều gì.

Gia chủ nhà họ Lưu có ý định giết Kim Châu, Ngân Châu biết sự lợi hại của nhà họ Lưu, không nắm chắc hoàn toàn, cô cũng không dám manh động.

Sau khi nghe đề nghị của Lưu Hải Yến, mấy ngày này Ngân Châu có ý làm dịu đi quan hệ với Trác Kỳ.

Để có thể tiếp tục tu luyện “Âm Dương Chung”, tạm thời Trác Kỳ vẫn chưa thể rời khỏi Ngân Châu. Loại võ công này, nhất định phải cả hai bên đều biết “Âm Dương Chung” mới được, tu luyện lâu dài, thì tốc độ tu luyện sẽ tăng gấp đôi so với người thường. Nếu không, với cái tính của Trác Kỳ, thì đã đá Ngân Châu đi từ lâu rồi.

“Tập đoàn Tĩnh Viễn” bị công kích, nếu như không giúp đỡ Tập đoàn Tĩnh Viễn, thì với thủ đoạn của Triệu Hùng, chắc chắn có thể hủy diệt “Tập đoàn Tĩnh Viễn” trong thời gian ngắn nhất.

Trác Kỳ vừa phải đề phòng có người cướp Kn đi, lại phải đề phòng Trần Văn Sơn nhân cơ hội trốn thoát, nhưng kinh doanh lại xảy ra chuyện lớn như vậy, Trác Kỳ là người lên tiếng của nhà họ Lưu, nhất định phải xử lý chuyện này.

Sau khi Trác Kỳ rời đi, Lưu Hải Yến liền lấy một chút máu đem về nhà cho Tiết Ân.

Nhưng lại không dám lấy nhiều, sợ rằng sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Tiết Ân không có máu thì sẽ phát cuồng lên. May là Lưu Hải Yến kịp thời mang máu tới.

Nhìn thấy Tiết Ân uống máu như uống nước, Lưu Hải Yến nhìn thấy mà tê cả da đầu.

“Trần Văn Sơn, trạng thái của người bạn kia của anh hình như không ổn lắm thì phải?” Lưu Hải Yến lo lắng nói.

Trần Văn Sơn nói: “Cậu ta uống máu xong là ổn rồi!”

“Vậy nếu như không có máu, thì người bạn kia của anh có cắn người không vậy?”

“Có!” Giọng Trần Văn Sơn khẳng định chắc nịch.

Thứ mà Lưu Hải Yến sợ nhất, đó chính là dơi hút máu. Vừa nghe thấy “Tiết Ân” nếu như không có máu uống thì sẽ cắn người. Liền dọa cho cô mặt mày trắng bệch.

Có điều, Tiết Ân bị đấm vài quyền, còn trúng cả phi tiêu, vết thương nghiêm trọng như vậy, không chết đã là kì tích rồi.

“Vết thương của bạn anh khôi phục thế nào rồi?” Lưu Hải Yến cất tiếng hỏi.

“Đã khôi phục được năm sau phần rồi! Muốn khỏi hẳn, ít nhất cần phải nửa tháng mới được.”

“Thời gian kéo dài quá lâu thì không được! Trác Kỳ là một kẻ thông minh, mấy người mãi không rời khỏi nhà họ Lưu, sớm muộn gì họ cũng tới đây tìm được mất người. Tôi đã nói với cô Ngân Châu rồi, để cô ấy nghĩ cách kéo chân Trác Kỳ. Tới lúc đó, tôi bảo đàn chị giúp anh, cứu cô Kim Châu ra. Tôi dẫn theo người bạn tên Tiết Ân này của anh, chúng ta gặp nhau ở bên ngoài.”

“Cô Nguyệt chắc chắn sẽ giúp chúng tôi chứ?” Trần Văn Sơn không nhịn được mà giật mình kinh hãi.

“Đừng lo lắng, tôi đã thuyết phục được đàn chị rồi!”

Lưu Hải Yến cười cười, nói: “Quan hệ giữa tôi và đàn chị là tốt nhất đó, có điều chị ấy tuân thủ theo mệnh lệnh sư môn, chỉ làm việc cho người nhà họ Lưu, chị ấy đã ngứa mắt cái tên Trác Kỳ kia từ lâu rồi!”

Trần Văn Sơn đứng thứ chín trong “Thiên Bảng”, Tô Linh Nguyệt đứng thứ mười. Hai người cùng đứng trong top mười cao thủ “Thiên Bảng”. Nếu như cùng nhau cứu Kim Châu, thì phần thắng cũng cao hơn nhiều.

Sau khi Lưu Hải Yến nói chuyện với Trần Văn Sơn xong, liền đi ra ngoài thám thính tình hình ở “nhà giam phía Bắc”, để tránh việc Kim Châu bị Trác Kỳ chuyển đi nơi khác.

Một khi chuyển vào “Thiên lao”, vậy thì muốn cứu sẽ càng khó hơn nữa.

Tuy nhiên, “Hắc Bạch Song Sát” đã bị nhà họ Lưu cử tới tỉnh Hải Hoa rồi. Nhưng nhà họ Lưu không hề thiếu cao thủ, người thay thế “Hắc Bạch Song Sát” chính là mười hai võ sĩ nổi tiếng lẫy lừng của nhà họ Lưu.

Lưu Hải Yến vừa đi ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Trần Hoàng Vương dẫn theo mấy vệ sĩ của nhà họ Lưu vội vàng chạy ra ngoài cửa.

“Quản gia!” Lưu Hải Yến gọi quản gia tới.

Quản gia vội vàng đi tới trước mặt Lưu Hải Yến, chào hỏi cô: “Cô hai!”

Lưu Hải Yến hỏi: “Trần Hoàng Vương dẫn người đi làm cái gì đấy?”

“Trước cửa có một dám điêu dân tới, đang ở đó gây chuyện.”

“Dân điêu?” Lưu Hải Yến nhướn đôi lông mày thanh tú lên, khó hiểu hỏi lại: “Cái gì mà điêu dân? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Quản gia giải thích với Lưu Hải Yến: “Tập đoàn Tích Hán, không phải là chiếm đất của Điền gia Oa Tử sao? Mấy người giúp gây chuyên ngoài kia, đều là Điền gia Oa Tử. Bọn họ nói Tập đoàn Tích Hán của chúng ta chiếm đoạt tổ trạch của bọn họ, nâng quan tài tới tận đây.”

“Chết người rồi ư?” Lưu Hải Yến một mặt kinh hãi.

“Vâng!” Quản gia gật gật đầu, nói: “Trước đây, Điền gia Oa Tử không chịu nhường bước. Chúng ta bỏ ra bao nhiêu tiền, bọn họ cũng không bán mảnh đất đó. Đôi bên xảy ra xung đột, đánh chết mấy người của Điền gia Oa Tử. Sau này chuyện này bị anh Trác đè xuống.”

“Vậy Trác Kỳ đâu rồi?” Lưu Hải Yến hỏi tiếp.

“Anh Kỳ có việc đi ra bên ngoài rồi! Nhưng đã gọi điện cho anh ấy rồi. Anh ấy nói lát nữa sẽ quay về.” Quản gia trả lời.

Lưu Hải Yến nói với quản gia: “Đây là trước cổng nhà họ Lưu đó, nhỡ đây gây ra án mạng. Dạy dỗ bọn họ một chút là được rồi, ông nhắc Trần Hoàng Vương một tiếng. Lát nữa tôi sẽ qua!”

“Vâng! Vây giờ tôi sẽ đi nhắc nhở bọn họ.” Quản gia đáp một tiếng, vội vàng rời đi.

Nếu như không phải Lưu Hải Yến quan tâm tới tình hình của “Kim Châu”, thì cũng vội muốn ra ngoài nhìn thử.

Sau khi tới “Nhà giam phía Bắc”, Lưu Hải Yến vừa đi tới gần “Nhà giam phía Bắc”, đã bị vệ sĩ chặn lại.

“Cô hai xin dừng bước!”

Lưu Hải Yến trừng mắt một cái, quát vệ sĩ đứng ở cửa: “Mấy người nhận tiền từ ai hả? Sao không biết tôn ti trật tự vậy?”

“Cô hai, bây giờ anh Kỳ là người phát ngôn ở nhà họ Lưu. Chúng tôi chỉ nghe lệnh theo người phát ngôn ở nhà họ Lưu thôi!”

“Mấy người...” Lưu Hải Yến tức tới mức mặt trắng bệch, hừ lạnh với mấy người đứng canh cửa, nói: “Nếu như tội phạm chạy rồi, thì mỗi người các anh cứ đợi đó mà đầu rơi xuống đất đi!”

“Cô hai yên tâm, nơi này tường đồng vách sắt, phạm nhân ở bên trong vẫn đang bị giam giữ rất kĩ.”

“Tốt nhất là như vậy!”

Lưu Hải Yến hung dữ trừng vệ sĩ canh cửa một cái, tức giận xoay người rời đi.

Sau khi tới cửa lớn nhà họ Lưu, chỉ thấy trước cổng có không dưới một trăm người đang tụ tập lại.

Trần Hoàng Vương dẫn theo vệ sĩ, xảy ra xung đột thể xác với Điền gia Oa Tử, hai bên đã bắt đầu đánh nhau.

“Dừng tay lại!” Lưu Hải Yến cao giọng hét lên một tiếng.

Trần Hoàng Vương nhảy ra khỏi trận chiến trước, hai đôi mắt to trừng tới tròn vo.

Nếu không phải nhận được mệnh lệnh của quản gia, không được giết sạch hết. Thì anh ta đã dẫn theo vệ sĩ, giải quyết hết đám dân điêu của Điền gia Oa Tử này rồi.

Lưu Hải Yến đi về phía trận chiến giữa hai bên, nhìn thấy một cái quan tài đỏ thẫm đặt dưới đất, không nhịn được cau chặt mày lại.

Khiêng quan tài tới trước cửa nhà người ta, điều này không hề may mắn chút nào cả!

Lưu Hải Yến nhìn một vòng trên người những thôn dân của Điền gia Oa Tử này. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trền người đàn ông trung niên bị thương trên trán.

Người đàn ông trông khoảng 40 45 tuổi, nhìn trông có vẻ là người dẫn đầu của đám dân điêu này.

“Trong mấy người ai là kẻ cầm đầu?” Lưu Hải Yến liếc đám người rồi hỏi.

Người đàn ông bước lên trước một bước, không hề sợ hãi mà nói: “Là tôi!”

“Ông tên là gì?”

“Điền Vũ Đình!”

Giọng nói của Điền Vũ Đình vô cùng to, vừa nhìn liền biết tính cách mạnh mẽ, là người chính trực.