Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1557



Trác Kỳ vì chuyện của “Điền gia Oa Tử” mà tâm trạng có hơi buồn bực. Buổi tối ở trong phòng uống rượu với Lục Tiểu Xuyên.

“Sao vậy anh Kỳ, vẫn buồn bực vì chuyện hôm nay à?” Lục Tiểu Xuyên uống một chén rượu, hỏi Trác Kỳ.

Trác Kỳ thở dài một hơi, nói: “Chuyện của Điền gia Oa Tử, đều là chuyện một năm trước rồi. Không ngờ rằng, cái tên Điền Vũ Đình kia lại nhảy ra gây chuyện vào thời khắc mấu chốt như thế này. Chuyện không thể là ngẫu nhiên được, tôi nghi ngờ có người đứng đằng sau giở trò.

“Ai?” Lục Tiểu Xuyên hỏi.

Trác Kỳ lắc lắc đầu, nói: “Tôi cũng chỉ đoán như vậy mà thôi, không biết được!”

Lục Tiểu Xuyên nói với Trác Kỳ: “Nếu như đám dân điêu nỳ đã tới nhà họ Lưu gây rối, chi bằng anh giải quyết cái kẻ cầm đầu gây chuyện là Điền Vũ Đình này đi.”

“Tôi cho người đi rồi! Nhưng người được cử đi lại làm mất dấu, cậu ta nói có người âm thầm ngăn cản cậu ta theo dõi.”

Sau khi Lục Tiểu Xuyên nghe xong, không nhịn được cau chặt mày lại. Nói một câu: “Nói như vậy, thì thực sự đã có người sắp xếp trước cả rồi. Xem ra, có người muốn gây bất lợi cho nhà họ Lưu.”

Trác Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ dựa vào đám dân điêu Điền gia Oa Tử kia thì gây ra được sóng gió gì chứ. Cứ để họ quấy rối đi, đợi khi tôi giải quyết được Trần Văn Sơn rồi, thì sẽ có thời gian giải quyết đám dân điêu này.”

“Đúng rồi, giám đốc Lục Tiểu Xuyên! Không phải anh và Trần Văn Sơn là sư huynh đệ đồng môn sao? Cậu ta dẫn theo đồng bọn bị thương kia, chắc chắn là chưa rời khỏi nhà họ Lưu. Với sự hiểu biết về anh và cậu ta, anh nói xem cậu ta sẽ trốn ở đâu?” Trác Kỳ nâng chén rượu lên, khẽ cụng chén với Lục Tiểu Xuyên.

Sau khi Lục Tiểu Xuyên uống xong rượu trong chén, suy nghĩ kĩ càng rồi nói: “Với sự hiểu biết của tôi về cậu ta, cậu ta sẽ không trốn quá xa đâu. Lẽ nào...?”

Nghĩ tới đây, Lục Tiểu Xuyên nhanh chóng đứng dậy chạy về phía phòng mình.

Trác Kỳ đi sát theo sau, hai người tìm kĩ trong phòng một lượt, đến cả nửa cái bóng cũng không nhìn thấy.

“Không có ở đây!” Lục Tiểu Xuyên lắc lắc đầu, nói: “Đi thôi! Quay về uống rượu tiếp.”

Sau khi hai người quay về phòng Trác Kỳ, lại tiếp tục uống rượu.

Lục Tiểu Xuyên châm một điếu thuốc lá, nói: “Trần Văn Sơn sẽ không bỏ rơi đồng bọn bị thương của cậu ta mà mặc kệ đâu, nhất định sẽ tìm một nơi giúp đồng bọn trị thương.”

“Nhưng đã lật cả nhà họ Lưu lên rồi, cũng không tìm ra hai người này. Lẽ nào thực sự biến mất như vậy ư?

“Không! Nhất định vẫn còn trong nhà họ Lưu.”

Lục Tiểu Xuyên phân tích: “Nơi mà Trần Văn Sơn có thể trốn nhất, vẫn là ở trong phòng của chị em nhà họ Lưu hoặc trong phòng của Ngân Châu. Bởi vì, những nơi này là nơi mà người làm sẽ không tiện tra xét. Bao gồm cả phòng của anh và tôi. Ban nãy anh đã kiểm tra phòng tôi rồi, bọn họ không ở đây. Phòng của anh cũng không có, chỉ còn lại phòng của chị em nhà họ Lưu và phòng của Ngân Châu thôi.”

Nghe thấy Lục Tiểu Xuyên phân tích như vậy, Trác Kỳ nói: “Tôi có thể dẫn người đi tra xét phòng của cô cả và Ngân Châu một lần nữa, nhưng chỗ của cô hai thì không tiên tra xét lần nữa. Tôi bị cô nhóc này tố cáo một lần rồi, gia chủ đã trách cứ tôi.”

“Nếu như vậy, Trần Văn Sơn và đồng bọn của cậu ta rất có thể là trốn trong phòng của cô hai.”

“Nhưng không phải là chúng ta đã từng tra xét rồi sao?”

“Lẽ nào phòng của cô hai không có cơ quan như là đường hầm sao?” Lục Tiểu Xuyên hỏi.

“Chuyện này...”

Trác Kỳ cau mày lại, nói: “Ngày mai tôi sẽ đi hỏi cậu chủ xem sao.”

Lục Tiểu Xuyên gật gật đầu nói: “Quan hệ giữa Lưu Hải Yến và Triệu Hùng không rõ ràng, cô ta rất có thể sẽ ra tay giúp Trần Văn Sơn.”

“Nhưng làm như vậy thì có lợi gì đối với cô hai chứ?”

“Cái này tôi cũng không biết được! Tôi và Trần Văn Sơn sống chết đối đầu nhau, cậu ta hận không thể giết tôi luôn, nhất định phải diệt trừ người này.”

“Đúng! Cậu ta là người thân cận bên cạnh Triệu Hùng, chỉ cần giết Trần Văn Sơn. Thì đồng nghĩa với việc Triệu Hùng mất đi một cánh tay!”

Hai người Trác Kỳ và Lục Tiểu Xuyên vừa uống rượu vừa nói chuyện, nói tới tận gần mười một giờ tới, Lục Tiểu Xuyên mới đứng dậy rời đi.

Lục Tiểu Xuyên không ở lại nhà họ Lưu, mà là rời khỏi nhà họ Lưu, tới nhà một người phụ nữ tên là “Chu Nhã Kỳ”.

Lục Tiểu Xuyên là một gã đào hoa, trước giờ bên người đều không thiếu phụ nữ.

Chu Nhã Kỳ là người ở bên cạnh Lục Tiểu Xuyên lâu nhất.

Chu Nhã Kỳ vốn là gái bồi bàn trong một quán bar, sau đó bị Lục Tiểu Xuyên nhìn trúng. Mua xe sang, biệt thự cho cô ta, sống một cuộc sống bao nuôi.

Chu Nhã Kỳ biết ngoài cô ta ra, Lục Tiểu Xuyên vẫn còn rất nhiều người phụ nữ khác ở bên ngoài. Có điều, chỉ cần có tiền tiêu, thì cô ta sẽ mở một mắt, nhắm một mắt với chuyện của Lục Tiểu Xuyên.

Quãng thời gian trước, Lục Tiểu Xuyên đem một đứa bé tới đây để cô ta nuôi.

Vì làm Lục Tiểu Xuyên vui lòng, Chu Nhã Kỳ cam tâm tình nguyện làm mẹ kế của đứa trẻ này.

Sau khi Lục Tiểu Xuyên tới nơi của Chu Nhã Kỳ ở liền bấm chuông cửa.

Người làm trong nhà nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên thì vội vàng mở cửa.

“Chu Nhã Kỳ đâu rồi?” Lục Tiểu Xuyên hỏi người làm.

“Cô Kỳ đã đi ngủ rồi ạ!”

Lục Tiểu Xuyên dặn dò người làm: “Khóa chặt cửa vào!” Nói xong liền lảo đà lảo đảo đi lên tầng.

Chu Nhã Kỳ đang ngủ ngon, trong mơ bị một người đàn ông đè dưới thân vừa hôn vừa hít. Dọa cho Chu Nhã Kỳ giật mình tỉnh lại.

Trong phòng tối tăm, đúng thật là có một người đàn ông đang hôn mình.

Chu Nhã Kỳ sợ mất vía, vội vàng đuổi người đàn ông toàn là mùi rượu ra, liền nghe thấy Lục Tiểu Xuyên trầm giọng nói một câu: “Là tôi!”

Nghe thấy giọng nói của Lục Tiểu Xuyên, lúc này Chu Nhã Kỳ mới yên tâm, vỗ vỗ lồng ngực nói: “Anh dọa chết em luôn rồi, em còn tưởng là mình gặp phải hái hoa tặc chứ.”

Lục Tiểu Xuyên thuận tay bật đèn đầu giường lên, hôn một cái lên cánh môi hồng của Chu Nhã Kỳ, cười xấu xa nói: “Không phải tôi chính là hái hoa tặc đây sao?”

“Nhưng đóa hoa người ta bằng lòng bị anh hái mà!” Khuôn mặt của Chu Nhã Kỳ liền hiện lên vẻ xấu hổ.

Sau khi Chu Nhã Kỳ tắt đèn, liền vươn tay ôm lấy cổ Lục Tiểu Xuyên.

Sau khi hai người mây mưa xong, Chu Nhã Kỳ nằm trong lòng của Lục Tiểu Xuyên.

“Giám đốc Xuyên, sao anh lại tới đây vậy?” Chu Nhã Kỳ vươn ngón tay ra vẽ vòng tròn lên lồng ngực của Lục Tiểu Xuyên.

Một tay của Lục Tiểu Xuyên ôm lấy tấm lưng trơn mịn của Chu Nhã Kỳ, nhả ra một hơi khói, nói: “Nhớ em thì tới thôi! Đúng rồi, thằng nhóc kia sao rồi?”

“Cả ngày chỉ biết khóc! Có điều đứa trẻ này khi không khóc cũng đáng yêu ra phết. Đúng rồi, giám đốc Xuyên! Đây rốt cuộc là con nhà ai vậy? Sao em thấy cái cằm và cái mũi của đứa trẻ này có hơi giống anh vậy!”

“Cô nói cái gì?” Lục Tiểu Xuyên rút cánh tay lại, trực tiếp bóp lấy cổ của Chu Nhã Kỳ.

Chu Nhã Kỳ bị Lục Tiểu Xuyên bóp tới trợn trắng mắt, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng không thể nào nói được.

Lục Tiểu Xuyên thấy Chu Nhã Kỳ sắp bị mình bóp chết rồi, lúc này anh ta mới buông Chu Nhã Kỳ ra.

Chu Nhã Kỳ há miệng thở hổn hển, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không biết rằng mình đã đắc tội Lục Tiểu Xuyên chỗ nào.

“Giám đốc Xuyên, em làm sai cái gì rồi sao?” cơ thể yêu kiều của Chu Nhã Kỳ phát run lên.

Lục Tiểu Xuyên dập tắt điếu thuốc lá trong tay, nói với Chu Nhã Kỳ: “Nhớ lấy! Không được nói đứa trẻ kia giống tôi. Còn nhắc lại lần nữa, cẩn thận tôi giết cô đấy.”